Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 46: Trực giác




Đoan Mộc Nhã gãi cổ, từ sau cổ áo túm được một con côn trùng không có mắt, dùng sức bóp chết nó, sau đó bất mãn nói, "cách này của ngươi không ổn, đã ngồi ba ngày rồi, sợ là người kia biết chúng ta ở đây, nên không đến a."
Niệm Vân Âm cười như không cười nhìn nàng.
Đoan Mộc Nhã bị nhìn chằm chằm liền ngại ngùng, sờ mặt, "ngươi nhìn mặt ta chằm chằm làm cái gì?"
Niệm Vân Âm cười, "ngươi ngây thơ động lòng người, cho nên phải nhìn nhiều bằng hai mắt."
Đoan Mộc Nhã vừa vung tay lên, Niệm Vân Âm liền nắm tay nàng giữ lại, nắm chặt trong lòng bàn tay, "ngươi cứ khắp nơi châm lửa, lỡ như đem người dẫn.... suỵt!"
Hai người nhìn nhau, liền nghe thấy có âm thanh nhè nhẹ đang tiến đến. Rất nhanh, một quả cầu tròn mịn nhanh nhẹn xuất hiện trong tầm mắt các nàng, Đoan Mộc Nhã trợn mắt há mồm nhìn quả cầu tím tự chuyển động vài vòng, còn chưa kịp chờ nàng chụp lại thì Niệm Vân Âm đã hỏi đây là thứ gì rồi, liền thấy trong bụi cỏ lại sột soạt lần nữa, một cái đầu nhỏ mao nhung thò ra dò xét, ngốc ngốc nhìn hết nhìn đông rồi nhìn tay, khi nhìn thấy Nghệ Nhàn thì tần suất vẫy đuôi tăng lên nhiều hơn, hưng phấn dùng đầu hất quả cầu tím đi về hướng kia.
Niệm Vân Âm suy nghĩ trăm lần thì hiểu được, ".... ấu tể thú nhân tộc?"
Đoan Mộc Nhã vừa nhìn thấy tiểu sư tử ngốc ngốc thì há hốc miệng, cằm suýt rơi xuống đất, nàng không thể tin được vật nhỏ này có thể đuổi theo từ thú nhân tộc chạy đến đây!!! quan trọng là, nàng đã tìm được Nghệ Nhàn, cái này, cái này, quả thực là..... nhưng nhớ đến mấy cái bẫy khi nãy nàng đã chuẩn bị sẵn xong, nàng liền kéo Niệm Vân Âm lại, "nhanh, nhanh, ngươi mau tháo bẫy xuống nhanh đi."
Niệm Vân Âm suýt chút bị nàng bóp tắt thở, "ta phải sửa lại cho đúng a, thứ ngươi bố trí chính là bẫy, còn ta chỉ có trận pháp."
Hai người còn chưa kịp làm gì, Đoan Mộc Nhã chỉ có thể trơ mắt nhìn ấu tể nhà Nghệ Nhàn nhảy tưng tưng, rơi xuống bẫy. Nàng nhịn không được che mặt, không dám nhìn nữa. Niệm Vân Âm lại ồ lên một tiếng, thì nghe bụp một tiếng, cầu tím bị tiểu gia hỏa hất đi bất hạnh rớt xuống hố, tiểu gia hỏa cúi đầu, tiểu trảo cào cào cơ trí lùi về sau vài bước. Đổi góc độ, lúc này mới cẩn thận đi về phía trước, cúi đầu nhìn bánh trôi bị dây đỏ cột lại.
"Ngao ngao."
"Cư nhiên không ngã xuống." vẻ mặt Niệm Vân Âm tiếc hận, " Tiểu Nhã, cái bẫy này của người chỉ có thể đối phó với linh dược không được thông minh thôi, đối phó với người sợ là có chút..."
Tiểu gia hỏa đi vòng quanh cái bẫy hai vòng, tiểu trảo cào trên đất ra hai cái dấu, ngao ngao kêu nửa ngày, thấy không thể làm gì được, liền chạy về hướng Nghệ Nhàn, như đang tìm cứu tinh.
