Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 9: Mê hoặc




Nghệ Nhàn cũng đã nghĩ đến, đây là thời cơ tốt nhất để nàng thoát ly thân phận, thần không biết quỷ không hay, còn đám nhân kia chắc là nghĩ nàng chết ở trong rừng Khoa Mạc, mà chết không toàn thây a.
Nhưng để tiểu bất điểm lớn lên ở chỗ thú nhân, khả năng sau này cũng sẽ trở thành một thú nhân hung hăng cùng đức hạnh y chang Lam Đồng a. Có thể do huyết mạch nguyên thân tác động nội tâm nàng mãnh liệt muốn đem tiểu gia hỏa này đi.
Huống chi, muốn đi nàng cũng phải đi đường đường chính chính, không thể chịu bất kỳ oan khuất nào.
Rắc rắc.
Âm thanh cành cây bị đạp gãy trong rừng rậm không tiếng động phóng đại vô hạn, vì để cho tỉnh ngủ trước đó Nghệ Nhàn đã đặt những cành cây khô quanh mình để đề phòng, nàng nín thở ngưng thần thị lực tốt khiến nàng nhìn thấy bóng đen đang bước đến, một cái bóng đồ sộ như là thú nhân khổng lồ ở trong Khố Tư thành, không đúng thứ này so với thú nhân còn cao to hơn, ước chừng hai thước, nó di chuyển trì độn, mỗi bước đi phải lắc lư hai ba cái.
Đôi mắt đỏ trong đêm đen như ngọn đèn nhỏ ngâm trong nước khiến người ta sợ hãi. Khi nó đến gần một chút Nghệ Nhàn đại khái nhận ra nó giống như con gấu, cả người đầy lông, đầu bự, hai chi trước ngực thỉnh thoảng gãi hai cái, thân thể thô kệch lúc ẩn lúc hiện, mỗi bước đi đều khiến mặt đất muốn chấn động theo.
Nghệ Nhàn hít một hơi khí lạnh, có thể ngoại trừ thú hình Lam Đồng thì đây là cự thú lớn nhất mà nàng nhìn thấy.
Gấu bự hình như nhận thấy khí tức đi đến tàng cây chỗ Nghệ Nhàn trốn, lại lay thân cây ma sát thân thể, sau đó truyền đến tiếng thở dốc nặng nề, sau đó là một loạt động tác khó coi, thần tình hèn mọn khiến Nghệ Nhàn cũng không muốn nhìn thẳng.
Cũng trong lúc nàng che mắt cây côi lay động, trong đó có một đoạn cây khô bị tay làm gãy trong chốc láy thân thể Nghệ Nhàn rơi xuống, nàng túm chặt lấy dây mây từ một cây khác lắc một cái nhảy đến một cái cây khác.
Đệch, nàng bị phát hiện.
Nếu không phải thời cơ không đúng lúc Nghệ Nhàn quả thực cho con gấu thô tục bất kham lại cơ trí này 32 cái khen, nếu như nó không chạy đuổi theo nàng.
Grừ Grừ --
Âm thanh ồn ào vang lên Nghệ Nhàn cũng không nghĩ đến tai mình bị ù, liền nhảy chuyền tiếp từ dây leo này qua dây leo kia, như một con tinh tinh nhanh nhẹn, dùng hết toàn bộ sức mạnh đem con gấu lớn dẫn đến cái bẫy nàng đã chuẩn bị xong.
Thế nhưng, trời không cho.
Con gấu nhân lúc Nghệ Nhàn nhảy đi lần thứ năm liền bắt được quý tích nàng nhảy đi, liền giơ trảo bẻ thân cây nàng chuẩn bị đáp, Nghệ Nhàn lắc lư trên không một vòng ngẩng đầu liền thấy móng gấu trước mặt.
"Muốn chết."
Mang quyết tâm được ăn cả ngã về không Nghệ Nhàn đem mộc côn đã được vót nhọn nhanh chóng cấm vào móng gấu, nó tức giận gào to đồng thời Nghệ Nhàn cũng bị móng gấu tức giận ném rơi xuống đất.
Nàng lộn một vòng khó khăn rời khỏi móng gấu đang lao đến nhấc chân chạy.
Muốn chết!
