Khi đấu trong sân thì là một đối một, đột nhiên bị 5 cái ngự thú sư vây quanh, điều này khiến Nghệ Nhàn nhớ đến khi ở thú nhân tộc vừa ra cửa liền bị đuổi gϊếŧ.
Ôm Tầm bắt chuyện, 5 người liền thi triển kỹ năng với Nghệ Nhàn.
Nghệ Nhàn liền dùng lồng năng lượng để cản lại, không chút hoang mang triều hồi tiểu mã, Ngân Bảo đại nhân như tia chớp khắp nơi tán loạn, thổ trùy tam giác nhao nhao đánh vào 5 người. Đánh lén nhiều người, ngược lại ngáng chân 5 người Ôn Tầm cũng không ít. Tốc độ Ngân Bảo đại nhân cực nhanh, khi thì đào động, khi thì vọt lên cây, cộng thêm hình thể nhỏ, lại bí mật. Nghệ Nhàn thấy nó ứng phó linh hoạt, có chút thiệt thòi, "các ngươi không chờ được chạy đến cửa, vậy thay ta thử kỹ năng mới trước một cái xem sao."
Tiểu mã ở bên cạnh hỗ trợ, Nghệ Nhàn một tay tụ quang linh, một tay tụ lôi linh, hai tay hợp nhất, bông tuyết bay đầy trời hạ xuống như sao sáng, nếu là ban đêm nhất định là rất đẹp.
Ôn Tầm có chút kiêng kỵ huyễn thú linh quang của Nghệ Nhàn, không dám đến gần. Khi nghe Nghệ Nhàn nói tới kỹ năng mới thì lại lùi về sau một bước, sợ bị ám toán. Kết quả không thấy đại chiêu gì, chỉ thấy hoa tuyết đang bay, bạch quang rực rỡ, hình như có kim sắc lóe lên, "đây là kỹ năng mới ngươi nói? không phải ngươi đang đùa chúng ta chứ?"
Một trong số đó tò mò đưa tay ra tiếp lấy điểm sáng bay bay đó, sau đó điểm sáng như có ý thức vây lại trên tay hắn, hắn khinh thường hừ một tiếng, "ta thấy, ngươi cũng chỉ có mạng phụ trợ --"
Hắn còn chưa nói xong một câu, cả người như bị điện giật toàn thân run rẩy, "cái này là cái gì, sao lại --" cho đến khi miệng phun khói trắng, hai mắt trợn lên, thân thể mềm như xương rắn nằm trên đất, vẫn còn run rẩy không ngừng.
Nghệ Nhàn suy nghĩ rồi tổng kết, "phạm vi nhỏ, lực công kích thiếu."
Đám người Ôn Tầm bị kinh hách không nhỏ, Nghệ Nhàn lại giở trò cũ thêm lần nữa, thấy quang điểm dừng lại, thì âm thầm nhớ rõ trong lòng, "vậy các ngươi lại thử giúp ta một chút?"
Mọi người nhìn nhau, đồng loạt lùi về sau một bước. Ôn Tầm, thấy vậy không nói hai lời liền triệu hồi chim lửa của hắn ra, nó vừa kêu một tiếng hỏa diễm ngùn ngụt phun vào mặt. Nghệ Nhàn đang suy nghĩ có nên phóng một cái lôi tủy đến hay không, khiến con chim này mất đi sức đấu, miến cho nó bay khắp nơi gây phiền cho nàng. Còn chưa kịp xuất thủ, một vòng lửa đỏ dài liền xuất hiện, nuốt chửng ngọn lửa kia.
Ôn Tầm đột nhiên có chút khó chịu khi Đoan Mộc Nhã xuất thủ, "ngươi chỉ là một cái luyện đan sư, ta khuyên ngươi đừng có mà nhúng tay vào chuyện của chúng ta."
Đoan Mộc Nhã trợn hai mắt, nổi điên "ngươi nghĩ người Vân Đan Phong chúng ta dễ bị khi dễ như vậy sao? vừa rồi thì đem quy định ra dạy dỗ chúng ta, bây giờ lại đổi ý, ta đốt chết ngươi."