Đoan Mộc Nhã sốt ruột, còn phải chiếu cố Niệm Vân Âm một bên, nàng nắm chặt tay, "đừng a --"
Một lực đạo đàn hồi đánh tiểu gia hỏa bắn ngược trở lại, tiểu gia hỏa lăn trên đất vài vòng mới dừng lại, đứng dậy còn rung mình lắc lắc cho đỡ choáng đầu, liền quay ngược đầu lại. Lần này không vội vàng như khi nãy, nàng từ từ tiếp cận vị trí Nghệ Nhàn ngồi, đi cách bên ngoài một khoảng xa.
"Ngao ngao."
"Ngao ngao ooooo."
Đoan Mộc Nhã liền thấy tiểu gia hỏa liền không còn tung tích, "ah, tiểu gia hỏa đâu rồi, đây là sao vậy?"
Niệm Vân Âm bóp cằm, tìm tòi nghiên cứu tựa như nhìn nàng, "tiểu gia hỏa này..... hình như Tiểu Nhã biết a."
Đoan Mộc Nhã hoảng sợ mở to mắt, trong đầu đều là ý nghĩ nhất định không thể cho người trước mắt biết tiểu gia hỏa này là con của Nghệ Nhàn, nàng cười ha ha nói, "sao có thể, Niệm Vân Âm ngươi thật biết nói đùa. Ta cảm thấy, khi còn chưa vào bí cảnh, chúng ta không nên đánh nhau với đám đại ngốc này, dù sao mọi người còn phải cùng nhau vào bí cảnh, hiện tại gây sự rồi lỡ như bọn họ không đem chìa khóa ra thì phải làm sao a?"
Niệm Vân Âm tán đồng gật đầu, "phải a, Tiểu Nhã phân tích rất tốt, nhưng mà chúng ta không động thủ, không có nghĩa là những người khác sẽ không động thủ."
Đoan Mộc Nhã, "ah?"
Niệm Vân Âm bĩu môi, ý nói nàng nhìn xem hướng khác còn có hai cái bóng đang ẩn núp, chờ Đoan Mộc Nhã nhìn thấy được có một bóng dáng quen thuộc thì liền ngây ra như phỗng, vừa định nói chuyện lại bị Niệm Vân Âm bịt miệng, khí nóng thổ bên tai không tiêu tan, "tuy nói ta đã bày trận pháp quanh đây, nhưng không thể đảm bảo lừa được pháp nhãn của các vị sư huynh sư tỷ này, cho nên phải ngoan, đừng để bại lộ."
Đoan Mộc Nhã gật đầu, trong lòng kinh hoảng, nàng, nàng cư nhiên ở khoảng cách gần như vậy nhìn thấy Tạ Anh, không đúng, không đúng, người theo dõi các nàng chính là Tạ Anh!
Đệch, người có ý muốn đánh Nghệ Nhàn là Tạ Anh!!!
Không thể nào a!!
Tâm tình Đoan Mộc Nhã như treo trên không, tựa như đang ở trên cao mất thăng bằng mà ngã xuống đất, không ngừng rơi xuống, cứ vậy cho đến đáy.
"Đại sư tỷ, chính là chỗ này."
"Chỗ này có một cái bẫy."
"Không lẽ bọn họ nghĩ như vậy thì có thể ngăn chúng ta lại sao!?"
Ngoại trừ Tạ Anh, còn có một nam nhân, hắn đi đằng trước, đại khái nhìn xuống cái bẫy của Đoan Mộc Nhã liền phê bình chê bai, khiến Đoan Mộc Nhã tức đến nghiến răng ken két.
Từ lúc xuất hiện cho đến giờ Tạ Anh vẫn không chớp mắt nhìn chằm chằm Nghệ Nhàn đang chuẩn bị tăng cấp, đối với người bên cạnh không thèm chú ý đến, trên mặt lãnh đạm có chút ảo não khó hiểu.