Cảm giác áp bách sau lưng khiến nhịp tim Nghệ Nhàn như muốn nhảy ra ngoài, cuồng phong lướt qua, công phẫn tru lên bên tai Nghệ Nhàn cảm giác được cái chết cách nàng rất gần, gần đến mức chỉ cần một giây nữa con gấu này có thể sẽ gϊếŧ chết nàng.
Sẽ bị cắt thành hai đoạn như là mấy cái cây trước đó, cũng có khả năng trở thành thịt vụn vì bị nó đạp, cuối cùng bị một đám dã thú làm đồ ăn phân chia, cũng có thể tứ chi bị phanh ra...
Đủ kiểu chết kinh khủng hiện lên trong đầu nàng như đoạn phim ngắn, hiện tại sợ hãi kéo tim Nghệ Nhàn lại, nàng cảm giác mình sắp không thở được.
Phải chết như vậy sao? mấy thú nhân kia sợ là sẽ vỗ tay tán thưởng, thú nhân gọi là "Lục đại nhân" kia thậm chí đến cả nàng là ai cũng chưa chắc đã biết, nhưng một câu lại có thể đoạt mạng nàng, còn có người đứng sau hãm hại nàng sợ là đang che miệng cười trộm, không uổng chút sức lực gì cũng khiến nàng biến mất...
Không được, nàng không thể chết được, nhất định không thể chết uất ức trong tay một con dã thú được.
Ý chí cầu sinh mãnh liệt đè lại nội tâm sợ hãi của nàng, Nghệ Nhàn không ngờ được tức giận vây quanh ngực nàng, tứ chi lại chạy đến vùng trung du, ngày kế cảm giác mệt mỏi liền quét sạch, sức lực dùng liên tục không ngừng khiến bước đi của nàng cũng mềm mại động tác so với trước đó cũng nhanh hơn nhiều.
"Vẫn không tính là không có thuốc nào cứu được a."
"Là ai?"
Trong đầu đột nhiên hiện lên âm thanh xa lạ, Nghệ Nhàn cũng không quan tâm đến, nàng quay đầu phát hiện mình đúng là kéo xa khoảng cách với con gấu kia, có chút kỳ quái.
"Chỉ cần ngươi đáp ứng ta ba yêu cầu, thì loại dã thú cấp thấp này không đáng sợ."
"Ta dựa vào cái gì mà phải đồng ý với ngươi?"
Người kia cười ha ha, tiếng cười vô cùng quen thuộc, khiến Nghệ Nhàn nhớ đến nữ nhân điên trong phòng giam, nàng bị chọc tức đến suýt tắc thở, "đừng giả thần giả quỷ, không phải ngươi đã chết rồi sao?"
"Ngươi là người đầu tiên dám cự tuyệt ta a."
"Ah."
Nghệ Nhàn cười nhạt, nàng vội đem con gấu dẫn đến cái bẫy bên cạnh, còn cảnh giác nữ nhân đang ẩn nấp kia, "ngươi muốn làm gì ta?"
"Loại bẫy này chỉ khiến thú tính nó bộc phát mạnh hơn thôi."
"..."
Sự thực chứng minh cái bẫy đúng là vô dụng.
Con gấu vô ý rơi xuống bẫy Nghệ Nhàn đào, hố cạn nên không lọt được thân hình to lớn của con gấu, chân nó bị vùi xuống hố sâu bị mộc nhọn cùng náo dương thảo đâm thủng một chân sau, liên tục bị Nghệ Nhàn chọc tức con gấu thực sự như lời nữ nhân điên nói, nó đang nổi điên.
Con gấu nổi điên dưới mắt Nghệ Nhàn cũng trở nên to hơn, như một ngọn núi nhỏ.
Nghệ Nhàn sinh tuyệt vọng.
Âm thanh trong đầu lại mang theo vô hạn dụ hoặc, "đồng ý với ta đi, chỉ 3 điều kiện thôi, có thể đổi lại con đường sống cho ngươi."
Nghệ Nhàn liếm cánh môi khô khốc, mở miệng suýt chút đã đáp ứng một tiếng, nàng cắn môi dưới của mình bỏ qua cảm giác đau rát kéo lại lý trí, đáy mắt hiện lên chút điên cuồng như ma bài, nàng nở nụ cười, "ta chết, đừng nói 3 điều kiện, cho dù là ba mươi điều kiện cũng không có đâu, trước khi chết còn kéo thêm được một cái đệm lưng ta còn vui hơn a."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.