Nghệ Nhàn không kịp cản, Đoan Mộc Nhã đã phóng hỏa điên cuồng, vừa ra tay liền có một con hỏa long vọt ra, khiến cho con chim lửa của Ôn Tầm bay loạn trên trời, bay tới bay lui hỏa diễm rơi xuống, không lâu sau xung quanh các nàng rừng bắt đầu bốc cháy.
Tử Hàn bị khói làm tỉnh, thấy ngọn núi bốc cháy, quát một tiếng, "thật to gan, ai cho các ngươi chạy đến chỗ ta kiếm chuyện?"
Kèm theo tiếng rống giận dữ điếc tai, thì dưới chân liền có một lớp băng bao phủ toàn bộ, đến cả rừng bị cháy cũng bị bọc một lớp băng dày, thậm chí còn kết xuất thành băng.
Thực sự của Tử Hàn sư tỷ là không thể khinh thường.
Xung quanh hỏa đều tắt, không khí chung quanh đều mang hơi lạnh buốt. Nghệ Nhàn thấy Đoan Mộc Nhã lại ngoan ngoãn trốn sau lưng nàng, còn 5 người kia, lại càng hoảng sợ nhìn nữ nhân từ trên võng nhảy xuống.
Tử Hàn nhìn thoáng qua thịt bị cháy khét, hừ một tiếng, "Minh Vọng Phong?"
Ôn Tầm đến Thanh Sơn Tông đã nhiều năm, coi như là lão nhân ở Thanh Sơn Tông. Mỗi năm thi đấu hữu nghị cũng có nghe danh các tiền bối ít khi xuất hiện nhưng lại nghe nói nhiều, chuyện cũ của bọn họ khi đó hắn là người mới luôn nghe thấy được. Trong đó đó cũng không thiếu một vị tiểu cô nương nhìn trẻ tuổi nhưng không biết đã ở Thanh Sơn Tông này bao lâu.
Hắn nhớ rõ khi vào Thanh Sơn Tông năm thứ ba, hắn cố gắng từ ngoại viện chen vào nội viện, may mắn gặp được tỷ đấu ở nội viện Phong Vân Lục... khiến hắn nhớ mãi trong đầu chính là hai tiểu cô nương trên võ đài, trận đấu mây mưa thất thường, hình ảnh khí thế như sắm vang chớp giật vẫn còn khắc vào đầu hắn, trong đó một người là đại sư tỷ Minh Vọng Phong trẻ tuổi hiện nay, một vị còn lại là đệ nhất nhiều năm luôn ẩn cư trong nội viện, thần long thấy mặt không thấy đuôi, cho dù vị trước mắt này đang buồn ngủ, nhưng dáng vẻ vừa ngáp vừa bất mãn đang nhìn bọn hắn chằm chằm.
Ôn Tầm không biết có phải do chịu ảnh hưởng của khí lạnh xung quanh hay không, chỉ cảm thấy tứ chi lạnh run, đầu cũng mất đi độ ấm. Nhất định là hắn ra cửa không xem ngày, mới xui xẻo gặp phải đại sát tinh Tử Hàn quỷ không biết thần không hay này, "Tử Hàn đại sư tỷ, ngài, ngài, ngài sao lại đến đây.... không phải, không phải, đều do hai vị mới này không biết quy định đụng hải ngài, chờ chúng ta hỏi tội các nàng xong rồi đến chịu tội với ngài, ngài thấy được không?"
Đoan Mộc Nhã nắm chặt tay Nghệ Nhàn, thấy Nghệ Nhàn lắc đầu với nàng, nên mới mím môi tức giận nhìn đám cẩu gian xảo kia.
Tử Hàn liền cầm một miếng thú thịt thú Nghệ Nhàn chưa nấu nhừ, hào phóng nhai một miếng. A phi! nhổ một cái xuống đất, "hừ, thịt đang yên lành bị các ngươi đạp hư hết."
Ôn Tầm liền bắt cột leo lên, "hồi sư tỷ, hai vị tân nhân này không chỉ đạp hỏng thịt thú ngon, còn lén nấu ăn riêng, phạm vào quy định nội viện nghiêm trọng của Thanh Sơn Tông, nhất định phải trừng phạt nghiêm khắc mới được, phải dạy cho các nàng nhớ rõ quy định, không được phá giới. Nếu đại sư tỷ đã ở đây rồi, không bằng mời ngài đứng ra thay ta trừng trị một phen."