Ở vị trí này Niệm Vân Âm có thể nhìn thấy rõ được biểu tình của Tạ Anh, nàng sờ cằm một cái ánh mắt phức tạp, cho đến khi nhìn thấy nam nhân phía trước đi vào huyễn trận của nàng.
Nam nhân kia gặp phải vấn đề giống tiểu gia hỏa, cho dù thế nào, thì đường dưới chân cũng luôn xa, đi thế nào cũng không thể đến gần hơn được một bước.
Nhìn thấy nam nhân kia biến mất hệt như tiểu gia hỏa, Đoan Mộc Nhã hưng phấn nắm chặt cánh tay Niệm Vân Âm, hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm Tạ Anh, còn thiếu viết lên mặt -- mau vào đi a.
Tạ Anh thấy vậy, đứng cách trận pháp lùi lại một bước, nghi ngờ nhìn người trước mặt nàng biến mất, "Phó Tinh?"
Tạ Anh chỉ do dự một chút liền bước vào huyễn trận.
Đoan Mộc Nhã chỉ kịp vui vẻ được một giây, sau đó lại nghĩ đến vấn đề càng trở nên nguy hiểm, "hai người bọn họ vào huyễn trận sẽ không gặp phải tiểu gia hỏa chứ, sau đó.... làm thịt nàng chứ?"
Niệm Vân Âm nhẹ nhàng nhìn nàng tà mị một cái nói, "cũng có thể a."
Đoan Mộc Nhã đứng ngồi không yên, như lửa đốt mông "mau mau, mau nghĩ cách, không thể để bọn họ biết tiểu gia hỏa, lỡ như, lỡ như...."
Niệm Vân Âm cười nhìn nàng, "lỡ như cái gì?"
Đoan Mộc Nhã nghẹn họng, "lỡ như bọn họ trong huyễn trận gϊếŧ chết tiểu gia hỏa, ngươi cùng Nghệ Nhàn sẽ không thoát được tội, đến lúc đó nói không chừng các ngươi sẽ thành người thế mạng. Bị đẩy ra ngoài, đưa đến trước mặt đám đại ngốc kia."
Niệm Vân Âm gật đầu, "đúng là Tiểu Nhã thông minh hơn người, còn nghĩ đến vấn đề sâu xa này. Bất quá, chưa chắc bọn họ sẽ gặp được tiểu gia hỏa thú nhân tộc kia, dù sao đây cũng là huyễn trận."
Ưu điểm lớn nhất của huyễn trận chính là đem nội tâm người đó biến thành trận pháp, nháy mắt thay đổi, nếu đầu ngươi đều là hình ảnh khủng bố, sợ là cũng sẽ thấy y như vậy. Ngươi cũng có thể đoán được suy nghĩ trong đầu Tạ Anh, nhưng ngươi có thể đoán được tiểu gia hỏa kia lúc này đang nghĩ cái gì không a?
Cho nên, tỷ lệ bọn họ gặp nhau là rất thấp.
Đoan Mộc Nhã vẫn rất lo lắng, thấy được Nghệ Nhàn quan tâm đến tiểu gia hỏa, nếu có sai lầm, hậu quả sẽ rất khó lường. Hơn nữa, Lam Đồng còn có thân phận sư tộc, nếu tiểu gia hỏa có chuyện gì, chắc chắn sẽ ép giao ra hung thủ, đến lúc đó sẽ lặp lại chuyện đáng sợ ở Á Tư thành kia.
"Cái đó, Niệm Vân Âm, huyễn trận của ngươi giữ được Tạ Anh bao lâu? nàng là nhân cấp ngự thú sư a."
Trong trận đấu bán kết Niệm Vân Âm gặp phải Tạ Anh, bị đối phương ném ra khỏi sân đấu, chuyện đó mọi người đều biết.
