Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 38: Kiến lửa




Đoan Mộc Nhã hành động lưu loát, vừa nhận được câu trả lời của Nghệ Nhàn đồng ý đến Thanh Sơn Tông, thì trong vòng một ngày đều đã chuẩn bị xong hết, còn để Đoan Mộc gia chuẩn bị cho cả ngựa cưỡi, Nghệ Nhàn không ngờ được, việc này còn kinh động đến nương của Đoan Mộc Nhã ở đằng xa.
"Nương, sao lại còn phiền ngươi tự mình đến thăm Nghệ Nhàn, là ta không đúng, nên sớm đem Nghệ Nhàn đi gặp ngươi."
"Ngươi a, miệng mồm lúc nào cũng oang oang, ngươi sống chết cũng không muốn đi Thanh Sơn Tông tu luyện, ta cũng muốn gặp xem vị bằng hữu khiến cho tên ba xạo như ngươi chịu đổi ý đi."
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, cũng đã đến tiểu viện. Chỉ thấy trong viện bạch quang ấm áp tản ra, tiểu mã trắng đang cúi đầu, cái sừng trên trán đang không ngừng tụ quang cầu ném về phía Nghệ Nhàn. Nghệ Nhàn nhanh nhẹn tránh né, súc quang cầu lớn hơn ném về phía tiểu mã.
Một người một người chơi với nhau tựa như ngươi truy ta đuổi, ngươi ném ta cản, nhất thời không chú ý đến trong viện có thêm hai khán giả đang đứng xem.
Đoan Mộc Nhã định mở miệng kêu từ đằng xa, thì bị Tòng Dao cản lại.
"Thú một sừng."
"Thú một sừng? thú một sừng là cái gì?"
"Trong quang linh được gọi là huyễn thú thánh khiết nhất, chỉ có người phẩm hạnh cao quý, tâm linh thuần chi mới được bọn họ đồng ý. Nhưng bằng hữu của ngươi ký kết khế ước không phải là bản mạng, mà là hồn khế."
"Ah ha, không phải là tiểu mã sao?"
Đoan Mộc Nhã nghĩ lại, dương dương đắc ý, "nương, ta đã nói từ sớm rồi, ta nhìn người rất chính xác, cái này ngươi đã tin chưa."
Tòng Dao cười đem túi giới tử thêu xong nhét vào tay Đoan Mộc Nhã, "Tiểu Nhã, đi, mang bằng hữu của ngươi đến gặp ta."
Sau đó, Nghệ Nhàn mới biết được hôm đó mẫu thân Đoan Mộc Nhã đã đến tiểu viện, sau lại không biết vì sao đi rồi. Bất quá thấy trên túi giới tử thêu một chữ "Nhàn" xung quanh còn viền tơ vàng, như là mây bay, Nghệ Nhàn cũng thụ sủng nhược kinh, "nhìn rất đẹp."
Đoan Mộc Nhã lấy túi giới tử của mình ra, đem hai cái đặt một chỗ, cười ngây ngô, "đúng vậy, nhìn qua như là hai tỷ muội đúng không?"
Nghệ Nhàn cũng cười theo, "giống thiệt."
Đoan Mộc Nhã cười ngây ngô, một hồi sờ chữ "Nhã", một hồi sờ chữ "Nhàn, "sau này nhìn thấy hai cái túi này sẽ có người nghĩ hai chúng ta là tỷ muội, như vậy thì ngươi không được phủ nhận a."
Nghệ Nhàn nhịn không được chế giễu nàng, "được, ngươi là tứ phẩm luyện đan sư, xem ra ta chiếm tiện nghi lớn rồi a."
Đoan Mộc Nhã vừa nghe, sau đó do dự, " Nghệ Nhàn, trước khi đến Thanh Sơn Tông, theo ta kiểm tra một việc."
Nghệ Nhàn nghi hoặc nhìn nàng, "kiểm tra cái gì?"
Đoan Mộc Nhã ngại ngùng bối rối, nghĩ đến nói nhiều không bằng dùng hành động liền làm luôn hôm nay. Nàng kéo Nghệ Nhàn chạy đến công hội luyện đan sư. Công hội luyện đan sư không thể tùy tiện như công hội dong binh, các nàng vừa đến cửa liền bị cản lại.
Đoan Mộc Nhã đem huy hiệu cho công hội luyện đan sư xem, trên huy hiệu có khắc hình ngọn lửa, trên mặt có ba hình vẽ, Nghệ Nhàn nhìn lướt qua, liền thu hồi ánh mắt.
"Ta đến khảo nghiệm."
"Xin hỏi, muốn khiêu chiến với luyện đan mấy phẩm?"