Đáy mắt Tử Hàn bắt đầu súc hàn ý, lạnh lẽo y chang khuôn mặt, đáng tiếc Ôn Tầm đang nghĩ cách gϊếŧ chết Nghệ Nhàn không có chú ý, "lén nấu ăn riêng thì bị phạt như thế nào?"
Hai tròng mắt Ôn Tầm lưu chuyển một vòng, "phải đến động Hàn Đàm của Thanh Sơn Tông một lần, như vậy mới khiến các nàng nhớ kỹ."
Động Hàn Đàm ở Thanh Sơn Tông có 9 động nhỏ, mỗi động như luyện ngục nhân gian, đó là chỗ dùng để trừng trị ác nhân. Đệ tử phạm tội nặng ở Thanh Sơn Tông thỉnh thoảng cũng bị đưa đến đó trải nghiệm một lần, đa phần đều có đi không có về.
Nghệ Nhàn đối với Động Hàn Đàm hoàn toàn không biết gì, đối với đề nghị của Ôn Tầm cũng chỉ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không có một câu giải thích.
Nhưng Đoan Mộc Nhã lại không nhịn được hét lớn, "lòng dạ ngươi thật độc ác, ta tưởng là ngươi thua dưới tay Nghệ Nhàn, chạy đến đây gây sự thôi, không ngờ ngươi lại muốn đưa chúng ta vào chỗ chết."
Dưới nơi đóng băng, vô số băng trùy rục rịch bơi bên dưới.
Ôn Tầm thấy vậy vui mừng, tưởng có thể mượn chiêu này dùng dao gϊếŧ người thành công rồi. Nào ngờ băng trùy đồng loạt bạo động, phóng về hướng bọn hắn. Nếu không phải hắn kịp phản ứng, tránh đi được thì sợ là phải phơi thây tại chỗ rồi. Nhìn lại Nghệ Nhàn và Đoan Mộc Nhã, hai người vẫn đứng im không nhúc nhích, cũng không bị chút gì. Còn hắn mang theo vài người tay chân lại bị băng xuyên thủng, trên dùi cũng thêm vài cái lỗ, máu chảy đầy đất, mỗi người kêu rên không ngừng.
Hắn sửng sốt, ý niệm trong đầu nhanh hiện lên, nhưng lại vì đợt băng trùy thứ hai không thể giữ lại được, "đại sư tỷ hành động như vậy là cố ý?"
Vẻ mặt Tử Hàn giật mình, "ngươi không nhìn ra sao?"
Ôn Tầm khó hiểu, "đệ tử ngu dốt, xin đại sư tỷ chỉ điểm."
Tử Hàn tìm một cành cây ngồi lên, một chân kê lên cành, một chân thả bên dưới lắc lư, "ngươi cơ trí như vậy, sao không nhìn ra được ta muốn gϊếŧ người diệt khẩu?"
Vừa nói xong, những người khác liền nghẹn lại, sau đó hoảng sợ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, " sư tỷ tha mạng, tất cả đều do Ôn Tầm sư huynh kêu chúng ta đến tìm Nghệ Nhàn gây sự, chúng ta không biết gì, xin ngài tha cho chúng ta."
Mí mắt Nghệ Nhàn xốc lên, nhìn Ôn Tầm vuốt mông ngựa lại không ngờ bị ngựa đá, sắc mặt trắng bệch, như một tên đần, chắc là còn chưa nghĩ ra vì sao nữa?
Tử Hàn giật giật bàn tay của mình, từng đợt băng trùy đang dao động theo ngón tay nàng, "ha ha, tha cho các ngươi? ai tha cho ta? ta chỉ buồn ngủ rồi đói, bắt được hai đứa đáng thương này nấu đồ ăn cho ra, để lót bụng. Lại có kẻ muốn ta đến Đồng Hàn Đàm, vậy thì các ngươi có trách thì trách mạng không tốt đi a... hả?"
Ôn Tầm nhìn đồ ăn bị hỏng trên đất, cái võng treo trên cây còn đong đưa, đột nhiên ở đây lại xuất hiện đại sư tỷ, lại nhìn Nghệ Nhàn Đoan Mộc Nhã cúi đầu hạ mi.... nếu còn không nghĩ cách để chạy thì chắc đầu hắn là đầu heo rồi.
Bụp!