Niệm Vân Âm lắc đầu, "giữ không được, ta cứ nghĩ là con cá nhỏ, nhưng không ngờ đến là một con cá lớn, tối đa một nén nhang, huyễn trận sẽ bị phá."
Đoan Mộc Nhã kinh ngạc nhìn nàng bình tĩnh, không có chút nào là lo lắng, "sao ngươi lại không lo lắng a, lỡ như nàng phá trận, rồi quấy rầy Nghệ Nhàn tăng cấp phải làm sao đây?"
Niệm Vân Âm buông tay, "chỉ có thể trách Nghệ Nhàn vận khí không tốt."
Đoan Mộc Nhã thở phì phò, nhưng cũng không thể làm được gì. Một cái nhân cấp ngự thú sư, tồn lại như là long bà. Nàng lo lắng gãi đầu tóc của mình, đừng nói có Tuyết di bên cạnh, cho dù có cũng sợ cản không được, "huyễn trận nát, ấu tể thú nhân tộc cũng sẽ bị bọn họ phát hiện, nếu tiểu gia hỏa xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ngươi cũng không thoát được quan hệ, ngươi còn không lo lắng sao?"
Niệm Vân Âm thở dài, cố ý ngăn nàng lại "cũng chỉ biết chịu thôi."
Đoan Mộc nhã bị chọc tức, "sao có thể chịu được chứ? tuyệt đối không thể chịu được, phải nghĩ cách cản bọn họ gặp được tiểu gia hỏa, nếu không chúng ta bắt tiểu gia hỏa giấu đi trước a?"
Niệm Vân Âm thấy nàng nói tới nói lui lời nói đều là muốn che chở cho ấu tể kia, dụng ý cũng rất rõ ràng. Ánh mắt nàng hơi đổi, chỉ thấy ánh sáng bọc quanh che thân ảnh Nghệ Nhàn lại, đến cả tiểu mã bên cạnh cũng như vậy, "Nghệ Nhàn bắt đầu tăng cấp."
Đoan Mộc Nhã hoảng sợ không biết nên làm gì.
"Trời ơi, Nghệ Nhàn sớm không tăng muộn không tăng, ngay lúc này lại tăng cấp."
"Lúc này tăng cấp cũng không tệ."
"Sao mà không tệ cái gì chứ, rõ ràng là vô cùng nguy hiểm, nếu nàng tăng cấp sớm một ngày cũng sẽ không gặp phải Tạ Anh a, Tạ Anh là đại sư tỷ Minh Vọng Phong. Nhưng vì sao nàng đến đây? chẳng lẽ trùng hợp đến mức tới ngọn núi này tu luyện?"
Niệm Vân Âm bất đắc dĩ nhìn trời một cái, cùng lúc đó ngọc vàng nàng bày xung quanh liền bùm bùm nổ tan thành phế phẩm, trận pháp bị phá, hoàn toàn biến mất.
Ba bóng người biến mất cũng xuất hiện trước mắt các nàng, Phó Tinh ôm đầu mình, liều mạng đập xuống mặt đất, đầu đầy vết máu, lại không thấy đau. Tiểu gia hỏa thì đang chổng vó, móng vuốt cào cào giữa không trung, sảng khoái hừ hừ. Tạ Anh thì như cây lao ném xuống đất, đứng im tại chỗ, phía sau còn có con lôi linh đại bàng đang vỗ cánh phạch phạch, nhìn thấy dưới đất có một quả cầu lông liền cuối xuống tiến lên.
Nếu không phải Niệm Vân Âm đè nàng lại, sợ là Đoan Mộc Nhã đã xông ra.
"Ấu tể thú nhân."
"Ngao ngao ngao ngao oooo."
Tiểu gia hỏa lộn một vòng tránh khỏi con chim bay đáng ghét kia, rồi nhào lên đánh, bị lôi trên trời phóng xuống đánh trốn đông trốn tây, không còn đường liền chạy vào rừng trốn, mắt thấy liền nhào đến chỗ ẩn nấp của Đoan Mộc Nhã cùng Niệm Vân Âm.
