Ngự Xà Cuồng Phi

Chương 156: Ý đồ định trước




Edit: Đường Y Huệ ***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ
Nếu như Thương Lan Việt thực sự hợp tác với người của đảo Linh Cốc, như vậy Thiên Vận có khả năng đầy rẫy nguy hiểm, không chỉ có Thiên Vận, sợ là toàn bộ thiên hạ.
Đến đêm Thất Tịch, các nước đều phái sứ thần quan trọng tới, còn là những ai quan trọng, vậy dĩ nhiên là những Hoàng tử Hoàng tôn rồi, hơn nữa, còn là được coi trọng nhất.
Hơn nữa, bọn họ muốn ra tay trong đêm Thất Tịch, đương nhiên là phải ra tay với sứ thần ngoại quốc, cứ như vậy, sứ thần ba nước ra chuyện ở Thiên Vận xảy, thì tất nhiên Quân vương ba nước sẽ không bỏ qua, nhất định sẽ xuất binh chinh phạt.
Đến lúc đó bốn nước cùng nhau chiến loạn, đảo Linh Cốc và Thương Lan Việt có thể ngồi ngư ông đắc lợi, thật đúng là kế hay mà!
“Tiểu thư, vậy không phải là, Thiên Vận sắp có biến, hơn nữa có đảo Linh Cốc ra nhập, sợ rằng phiền phức này sẽ càng náo động lớn.” Tư Vân sỡ hãi kêu ra, nếu chỉ có Thương Lan Việt tạo phản, thế cục coi như mất khống chế, nhưng ít nhất có thể giảm bớt bị thương tàn phế.
Nhưng bây giờ có đảo Linh Cốc tham gia, chỉ sợ thật khó mà xoay chuyển trời đất rồi.
Nàng là người của đảo Linh Cốc, tất nhiên biết được thực lực của đảo Linh Cốc, mặc dù nói thế lực của đảo Linh cốc bằng một nửa Thiên Vận, nhưng nếu chỉ san bằng Vận Thành cùng Hoàng cung cũng không phải là việc khó.
Hơn nữa, còn có pháp sư Quý Thiên phù phép, chỉ cần ông ta bằng lòng tổn thọ, khẳng định sẽ khống chế được tất cả tư duy con người, đến lúc đó muốn giết bọn họ, chính là dễ như trở bàn tay.
Cũng vì vậy người có công cái thế như Đảo chủ mới bị giết.
“Không, theo như tiểu thư suy đoán, không chỉ Thiên Vận sắp đổi chủ, mà là cả thiên hạ sắp đổi chủ rồi.” Bạch Nhan có thể cảm nhận được suy nghĩ trong lòng Phượng Thiên Mị, cho nên nàng biết.
“Cái gì?” Tư Vân cùng Tư Diệu kinh hãi, không chỉ Thiên Vận sắp đổi chủ, mà cả thiên hạ cũng sắp dổi chủ?
“Không sai, dã tâm của Thương Lan Việt không chỉ có Thiên Vận, mà là cả thiên hạ. Bọn họ muốn ra tay vào đêm Thất Tịch, mà Thất Tịch sẽ có sứ thần của ba nước, mà đã là sứ thần, thì chính là những người được coi trọng nhất.
Bây giờ, bề ngoài là Thiên Vận thống nhất thiên hạ, thế nhưng, dã tâm các nước vẫn bừng bừng như cũ, từ trước tới giờ dã tâm này vẫn không thay đổi.
Thiên Vận vẫn luôn sừng sững không đổ, hẳn là có một thế lực khiến cho bọn họ phải kiêng kị, hoặc là có một nguyên nhân gì đó khiến cho ba nước không thể liên thủ. Nhưng mà bây giờ có đảo Linh Cốc khích bác, chỉ cần đảo Linh Cốc châm ngòi, chiến tranh giữa bốn nước sẽ lập tức bùng nổ.” Phượng Thiên Mị nói.
Cũng không phải do nàng tài giỏi, có thể suy đoán thế cục thiên hạ, mà là do những âm mưu đấu tranh này nàng đã trải qua quá nhiều, hơn nữa không phải trong lịch sử đều như vậy sao? Cấu kết ngoại bang, mưu triều soán vị.
“Vậy, phải làm sao bây giờ?” Tư Diệu kinh hoảng kêu.
“Chẳng lẽ, thật sự khó thoát một kiếp sao? Chiến tranh xảy ra, chỉ có dân chúng là khổ!” Khuôn mặt Tư Vân hiện đầy vẻ lo lắng.
Phượng Thiên Mị không nói gì cả, chỉ đang suy nghĩ, rốt cuộc muốn hay không xen vào việc của người khác.