Ôn Tầm, "đại sư tỷ, đệ tử vừa rồi chỉ là hồ ngôn loạn ngữ, mong đại sư tỷ đừng để trong lòng. Đệ tử gan có lớn bằng trời, cũng không dám làm như vậy. Huống chi, gần đây đệ tử mắc chứng bệnh nặng về mắt, nhìn xa không thấy rõ, vừa rồi chỉ là mù mờ thôi."
Những kẻ còn lại cũng nhao nhao theo, "mắt chúng ta đều có tật, không nhìn thấy gì, cái gì cũng không nhìn thấy."
Tử Hàn ngáp một cái, "ah? thật? vừa rồi sao ngươi lại nói hai người mới lén nấu ăn riêng, không lẽ là nói dối sao?"
Ôn Tầm chỉ cảm giác bị vả mặt, hắn không thể làm gì khác hơn là chịu khó, cắn rang nghiến lợi nói, "là đệ tử, đệ tử lòng dạ hẹp hòi, vì bại dưới tay Nghệ Nhàn ở trận chung kết, vì tức giận mới đến tìm nàng gây sự."
Nghệ Nhàn nhìn hắn, đối diện là đôi mắt oán độc, nàng biết rõ chuyện của nàng cùng Ôn Tầm chẳng có gì tốt đẹp, sớm muộn cũng có ngày đánh nhau. Bất quá hôm nay có vị đại sư tỷ Tử Hàn ở đây làm chủ mà thôi.
Kỳ quái là, nàng cùng Ôn Tầm không thân thiết, ngoại trừ ở sân đấu ra, thì cũng không có gặp nhau, nhưng tại sao còn phí sức ép chết nàng như vậy?
Cái này cũng chỉ có nguyên thân mới biết?
Nghệ Nhàn rất nhanh loại trừ suy nghĩ này, nếu biết thì sẽ như tên đần Tạ Vũ vừa gặp đã ngu dốt mở miệng gọi nàng là "Tạ Nhàn" chứ không phải "Nghệ Nhàn" cho nên thù này từ đâu ra?
Tử Hàn xì cười một tiếng, "ngươi cho là như vậy, thì ta sẽ tin ngươi không đâm sau lưng ta sao, không bằng gϊếŧ cho xong việc."
Ôn Tầm đổ mồ hôi lạnh, lưng phát lạnh hơn "sư tỷ, ta nguyện thề với thiên đạo, Ôn Tầm ta tuyệt không đem chuyện hôm nay nói với ngươi kể với bất kỳ người nào, nếu có nguyện cho liệt hỏa thiêu thân, chết thành tro."
Những người khác vừa nghe liền làm theo, mỗi người đều là thề độc.
Tử Hàn nhàm chán bĩu môi, "nhân lúc tâm tình ta tốt, cút hết đi cho ta."
5 người lăn vòng vòng, kẻ thì trượt chân, kẻ thì té lên té xuống, bọn hắn bỏ chạy ai cũng không dám quay lại đều biến mắt khỏi tầm nhìn của các nàng.
Nghệ Nhàn, "đại sư tỷ tin bọn họ sao?"
Tử Hàn ngáp một cái, "một đám tiểu nhân, có gì mà đáng tin? chỉ là xem lời thề với thiên đạo thôi, miễn cưỡng tha cho mạng chó của chúng, gϊếŧ cũng dơ tay ta."
Nghệ Nhàn có chút sợ, nàng phát hiện mọi người đều có tín ngưỡng. Tựa như gia súc Lam Đồng, rất tín nhiệm thần thú đại nhân, còn nhân tộc tu luyện lại tín nhiệm vào thiên đạo, cho dù là Đoan Mộc Nhã hay tiểu nhân hèn hạ Ôn Tầm, đều coi lời thề với thiên đạo là điều quan trọng như sinh mệnh. Còn có khế ước bản mạng, cũng phải được thiên đạo tán thành.
Không lẽ, thiên đạo có thật?
Nghệ Nhàn nghĩ vậy, chợt ở chân trời truyền đến tiếng sấm vang, sợ đến tâm nàng run một cái. Cảm giác như đang nghĩ chuyện xấu bị phát hiện vậy a.