Đoan Mộc Nhã dùng sức nắm chặt tay Niệm Vân Âm, "cho nó vào đi, nếu không.... nhất định sẽ bị con chim đó đánh chết."
Niệm Vân Âm nhìn nàng một cái, "nàng là ấu tể thú nhân tộc."
Đoan Mộc Nhã mở to mắt, "thì sao chứ?"
Niệm Vân Âm nhìn đôi mắt nàng cố chấp, nhớ lại nhiều năm trước đây, cũng có một người như vậy vô cùng kiên định che trước người nàng cũng nói cùng một lời như hôm nay.
Nụ cười nàng lưu luyến, "đúng vậy, thì sao chứ."
********
Niệm Vân Âm đứng dậy ném cho lôi linh đại bàng hai viên lôi linh cầu, lôi linh cầu đánh vào chân lôi linh đại bàng, nổ tung phát ra tiếng vang nhức óc. Đoan Mộc Nhã giang hai tay, thuận thế đem tiểu gia hỏa đang chạy nhảy nhảy ôm vào ngực.
Không chút ngạc nhiên, tiểu gia hỏa đem móng vuốt thành thật cào lên mặt nàng.
Nàng nhanh nắm lấy tiểu trảo sắc bén của tiểu gia hỏa, "ha, thấy rõ chưa, ta tốt như vậy sao ngươi lại dám cào."
Tiểu gia hỏa giật giật cái mũi, tựa như ngửi thấy mùi vị quen thuộc, rất nhanh khéo léo vùi vào ngực Đoan Mộc Nha nằm yên, đôi mắt xanh nhìn theo con đại bàng đang bay bay.
"Đại sư tỷ lần này đuổi theo một con ấu tể thú nhân, không được a, lỡ như thú nhân biết được người Thanh Sơn Tông gϊếŧ ấu tể bọn họ, sợ là sẽ khiến Thanh Sơn Tông gặp họa, đến khi đó đại sư tỷ có nghĩ đến làm sao nói chuyện chưa?"
"Ngươi là....?"
Hiển nhiên, Tạ Anh đã quên mất chính mình từng ném vị bại tướng này ra khỏi sân đấu, e là trong mắt nàng Niệm Vân Âm cùng Đoan Mộc Nhã tựa như hai con kiến có thể bóp chết tùy ý trong tay nàng.
Đoan Mộc Nhã bị tiểu gia hỏa cào đau muốn chết, nàng cảm giác mặt mình đã hủy dung, nhưng không dám phát tác. Không thể làm gì khác hơn là đem oán khí đổ lên người Tạ Anh, "đại sư tỷ sợ là không biết, khứu giác thú nhân khá nhạy cảm, hiện tại ngươi gϊếŧ ấu tể của họ, thì rất nhanh mẹ nó sẽ lần theo mùi máu tìm đến ngươi thôi."
Ánh mắt Tạ Anh từ Niệm Vân Âm chuyển đến Đoan Mộc Nhã là áo của luyện đan sư, "người của Vân Đan Phong."
Đoan Mộc Nhã thản nhiên thừa nhận, "phải, tạ hạ là Đoan Mộc Nhã, sự phụ chính là phong chủ Vân Đan Phong."
Ánh mắt Tạ Anh chuyển động trên người hai người, "lần trước có nghe nói Liễm phong chủ có thu một đồ đệ thiên phú xuất chúng, họ Đoan Mộc, không phải là ngươi chứ?"
Đoan Mộc Nhã, "được sư phụ ưu ái thôi."
Tạ Anh gật đầu, triệu hồi lôi linh đại bàng cấp 6, đại bàng vẫn còn lưu luyến nhìn chằm chằm ấu tể trong ngực Đoan Mộc Nhã, "Lôi Nghị nghĩ nó là ấu tể huyễn thú nên có chút hiểu lầm."
Đoan Mộc Nhã vừa rồi nghe rõ ràng Tạ Anh nói -- ấu tể thú nhân.