Nếu như can thiệp, một mình nàng làm sao có thể đối kháng với thế lực cường đại như vậy đây! Làm không tốt, còn là bồi thêm chính mình. Nhưng nếu không can thiệp, như vậy thiên hạ này đúng thật là tràn ngập nguy cơ, nàng cũng không nỡ lòng nào thấy trăm họ chết thảm như vậy.
“Xích xích…Chủ nhân, chúng ta chuyển kiếp tới đây, ta nghĩ điều này chính là một cơ hội, có lẽ chúng ta tới đây chính là giúp thiên hạ vượt qua một kiếp này. Hơn nữa, ở thế kỷ 21 vốn không tồn tại ma thần quỷ quái, ta với người có khế ước, vậy khẳng định là từ sâu xa, đã được định trước, sao lại không theo vận mệnh một lần xem!” Huyết Xà thấy Phượng Thiên Mị đang rầu rĩ, không nhịn được lên tiếng nói.
Phượng Thiên Mị vẫn không nói gì, nhưng cũng tiếp thu ý kiến của Huyết xà.
Không sai, có lẽ việc nàng chuyển kiếp vốn là ý đã được định sẵn rồi, có lẽ việc nàng tới đây, là giúp Thiên Vân hoặc là thiên hạ vượt qua được kiếp nạn này, ký khế ước với  Huyết xà cũng không phải là trùng hợp!
Như vậy sao nàng không làm chúa cứu thế một lần! Oanh oanh liệt liệt làm một trận lớn.
“Đúng rồi tiểu thư, mấy ngày nay người, à không, là Phù Vân không xuất hiện, khách khứa đều tới đây đòi! Ngày hôm qua còn có chút bạo động, có người còn bằng lòng bỏ ra mười vạn lượng mời Phù Vân đàn một khúc.” Bạch Nhan nói.
“Được, có thể kiếm tiền cớ gì mà không làm chứ! Em lập tức ra ngoài bóng gió, nói là tối nay, Phù Vân sẽ đàn.” Khóe miệng Phượng Thiên Mị gợn lên một độ cong tà mị, mười ngàn lượng một khúc, lời lớn rồi.
“Dạ” Bạch Nhan đáp lại.
“Đúng rồi, Oản Diên có khỏe không!” Đột nhiên Phượng Thiên Mị nhớ tới Sở Oản Diên bèn hỏi.
“Khá ổn ạ, không ai phát hiện nàng ấy đang ở đây.” Tư Vân trả lời.
“Vậy thì tốt, lúc trở về nói với nàng ấy, ta sẽ thay phụ thân nàng ấy xử lại án sai, để cho nàng ấy đừng gấp, về phần Thương Lan Hiên, nhất định phải chết trong tay ta.” Phượng Thiên Mị nói, nhắc tới Thương Lan Hiên, rất nhanh trong mắt thoáng hiện qua một chút hung tàn.
“Dạ, đã biết” Tư Vân cùng Tư Diệu lên tiếng đáp lại.
Thương Lan Hiên, không biết hiện giờ ngươi biết được người mình thích, sau lưng lại lợi dụng mình thì sẽ có cảm giác gì đây, hẳn là rất là thất vọng đi! Thực đau lòng đi!
“Còn nữa, hôm nay ta đi Liễu Châu, tìm được Xuân Hương, chỉ là nàng đã bị đánh đến thoi thóp, bị chính tướng công của nàng đánh. Sợ là tiểu thư phải tự mình đi cứu rồi.” Bạch Nhan nói.
Hôm qua chủ tử cảm ứng truyền tin, bảo nàng đến Lục gia ở Liễu Châu tìm một nữ tử tên là Xuân Hương, nói là từ bảy năm trước, là nhân vật then chốt trong chuyện của phu nhân Quỳnh Hoa. Lúc tìm được Xuân Hương, nàng ta lại bị chính tướng công của mình dùng quyền cước đánh vào mặt, rất bạo lực.
Nghĩ lại, cảm thấy rất lạnh lòng.
Liễu Châu cách Vận Thành tới trăm dặm, cưỡi ngựa nhanh nhất cũng phải mất một ngày, nhưng bởi vì Bạch Nhan là yêu, biết bay cho nên đến đó rồi trở về chỉ trong một buổi tối.
Bạch Nhan có thể một buổi tối từ Vận Thành đến Liễu Châu rồi trở lại làm cho đám người Tư Vân rất là chấn động, nhưng bọn họ biết khinh công của Bạch Nhan rất giỏi, cho nên cũng không nghĩ ngợi nhiều.
“Mang ta đi.” Phượng Thiên Mị không suy nghĩ nhiều, thản nhiên nói.
“Dạ” Bạch Nhan đáp lời, dẫn Phượng Thiên Mị tới phòng nàng đã bố trí ổn thỏa cho Xuân Hương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.