Ngự Xà Cuồng Phi

Chương 107: Có thù báo thù




Edit: Yuuki Ngô
Beta: ๖ۣۜVy ๖ۣۜVy – Minh Nguyệt Tâm Vy
Quan trọng là, bọn họ bị câu nói kia của nàng: “Cho dù Thương Lan Hiên hắn lấy giang sơn làm sính lễ, Phượng Thiên Mị ta cũng không gả.” Làm cho chấn kinh rồi, lấy giang sơn làm sính lễ đã vô cùng chấn động rồi, chưa kể đến Hiên Vương có thể nói như vậy hay không, cho dù có làm, Phượng Thiên Mị nàng cũng không gả, vậy trong đó, sợ là thù hận đã cắm rễ rất sâu.
“Sao lại thế này?” Phượng Thanh Tường nhíu mi, càng nghĩ đến chuyện tình cảm này, sắc mặt lại càng hổ thẹn.
“Sao lại như vậy các người không cần phải biết, hiện tại, một canh giờ sau, ta nhất định phải vào ở Đông Uyển, hơn nữa, bên trong không được thiếu bất cứ thứ gì, một cái cũng không được thiếu, nếu không đừng trách ta không lưu tình. Về sau ta muốn làm chuyện gì, các ngươi ai cũng không được quản. Hồng Kiều, chúng ta đi, đến Hiên Vương phủ lấy ba vạn lượng hoàng kim.” Ngữ khí của Phượng Thiên Mị bình thản, nhưng lời nói ra lại là mệnh lệnh không cho phép chống lại.
Trước kia Phượng Thiên Mị ngốc, tuy rằng nơi ở đơn sơ, nhưng cũng không đến mức rách nát, huống hồ cũng phải được Phượng Thanh Tường phê chuẩn qua, cho nên, nàng không thể nói ra chuyện này.
Hiện tại, trước tiên nàng sẽ lấy đi những thứ các nàng thích, cũng đoạt lại những thứ trước kia thuộc về mình, để các nàng nếm thử một chút tư vị mất đi.
Dứt lời, nàng không hề để ý đến mọi người, xoay người đi ra ngoài cửa, Hồng Kiều cũng theo ra ngoài.
Nhìn Phượng Thiên Mị rời đi, ánh mắt của Phương Vãn Tình và Phượng Thiên Linh càng oán độc, cắn chặt môi, bàn tay trong ống tay áo cũng nắm chặt, cưỡng chế trấn áp lửa giận trong lòng, không cho phát ra.
Lời cảnh cáo của Phượng Thiên Mị khiến sắc mặt của Phượng Thanh Tường cũng có chút không nén được giận, trong lòng cũng rất không vừa lòng thái độ không coi ai ra gì đó của ả ta, nhưng nhớ tới mình bạc đãi nàng ta nhiều năm như vậy, thì vẫn áp chế cảm giác rất không vừa lòng trong lòng xuống.
Còn có, quan trọng hơn là, khi nhìn thấy khí chất cường thế đó của Phượng Thiên Mị, với ánh mắt lãnh liệt, ông lại có chút sợ hãi. Phượng Thanh Tường ông cũng không phải là người nhát gan sợ phiền phức, nhưng mà trên người nàng lại có một loại khí thế mà chỉ khi ông đứng trước mặt Hoàng thượng mới cảm nhận được.
Nhớ tới lời nàng nói, ‘Cho dù Hiên Vương lấy giang sơn làm sính lễ, ta cũng không thèm’, xem ra, nữ nhi này không đơn giản, lại càng không phải là vật trong ao.
Mặc kệ thế nào, ông chỉ hy vọng nàng không bị giày vò, cũng đừng gây phiền hà cho Phượng phủ là tốt rồi!
Sau khi Phượng Thiên Mị và Hồng Kiều ra khỏi cửa, phu xe cũng kéo xe ngựa tới Phượng phủ, hai người liền trực tiếp ngồi lên xe đi về phía Hiên Vương phủ.
“Tiểu thư, vừa rồi chứng kiến Phương di nương kinh ngạc, quả thực là rất hả giận, nhiều năm như vậy, chúng ta luôn bị các nàng ức hiếp, hừ! Bà ta chiếm đoạt Đông Uyển và đồ cưới của phu nhân lâu như vậy, rốt cuộc cũng đoạt lại được rồi.” Hồng Kiều vẫn luôn nhịn không kích động, sau khi rời khỏi Phượng phủ, không nhịn được nữa kêu lên, trông có vẻ rất hưng phấn.
“Ha ha! Đây mới chỉ là bắt đầu, rất nhanh, chúng ta có thể trả lại cho các nàng gấp mười gấp trăm lần hết thảy đau xót trên người chúng ta, đến lúc đó, chúng ta có thù báo thù, có oán báo oán.” Trong mắt Phượng Thiên Mị chợt lóe lên vẻ khát máu.
“Được.” Hồng Kiều hưng phấn kêu lên, nghĩ có thể báo thù, trong lòng nàng vô cùng sảng khoái.