Tử Hàn, "kỳ quái, trời đang yên đang lành sao lại có sấm đánh? quên di, mặc kệ chuyện này đi, ta mệt rồi, nếu trong lúc ta ngủ ngươi công kích được ta, ta dạy ngươi một chiêu."
Trong lòng Nghệ Nhàn vui vẻ, cảm giác mình kiếm được rồi, "vậy sư tỷ ngươi nhất định phải cẩn thận."
Tử Hàn lên võng nằm, trước sau như một hai chân bắt chéo, hai tai gối sau đầu, lầm bầm nói "cơm trưa mai gấp đôi, không được thiếu một cân thịt. Còn nữa, không cho ngươi dùng quang, nếu quấy rầy ta ngủ, ta liền lột da ngươi."
Nói xong, thì im lặng.
Đoan Mộc Nhã vị đại tổ tông này ngủ rồi mới dám thở phào một cái, "Nghệ Nhàn, ta suýt chút nghẹn chết rồi, ta tưởng đại sư tỷ muốn lột da ta."
Nghệ Nhàn cười, đem nồi nấu nước cất đi, "sao lại nghĩ như vậy?"
Đoan Mộc Nhã chỉ xung quanh cây cối bị đóng băng, "vì ta đốt chỗ này, ngươi không nghe thấy tiếng rống giận dữ vừa rồi của nàng sao? quả thực như là sét đánh a. Tai ta đến giờ vẫn còn ong ong, ta sợ nàng biến ta giống y như cái cây này. Nhưng mà, Tử Hàn sư tỷ thực sự lợi hại a, nháy mắt một cái liền biến chỗ này thành lạnh cóng luôn a."
Nghệ Nhàn cũng cảm thấy có chút lành lạnh, "mấy người kia sẽ không dừng lại ở dưới chân núi, nhưng mà phòng ngừa vạn nhất, hôm nay ngươi về cùng ta đi, chắc sẽ muộn một chút."
Đoan Mộc Nhã xoa tay, chà xát ra một ngọn lửa nhỏ, "không sao, ta tự biết cách sưởi ấm."Nghệ Nhàn đi vòng dưới tàng cây, nghĩ ngợi một chút liền kinh hãi, "không lẽ nàng biết ta thức linh căn thứ hai, mới không cho ta dùng quang linh?"
Quang linh thực sự hỗ trợ công kích quá nhiều, cho dù là lồng năng lượng cũng đều như vậy. Tinh lọc nhằm vào năng lượng hắc ám, tạm thời cũng chưa hữu dụng dùng tới.
Nếu nói về công kích, lôi linh đúng là sự lựa chọn tốt nhất.
Suy nghĩ cẩn thận điều này, Nghệ Nhàn cũng không che dấu, dùng ba phần lôi tủy ném ra. Nhưng đụng phải cái võng kia liền biến mắt, nàng không tin lại tăng thêm lực đạo, thử vài lần
cho dù nàng dùng toàn lực cũng không thể thương tổn được nàng.
Nghệ Nhàn lại đi quanh nàng một vòng, "kỳ quái, không lẽ là lồng năng lượng?"
Nàng lại công kích lần nữa, cuối cùng cũng không có phản hồi, ngược lại lôi tủy cũng không đánh tới được chỗ ngủ của vị đại sư tỷ này, dù nàng đã lấy được thượng đỉnh cấp lôi tủy, nhưng đối với nàng mà nói, thì nàng vẫn chưa thể phát huy được năng lực thật sự của lôi tủy này.
"Nghệ Nhàn, ngươi sao vậy?"
"Không có gì, ta đang nghĩ Tử Hàn sư tỷ ngủ như vậy làm sao có thể phòng ngự được công kích của ta, không có trận pháp, cũng không có lồng năng lượng, vậy là cái gì a?"
Đoan Mộc Nhã lắc đầu, "ta cảm giác hẳn là chênh lệch về đẳng cấp quá nhiều, không nói đến ngươi, ta nghĩ trong Thanh Sơn Tông cũng không có được mấy người có thể tổn thương được Tử Hàn sư tỷ a."
Nghệ Nhàn nhìn Đoan Mộc Nhã một cái, "ngươi vừa mới nói gì? không ai có thể làm bị thương được Tử Hàn sư tỷ sao?"
Đoan Mộc Nhã gật đầu, sau đó ném một con hỏa long về phía người đang nằm, hỏa long như đánh phải thứ gì đó không lâu sau liền biến mắt, "ngươi xem, đây cũng là một loại bình chướng giống như trận pháp vậy á."