Niệm Vân Âm, "đại sư tỷ nói phải, là hiểu lầm thì cũng không sao, chỗ này phong cảnh hài hỏa lòng người, linh khí đầy đủ, là chỗ tốt để tu luyện, đại sư tỷ không phải cũng đến đây tu luyện chứ?"
Tạ Anh nhìn thoáng qua Nghệ Nhàn cùng tiểu mã được quang linh bảo phủ thành cầu, "Phó Tinh không cẩn thận làm mất một con huyễn thú, có người nói thấy huyễn thú bay lên ngọn núi này, nên đuổi theo đến đây, mới có hiểu lần này, huyễn thú không ở đây cũng không quấy rầy nữa."Phó Tinh ôm đầu máu chạy theo, vừa chạy vừa phẫn hận trừng mắt nhìn các nàng.
Niệm Vân Âm nhìn thân ảnh bọn họ biến mất, mới nhìn ấu tể nằm ngoan ngoãn trong ngực Đoan Mộc Nhã, "được rồi, vì một ấu tể thú nhân tộc, đắc tội đại sư tỷ Minh Vọng Phong."
Đoan Mộc Nhã thở dài, nàng không ngờ được hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy, nếu nàng không đem danh sư phụ ra đỡ, thì chuyện hôm nay sẽ không thể yên lành hạ xuống được, "thật không ngờ, Tạ Anh là người như vậy, so với lời đồn ta nghe thấy thì khác xa a."
Niệm Vân Âm, "thấy người thấy mặt không thấy lòng, mắt nhìn thấy chưa chắc đã là thật, nghe thấy cũng chưa chắc đó là thật. Muốn biết đầy đủ một người thì ngươi phải dụng tâm phán đoán mới được, Tiểu Nhã, mặt của ngươi chảy máu rồi."
Đoan Mộc Nhã vừa phát hiện ra liền hét chói tai.
Nghệ Nhàn không biết bên ngoài xảy ra nhiều chuyện lớn như vậy, tâm của nàng tất cả đều dồn vào tiểu quang cầu trong đan điền, quang linh nồng đậm bên trong tán loạn quanh thân, lần trước dùng tẩy tủy đan kinh mạch cũng được quang linh rửa sạch, sau đó tựa như lại càng cứng rắn hơn.
Nàng nhìn tiểu quang cầu sau khi tăng cấp xong, biến thành hai viên, hiện tại hai viên quang cầu sung mãn lại chuẩn bị chia thành viên tiểu quang cầu thứ ba. Cảm giác đau đớn này như là nữ nhân trong kỳ sinh nở, đau đến tê tâm liệt phế, lục phủ ngũ tạng đau thành một khối. Nghệ Nhàn thấy quang cầu trong đan điền điên cuồng hấp thụ quang linh, lần lượt phân chia.
Niệm Vân Âm nhìn Đoan Mộc Nhã thuần thục chơi đùa cùng tiểu gia hỏa, đột nhiên có chút đau đầu, "ấu tể này chạy đến đây lâu như vậy, cũng nên quay về rồi a."
Mặt Đoan Mộc Nhã bị tiểu gia hỏa liếm mấy lần, có chút ngứa, "lỡ như Tạ Anh ở dưới chân núi chờ thì sao gϊếŧ nàng thì sao? nên chờ thêm chút nữa đi, khi Nghệ Nhàn tăng cấp xong, chúng ta đem nàng đến chỗ thú nhân tộc ở, xác định nàng an toàn rồi quay về."
Đây điển hình là làm chuyện tốt đến cùng, đưa phật đưa đến tây thiên.
Niệm Vân Âm, "Tạ Anh cũng không rảnh như vậy, nếu nàng thực sự muốn gϊếŧ chết ấu tể này, hôm nay cho dù sư phụ người có ở đây, nàng cũng có lý do gϊếŧ chết ấu tể này. Nàng đã không động thủ, cũng nói lên có sự kiêng kỵ, một không muốn cùng ngươi xung đột, hai tạm thời không muốn gây sự với thú nhân."