Tiểu thư từng nói, sẽ không bỏ qua cho người đã từng thương tổn các nàng, trong khoảng thời gian này, nàng cũng đã biết tính cách của tiểu thư, tiểu thư nói sẽ không bỏ qua, như vậy bọn họ cũng chỉ có một kết quả, đó chính là chết.
“A!” Đột nhiên, một giọng nam non nớt sợ hãi truyền đến, theo đó phu xe ngựa cũng “Hưu” một tiếng, ngựa hí dài một tiếng vội vàng dừng bước, xe ngựa lay động một cái, Phượng Thiên Mị và Hồng Kiều trong xe ngựa suýt nữa bị văng ra ngoài.
“Tiểu thư.” Hồng Kiều sợ tới mức vội vàng kéo Phượng Thiên Mị lại.
Phượng Thiên Mị cho Hồng Kiều một ánh mắt yên tâm, không vừa lòng hỏi bên ngoài: “Sao lại thế này?”
“Bẩm, bẩm tiểu thư, là, là Mạch Vương đột nhiên vọt ra đây.” Phu xe cũng hoảng sợ, thứ nhất người đang ngồi trong xe chính là Đại tiểu thư, Đại tiểu thư hiện tại trở nên rất lợi hại, hắn cũng không dám đắc tội.
Thứ hai người thiếu chút nữa bọn họ đã đụng vào là Mạch Vương, tin đồn hôm qua hắn cũng có nghe nói. Đại tiểu thư đối xử với Mạch Vương không tầm thường, còn nói là muốn gả cho Mạch Vương. Nếu Mạch Vương xảy ra chuyện gì không hay, chưa kể đến Đại tiểu thư có thể bỏ qua cho hắn hay không, Hoàng thượng sẽ là người đầu tiên không bỏ qua cho hắn.
Mặc dù Mạch Vương không được sủng, còn là một kẻ ngốc, nhưng dù sao người ta cũng là Vương gia! So với hắn người này có địa vị cao hơn.
Nhìn thấy Thương Lan Mạch, lãnh khí trên mặt Phượng Thiên Mị cũng tản đi không ít, nhưng mà, Thương Lan Mạch xông ra đây làm gì vậy?
Nghĩ rồi, Phượng Thiên Mị vén màn xe, đứng trước xe ngựa đích thực là Thương Lan Mạch mặc bạch y thuần khiết. Thương Lan Mạch ngơ ngác đứng yên, con ngươi trợn to, miệng cũng mở ra, rõ ràng chính là trạng thái bị dọa ngốc, quanh đó còn có một ít dân chúng vây quanh.
Nhất thời trong đầu Phượng Thiên Mị đầy vạch đen, tên ngốc này đúng thực là ngốc thật rồi, dĩ nhiên xông vào xe ngựa.
Dân chúng nhìn thấy Phượng Thiên Mị, ánh mắt vì Thương Lan Mạch thiếu chút nữa bị xe ngựa đụng phải mà khiếp sợ đã bị kinh diễm che phủ, trong đám người còn phát ra một vài tiếng than sợ hãi.
Tối hôm qua, cũng không có quá nhiều người thấy dung mạo thực của Phượng Thiên Mị, cho nên rất nhiều người không biết nữ tử tuyệt sắc khuynh thành ngồi trên xe ngựa kia chính là Phượng Thiên Mị.
“Đây là tiểu thư nhà nào! Dung mạo thật đẹp, có thể sánh ngang với Đệ nhất mỹ nhân của Thiên Vận.” Một nữ tử nói khẽ.
“Đúng vậy! Chưa từng thấy nàng, có lẽ là vừa tới đây!” Một nữ tử khác phụ họa.
“Nữ tử này nhìn có chút quen mắt, nhưng lại nghĩ không ra là đã từng gặp ở đâu.” Một giọng nam nghi hoặc.
“Đó chẳng phải là Đại tiểu thư Phượng gia sao?” Giọng nam khác nhắc nhở.
“xôn xao….”
Lời này vừa nói ra, nhất thời gây ôn ào một trận, ai nấy đều khiếp sợ trừng lớn hai mắt.
“Cái gì? Nàng đúng thật là Đại tiểu thư Phượng gia.” Một giọng nam kinh hô.
“Còn sai ư? Phu xe đó chính là phu xe của Phượng phủ, hơn nữa, tối hôm qua ta còn tận mắt thấy Phượng tiểu thư là người đoạt được đèn hoa đăng!” Giọng nam phía trước lại nhấn mạnh.
“Đúng vậy đúng vậy! Đêm qua ta cũng thấy được.” Một giọng nữ phụ họa.
“Ai! Nữ tử xuất sắc như vậy Hiên Vương lại không muốn, thật sự là đáng tiếc.” Một nam tử tiếc hận nói.
“Đúng vậy! Thật đúng là mắt bị mù rồi.”
“……”
Theo đó là một ít lời tán thưởng và tiếc hận, Phượng Thiên Mị nghe vào trong tai, nhưng cũng chỉ nghe không nói, chỉ cần không nhục nhã nàng, nàng vẫn có thể không tính toán so đo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.