Nghệ Nhàn chợt nhớ đến lần đầu tiên nàng gặp được Tử Hàn, khi đó là lúc tu luyện lôi linh, nếu đối phương không dễ bị nàng gây thương tích, vậy khi đó Tử Hàn bị thương là xảy ra chuyện gì?
Đối phương khi đó còn không cho nàng chữa trị, không lẽ quang linh của nàng trị liệu kém như vậy sao?
Đoan Mộc Nhã thấy nàng đờ ra, không nhịn được nói thầm, "Tử Hàn trước khi ngủ sao không làm tan băng này đi a, chỗ này lạnh quá, không lẽ chờ nàng tỉnh ngủ thì mới nói được sao?"
Nghệ Nhàn suy nghĩ một hồi không nghĩ ra điều này, liền ném nó qua một bên không để ý nữa, tiếp tục suy nghĩ cách công kích người đang ngủ, nhìn Tử Hàn bị nàng công kích vẫn khò khò ngủ say, nàng chợt nổi điên.
Nàng nhất định phải tìm được cách công kích, cho dù một lần cũng được.
Mãi cho đến khi hao hết lôi linh, Nghệ Nhàn mới cùng Đoan Mộc Nhã đi về, hai người một đường từ đỉnh xuống dưới, phát hiện băng dày từ trên xuống dưới, nhìn lại đúng là cả ngọn núi đều bị đóng băng.
"Phạm vi cái băng vực này thật lớn a."
"Sư tỷ không hổ là sư tỷ, ta thấy Tạ Anh cũng không phải đối thủ của Tử Hàn rồi." Đoan Mộc Nhã cảm khái nói, "Nghệ Nhàn, ngày mai ngươi vẫn làm cơm cho Tử Hàn sư tỷ sao?"
"Làm a."
Nàng cũng không phải người dễ chịu thua, nàng vươn tay ra, lôi linh cùng quang linh hòa vào nhau, tuyết liền rơi xuống lòng bàn tay nàng, "mỗi người đều có lĩnh vực riêng của mình, ta hy vọng ta cũng có thể sáng tạo lĩnh vực thuộc về ta."
Đoan Mộc Nhã không hiểu lĩnh vực là cái gì, cũng không dám đỡ hoa tuyết phát sáng bên cạnh Nghệ Nhàn, nhìn giống như quang nhưng trong ánh sáng đó có thứ gì đó đang di chuyển, ban ngày thấy không rõ, nhưng ở trong đêm đen lại như vô số ngọn đèn, "cái này sao lại khiến cho người kia đột nhiên ngã xuống a, có phải bị lôi đánh không?"
Nghệ Nhàn cười, "có thể nói là như vậy, ta muốn dùng quang linh bọc lôi tủy lại khi công kích sẽ mang theo lực công kích mạnh hơn, đáng tiếc, quang linh quá ôn hòa, không thể đạt được điều ta mong muốn. Nếu ngày nào đó ta có thể dùng quang linh để làm quang vũ bình thường thì tốt rồi."
Đoan Mộc Nhã cái hiểu cái không, đau đầu an ủi, "ta tin ngươi nhất định có thể làm được."
***
Như Nghệ Nhàn mong chờ, mưa như trút rơi xuống, kèm theo lôi điện. Đây là thời gian thích hợp nhất để tu luyện lôi linh điều này khiến tâm tình Nghệ Nhàn tốt lên, ngoại trừ mỗi ngày làm cơm, bồi tiểu gia hỏa phục kiện ra, tất cả thời gian nàng đều dùng để tu luyện, tìm cách phá giải băng vực của vị đại sư tỷ này. Chỉ có hóa giải băng vực mới có thể công kích được.
Phải, thứ đồ chơi khiến nàng không sờ được chính là băng vực của vị đại sư tỷ Tử Hàn này.Cả ngọn núi bị phủ băng, liên tục vài ngày, phơi nắng cũng không hề gì, lớp băng này cũng không phá nổi, quả thực như là tường đồng vách sắt, Nghệ Nhàn một ngày nọ lấy băng rửa đồ mới phát hiện ra.