Đoan Mộc Nhã vẫn không quên lôi linh đại bàng độc ác bay theo phóng điện vào tiểu gia hỏa, "cho dù không có Tạ Anh, thì cũng có những kẻ khác, để nàng tự về nhà là không an toàn được."
Niệm Vân Âm thực tình muốn tìm một cái gương đến, cho Đoan Mộc Nhã tự xem bản thân nàng bộ dạng che chở cho ấu tể này thế nào, lẽ nào chỉ vì muốn thuận lợi mở cửa bí cảnh thôi sao?
Đoan Mộc Nhã học bộ dạng lần trước Nghệ Nhàn vuốt lông cho Tiểu Lam, tiểu gia hỏa thoải mái đến mắt híp thành một đường, nàng còn đem kẹo đường mình thích ăn nhất lấy ra đút cho nàng ăn, tiểu gia hỏa ngoan ngoãn nghe lời há miệng chờ uy kẹo, ăn sạch sẽ rồi thì chớp mắt vô tội nhìn chằm chằm nàng.
Sau khi Nghệ Nhàn tăng cấp thành công, thì thấy được hình ảnh như vậy, Niệm Vân Âm cùng Đoan Mộc Nhã ngồi xếp bằng dưới đất, bên cạnh còn một con sư tử nhỏ lông vàng óng ánh đang kê đầu lên đầu gối của Đoan Mộc nhã, cái đuôi vui vẻ đung đưa, còn có quả cầu tím lăn qua lăn lại quanh người tiểu gia hỏa, ánh mắt Niệm Vân Âm sủng nịch bao dung nhìn Đoan Mộc Nhã, ánh sáng ấm áp chiếu vào hai người các nàng, tựa như một gia đình đã có từ trước.
Nghệ Nhàn nhìn qua một lần tưởng mình hoa mắt, cho đến khi nàng đi ra khỏi pháp trận của Niệm Vân Âm, nghe thấy tiếng tiểu gia hỏa hừ hừ, mới biết hết thảy đều không phải đang nằm mơ.
"Nghệ Nhàn, ngươi tăng cấp thành công?"
"Ừ."
Đan điền có ba viên tiểu quang cầu đủ chứng minh nàng trở thành thiên cấp tam giai ngự thú sư, tinh lực tốt hơn, linh lực dư thừa, đại khái chính là tăng cấp cũng đem đến cái tốt, bao gồm thân thể cũng có chút biến hóa nhỏ.
Tiểu gia hỏa nghe được động tĩnh, vui vẻ chạy đến bên chân Nghệ Nhàn, hai chi trước lay chân Nghệ Nhàn, tràn đầy ỷ lại kêu to. Nghệ Nhàn ngồi xuống, ôm đầu tiểu gia hỏa, "ngươi, ngươi sao lại chạy đến đây?"
Đoan Mộc Nhã liều mạng nháy mắt với nàng, "không biết vì sao ấu tể thú nhân này lại liều mạng chạy đến trong trận này, may là có Niệm Vân Âm che chở, nếu không.... chắc là đã bị Tạ Anh gϊếŧ chết rồi."
"Gϊếŧ chết?"
"Phải, Tạ Anh cũng xông vào trận, nàng phá trận thì thấy ấu tể này...." Đoan Mộ Nhã uyển chuyển nhắc nhở Nghệ Nhàn đừng để lộ sơ hở trước mặt Niệm Vân Âm.
Niệm Vân Âm cũng không nhìn vào mắt các nàng đang nháy với nhau, "Tạ Anh không phải tự nhiên chạy vào huyễn trận của ta, mà chạy đến tìm ngươi Nghệ Nhàn, ngươi biết Tạ Anh?"
Tạ Anh?
