Ngự Xà Cuồng Phi

Chương 188: Lời đồn nổi lên




Edit: LINH NHI***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ
Mộc Cẩm Thần không phải người thường, tự nhiên đôi với đối thoại của Phượng Thiên Mị và phản ứng của Thương Lan Cẩm cũng có chút nghi ngờ, nhưng mà, hắn không có hứng thú dò xét riêng tư của người khác, cho nên, cũng không nghĩ nhiều.
Thấy Thương Lan Cẩm không nói lời nào, Phượng Thiên Mị nghĩ, hắn hẳn là hiểu được lời mình nói!
Phượng Thiên Mị không hề để ý tới Thương Lan Cẩm nữa, xoay người nhìn Mộc Cẩm Thần, khách khí nói: “Hôm nay may nhờ có Mộc công tử chắn tên, chẳng qua ta còn có việc trong người, đành đi trước, nếu có cơ hội, Thiên Mị mời Mộc công tử ăn cơm để cảm ơn, như thế nào?”
“Phượng tiểu thư quá lời, nếu Phượng tiểu thư muốn mời cơm, lúc nào cũng có thể đến ‘Nhất phẩm lâu’, Mộc mỗ làm chủ.” Mộc Cẩm Thần ôn nhã cười nói.
Chính là chỉ có hắn biết, tim của hắn, thoáng có chút động tình.
“Được, cáo từ.” Phượng Thiên Mị không phải người hay mắc cỡ ngại ngùng, có người cho nàng ăn cơm miễn phí, cớ gì mà nàng phải chối từ!
“Phượng tiểu thư đi thong thả” Mộc Cẩm Thần nói, cứ như vậy, nhìn theo bóng dáng Phượng Thiên Mị đi xa.
Thấy Phượng Thiên Mị đi rồi, Thương Lan Cẩm cũng đi tới phủ Mạch Vương, trước khi đi còn không quên lạnh lùng trừng mắt liếc nhìn Mộc Cẩm Thần, giống tiểu hài tử đang dỗi, sau một tiếng hừ lạnh, mới rời đi.
Đối với hành vi của Thương Lan Cẩm, Mộc Cẩm Thần chỉ là bất đắc dĩ cười cười, cũng không có so đo.
không bao lâu, lời đồn đãi về Phượng Thiên Mị lại oanh động toàn bộ Vận thành, mặc dù có người bị giáo huấn, nhưng mà vẫn có người không an phận.
Lời đồn đãi thứ nhất, cả đêm hôm qua Phượng Thiên Mị không về, nghe nói đi làm chuyện không để người khác thấy được. Lúc nghe được người khác nói vậy, thẹn quá hóa giận đá vào hạ bộ của người ta.
Lời đồn đãi thứ hai, Phượng Thiên Mị ở ngoài phố câu dẫn Mộc Cẩm Thần, bị Cẩm Vương nhìn thấy, lớn tiếng tranh cãi với Cẩm Vương, còn nói đến Mạch Vương, Phượng Thiên Mị ghét bỏ nói, lúc trước chỉ là an ủi một tên ngốc mới nói gả cho hắn ta. Như vậy rốt cuộc Phượng Thiên Mị là vì an ủi Mạch vương mới gả cho hắn ta, hay là biết bản thân mình bị chồng bỏ, sợ không gả ra được mới nói phải gả cho Mạch vương! Cho dù Mạch vương là một tên ngốc, thì ít nhất cũng là một Vương gia!
Như vậy hiện tại, Phượng Thiên Mị đang có quan hệ không đứng đắn với bao nhiêu nam tử đây! Vậy thì không ai rõ.
Danh tiếng của Phượng Thiên Mị, lập tức để cho dân chúng lan truyền tới chướng khí mù mịt, càng truyền, sự thật lại càng thái quá, cho đến tận khi mọi người tin tưởng lời đồn đã bị bóp méo.
Lời đồn đãi này cơ hồ là đồng hành cùng với bước đi của nàng, nàng mới trở lại Phượng phủ, mọi người Phượng phủ đã biết, Phượng Thiên Mị thật sự không thể không bội phục, năng lực truyền bá của cổ đại.
Được rồi! Trên đường nàng đi uống chén trà, nhưng thời gian đó cũng không có bao lâu mà!
Phủ Mạch Vương
Lúc này, Thương Lan Mạch ở trong thư phòng, đi tới đi lui, trán nhíu chặt, hiện tại hắn ngồi cũng cảm thấy bất an!
Vừa rồi hắn thẩm vấn nam nhân kia, nhưng mà, không hỏi ra được điều gì, điều này khiến cho hắn rất là nóng vội và nhức đầu.
Bốn ngày, chỉ còn bốn ngày chính là yến tiệc đêm thất tịch, Quốc vương của các nước ngày mốt sẽ đến, chứng minh nguy hiểm càng ngày càng gần bọn họ, nhưng mà đến bây giờ, hắn lại không tìm được biện pháp gì.