Vị Tử Hàn sư tỷ này sở dĩ có thể ngủ thản nhiên như vậy đều là cả ngọn núi này đều nằm trong sự khống chế của nàng, tựa như đại vương nắm trong tay cả ngọn núi, dù gió thổi cỏ lay cũng không thoát được ánh mắt của vị Tử Hàn sư tỷ này.
Nghệ Nhàn thử nhiều cách, đều không thể đụng đến được một cọng lông của đại sư tỷ, nhưng lại nấu cơm hơn nửa tháng có thừa. Nàng suy nghĩ một chút, nếu không phá được thì đến thú nhân tộc một chuyến.
Mỗi ngày nàng đều tới phục kiện hai canh giờ, tiểu gia hỏa bước đi cũng đã lưu loát hơn, không còn khập khiễng như trước, chỉ là chân trái đằng sau còn có chút nghiêng ngả, nhưng khi chạy cũng không còn vấn đề gì lớn.
Nghệ Nhàn nhìn trong trướng trống rỗng, kỳ quái nói "mỗi ngày ta đều tới đây, sao không thấy mẫu thân thú nhân của ngươi đâu vậy?"
Tiểu Lam nghiêng đầu một cái, cắn quần nàng liền kéo ra bên ngoài, "làm gì vậy? mang ta đi tìm Lam Đồng sao?"
Tiểu gia hỏa ngao ngao ứng một tiếng.
Nghệ Nhàn kỳ thực cũng không có chuyện gì, nếu không phải mỗi ngày đến trướng lấy mồi mới của nàng thì nàng còn hoài nghi Lam Đồng có phải đã bị nhân tộc gϊếŧ chết rồi không? dù sao bình thường đều gặp mặt. Nhưng trong lúc Tiểu Lam phục kiện, lại không thấy thân ảnh đâu.
Cái tên làm mẫu thân kia đúng là không có trách nhiệm gì hết.
Nghệ Nhàn nghĩ lại phải tìm cơ hội mắng nàng một trận mới được, nhưng nghĩ lại, nàng nói nhiều như vậy, không biết gia súc kia nghe có hiểu được gì không? sợ là nói nhiều cũng phí lời.
Tiểu Lam đem nàng đến rừng săn thú chạy, chạy đến mỗi gốc cây bên cạnh thì ngửi hai cái, Nghệ Nhàn cũng không quấy rầy nàng, chỉ đi theo, rất nhanh liền nghe cách đó không xa có tiếng đánh nhau.
"Ngao ngao."
"Suỵt."
Nghệ Nhàn liền cảnh giác, vô ý ôm tiểu gia hỏa lên, không cho nàng lên tiếng, từng bước đi đến gần, mới phát hiện không phải là nhân tộc, mà là một đám thú nhân tộc, nói đúng hơn là sư thú tộc và Lam Đồng.
Trong sân đang có hai thú nhân đang đấu với nhau, khó hơn chính là bọn họ đều mang nhân hình, không có biến thú hình. Nghệ Nhàn đếm kỹ mới thấy chỗ này có hơn 20 sư thú, hèn gì nàng cảm giác thời gian này thú nhân đóng quân giảm bớt người trông coi, thì ra là chạy đến đây "huấn luyện"?
Lam Đồng đứng một bên, chỉnh động tác cho bọn họ, còn làm mẫu cho thú nhân kia đánh tới, dùng gối chân cùng cù trỏ đánh vào bụng hắn, vừa mạnh vừa nhanh, thú nhân kia liền che bụng mình.
Nghệ Nhàn đúng là không tin vào mắt mình, chiêu này nàng thường dùng, mỗi lần gia súc kia lại gần, nàng liền dùng cù trỏ hoặc lên gối, mới khiến đối phương thấy đau. Không ngờ nàng xoay người đã học được còn dạy cho những người khác.
Tên gia súc này đúng là bất hiển sơn bất lộ thủy*. (không hiện núi không hiện nước: tóm lại không thấy được gì hết.)
Tiểu gia hỏa bên cạnh vừa nhìn thấy mẫu thân thú nhân của mình liền nháo lên, gào ngao ngao để trợ uy. Động tĩnh này vừa phát ra, các thú nhân liền nhao nhao nhìn lại.Nghệ Nhàn ôm tiểu gia hỏa đột nhiên biến thành người rình xem thú nhân huấn luyện.