Từ khi Nghệ Nhàn bước vào Thanh Sơn Tông, cái tên này đã nhiều người nói cho nàng nghe, đại danh đỉnh đỉnh, như sấm bên tai, muốn quên cũng rất khó, "đại sư tỷ Minh Vọng Phong, 20 tuổi là nhân cấp ngự thú sư? ta không biết nàng, chỉ có Tiểu Nhã nói vài chuyện về nàng cho ta biết thôi, sao lại nói nàng chạy đến tìm ta?"
Niệm Vân Âm nhíu mày, "nàng nói đuổi theo huyễn thú bỏ chạy của Phó Tinh đến đây, nhưng ta lại thấy hình như nàng biết ngươi, ánh mắt nàng nhìn ngươi không bình thường, đừng hỏi tại sao, là trực giác, trực giác của nữ nhân."
Đoan Mộc Nhã muốn nói lại thôi, hắng giọng một cái nhắc nhở, "chuyện Tạ Anh sau khi về chúng ta bàn bạc lại kỹ hơn, nhưng ấu tể này, chúng ta có nên đưa nó về? nếu không mấy thú nhân kia sợ là chạy đến tìm chúng ta a."
Nghệ Nhàn bóp bóp móng vuốt Tiểu Lam, có chút không nỡ. Nhưng nàng hiểu từng câu nói này, lỡ như chọc gia súc kia chạy đến đây, sợ là muốn thoát thân cũng không dễ dàng.
Tiểu gia hỏa thấy Nghệ Nhàn không để ý đến mình kêu ngao ngao, Nghệ Nhàn càng thêm hoảng sợ, vội lấy cái bánh trong tay Đoan Mộc Nhã nhét vào trong miệng tiểu gia hỏa, "đừng kêu."
Tiểu gia hỏa lộ ra ánh mắt tội nghiệp.
Nghệ Nhàn không đành lòng nhìn, trong lòng có chỗ nào đó đang dao động, "được rồi, dẫn chúng ta đến chỗ thú nhân ở đi, đưa ngươi về, ngươi tự mình đi tìm mẫu thân của ngươi."
Tiểu Lam chạy đuổi theo gót chân nàng, hại nàng không thể đi bình thường được. Hết cách, Nghệ Nhàn gọi tiểu mã ra ngoài, tiểu mã bay phía trước, tiểu gia hỏa chạy lon ton phía sau.Niệm Vân Âm có ý riêng, "Nghệ Nhàn đối đãi với ấu tể rất tốt a, ấu tể này nhìn có chút ngốc."
Đoan Mộc Nhã tức giận trừng nàng, "nó làm gì mà ngốc a, trộm thông minh, ta chưa thấy qua ấu tể nào thông minh như vậy, có thể đuổi theo từ thú nhân tộc đến đây."
Quan trọng là vật nhỏ này làm sao tìm được Nghệ Nhàn a!!!
Niệm Vân Âm, "Ah? Tiểu Nhã hai câu cuối cùng ngươi vừa nói là gì a?"
Đoan Mộc Nhã tức giận hừ hai tiếng, "ngươi đi nhanh đi, nghĩ xem sau này gặp phải Tạ Anh nên làm gì? đừng có để nàng một chiêu ném khỏi sân đấu rồi."
Niệm Vân Âm bị bóc thẹo cũng không tức giận, đuổi theo Đoan Mộc Nhã nói, "không thể a, lần trước không phòng bị, sau này sẽ tranh thủ trong vòng hai chiêu hoặc ba chiêu sẽ không bị đánh bay ra ngoài."
Đoan Mộc Nhã, "..."
Nghệ Nhàn đi phía sau thấy tiểu gia hỏa ở dưới nhảy nhót, nhìn nàng so với lúc rời đi hình như lớn thêm một chút. Xem ra, ở bên cạnh Lam Đồng, cũng được chiếu cố tốt a.
Grừ --
Ngoài xa chợt có tiềng gầm lớn vang lên.
Tiểu gia hỏa chợt dừng lại, ngẩng mặt lên trời ngao ngao ngao ngao gọi theo.
Trong lòng Nghệ Nhàn căng thẳng, đệch, cái này chính là ám hiệu a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.