Hắn đã triệu tập người Ám cung, nhưng mà, cho dù võ công của bọn họ cao tới đâu, nhất định không chống cự được phép thuật của Quý Thiên.
Nếu có thể chống cự phép thuật của Quý Thiên, như vậy vẫn còn cơ hội giết ông ta, chỉ cần giết ông ta, tất cả không phá mà giải.
Lúc này, Thương Lan Cẩm nổi giận đùng đùng vọt vào, cắt đứt suy nghĩ của Thương Lan Mạch.
“Mạch, đệ nói cho huynh biết, Phượng Thiên Mị kia thật sự không biết liêm sỉ.” Thương Lan Cẩm vừa bước vào, thở phì phì nói, nói đến Phượng Thiên Mị, hắn nghẹn một hơi, không xả ra không thoải mái.
Thương Lan Mạch vừa nghe, sắc mặt trầm xuống, trợn mắt tóe lửa trừng Thương Lan Cẩm, thân mình Thương Lan Cẩm run lên, biết Thương Lan Mạch sắp tức giận, vội vàng giải thích: “Trước hết huynh hãy nghe đệ nói đã, nghe xong rồi cảm thấy đệ tức giận đúng hay không.”
Thương Lan Mạch thấy thế, lửa giận trong mắt cũng tiêu không ít, chỉ là, nghĩ đến lúc nãy Cẩm nói Phượng Thiên Mị không biết liêm sỉ, vẫn cảm thấy không thoải mái, đồng thời, trong lòng cũng sinh ra dự cảm xấu.
“Nói” Thương Lan Mạch lạnh nhạt nói.
Lập tức, Thương Lan Cẩm kể lại chuyện mình nhìn thấy, cùng nghe được nói ra toàn bộ cho Thương Lan Mạch nghe, nói  mình tức giận không sai, thở hổn ha hổn hển.
Sắc mặt Thương Lan Mạch đã sớm đen lại, trong mắt sinh ra một luồng sát khí ẩn nhẫn, mà sát khí này là đánh úp về phía cái kẻ bắn tên Phượng Thiên Mị kia, chết tiệt, rốt cuộc là ai, nếu để cho hắn tìm ra, nhất định phải lột da kẻ đó.
Còn, đối với những thứ khác, Thương Lan Mạch cũng chỉ có thể cười khổ không thể giải thích, cả đêm Phượng Thiên Mị không về, đương nhiên là hắn biết, hơn nữa bọn họ còn ở cùng một chỗ! Đá hạ bộ của người ta, tuy rằng kinh ngạc, nhưng  không cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, thời điểm ở phủ Hiên vương, hắn đã được thấy qua một lần.
Về phần nàng hút máu độc giúp Mộc Cẩm Thần, khiến hắn cảm thấy khó chịu, nhưng người ta cũng là vì nàng mà bị thương, tuy rằng nàng không cần hắn ta cứu, nhưng người ta cũng là có ý tốt.
Đối với Phượng Thiên Mị mà nói, đáp ứng gả cho hắn chính là đang an ủi hắn, việc này hắn đương nhiên biết, mà sau khi nàng phát hiện là hắn giả ngu, khẳng định rất tức giận, khi Cẩm nhắc tới hắn, nàng tự nhiên sẽ càng tức giận hơn rồi.
Bọn Bạch Nhan hẳn sẽ không nói cho nàng biết, chuyện hắn chính là Tà Long đi!
“Huynh, không tức giận.” Thấy Thương Lan Mạch không nổi giận như trong tưởng tượng, Thương Lan Cẩm không xác định hỏi, bởi vì lần trước hắn mới nói một câu Phượng Thiên Mị là bị chồng ruồng bỏ, Mạch đã mất khống chế, nhưng lần này, lại hững hờ như vậy.
“Vì sao huynh phải tức giận.” Thương Lan Mạch cười khổ nói.
“Bởi vì Phượng Thiên Mị nàng ······” Không biết liêm sỉ nói ra miệng, lại nuốt xuống, kỳ quái, kỳ quái, rất kỳ quái. Chẳng lẽ, Mạch đã thương đau thấu tim, hay là, căn bản Mạch không thích Phượng Thiên Mị đây!
“Được rồi, huynh tìm đệ đến là có chuyện.” Thương Lan Mạch bất đắc dĩ nói, trong lòng lại nghĩ tới lời nói của Thương Lan Cẩm, hắn không tức giận sao? Không, hắn tức giận, nhưng vậy thì thế nào, cho dù nàng thật sự thích Mộc Cẩm Thần kia thì thế nào?
Hắn với nàng chính là có duyên không phận, cho dù cùng một chỗ, thì nhất định cũng là một kết cục đau khổ, vậy cần gì phải thế! Chỉ cần không có bắt đầu, sẽ không có kết thúc, chỉ cần không yêu thương, tim cũng sẽ không đau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.