Đoan Mộc Nhã nhìn qua Nghệ Nhàn một cái, nhỏ giọng thì thầm, "tứ phẩm."
Người tiếp nhận xem xét tên Đoan Mộc Nhã cùng phẩm cấp tương ứng của nàng xong, mới đem hai người mời đến phòng kiểm tra. Sau đó nhìn về phía Nghệ Nhàn. "vị bằng hữu tôn quý này, cũng--"
Đoan Mộc Nhã vội vàng nói, "nàng là bằng hữu của ta, ta muốn nàng chờ ta ở đây."
Người tiếp nhận do dự một chút, "được rồi, xin chờ một chút, ta đi mời trưởng lão đến kiểm tra."
Nghệ Nhàn đánh giá xung quanh một lần, phát hiện chỗ tiếp đãi các nàng, trong phòng còn có một gian phòng nhỏ nữa, ước chừng 20m², nhìn bên ngoài cũng có thể thấy rõ đồ vật bên trong, "chút nữa ngươi phải vào phòng kiểm tra?"
Đoan Mộc Nhã gật đầu, thấy Nghệ Nhàn không hỏi việc nàng nói dối, nàng âm thầm thè lưỡi một cái.
Không lâu sau, ba vị trưởng lão khảo hạch cũng đến, vừa nhìn thấy Đoan Mộc Nhã, liền mở giọng thân quen hỏi, "lần này chuẩn bị xong rồi chứ? xác định chắc chắn?"
Đoan Mộc Nhã không nhịn được nói, "đừng nói nhảm, bắt đầu đi."
Ba vị trưởng lão nhìn nhau, cười híp mắt nhìn Đoan Mộc Nhã đi theo vào căn phòng nhỏ, lúc này mới bắt đầu nói nhỏ, "xem bộ dạng này hẳn là đã dự tính trước rồi, lần này nhất định qua."
Một vị khác, "ah, không dễ dàng a, ba năm rồi."
Vị cuối cùng liếc mắt nhìn bọn họ, "nhìn các ngươi cứ vội vàng, đứa nhỏ này còn trẻ, ba năm thì tính cái gì, có người ba mươi năm còn chưa đột phá được."
"Không được nói mấy lời không được tốt đẹp, lỡ như tiểu gia hỏa này luyện chế ra đan được thì...."
"Haiz."
Nghệ Nhàn nghe được từ miệng bọn họ vài chuyện của Đoan Mộc Nhã đã trải qua, 17 tuổi còn trẻ đã trở thành tam phẩm luyện đan sư, mở to mắt nhìn cả Cửu Hi đại lục tìm không ra một thiếu nữ luyện đan sư có thiên phú cực phẩm như vậy. Bất quá, sau khi bị bệnh tỉnh lại, mộc linh căn bị phế, nhưng con đường luyện đan cũng bị chậm tiến độ lại. Hàng năm đều đến kiểm tra, nhưng luyện ra đan dược đừng nói là tứ phẩm, đến cả tam phẩm cũng không đạt được.
Cái này khiến cho công hội luyện đan sư cùng mấy vị trưởng lão cũng vì vậy là tiếc hận.
Nghệ Nhàn chỉ nghe Đoan Mộc nói một câu qua loa rằng nàng bị phế mộc linh căn, nên tưởng là khi thức tỉnh linh căn thì đã linh căn bị phế sẵn, nàng có chút do dự, đi đến chỗ ba vị trưởng lão.
Ngày thường bộ dạng Đoan Mộc Nhã cợt nhả, trên mặt lại thêm vài phần ngưng trọng, nàng ngồi xếp bằng trước lò luyện đan, cẩn thận đem dược liệu bày ra, thỉnh thoảng điều khiển hỏa diễm trong lòng bàn tay, chậm rãi cảm ứng gì đó, sau đó thì cho dược liệu vào trong.
Lần này ngồi xuống, ước chừng ba canh giờ.
"Chuyện đó, Đoan Mộc gia im lặng không nói, chỉ nói là sinh bệnh nặng, nên quên vài thứ, đến cả mộc linh căn thức tỉnh khi còn nhỏ cũng bị phế."
"Chúng ta chỉ biết như vậy thôi."
Bên tai Nghệ Nhàn còn vang lời mấy vị trưởng lão nói, nhìn dáng vẻ Đoan Mộc Nhã khẩn trương, nàng nghĩ một hồi, nhớ đến hôm trước các nàng cùng nhau đi chợ dạo quanh các tiệm hàng quán, Đoan Mộc Nhã có mua hai cây kẹo đường mà nàng thích ăn nhất.
Khi nàng quay về công hội luyện đan sư, Đoan Mộc Nhã đã luyện xong đan dược tứ phẩm đem ra lò, ba vị trưởng lão cầm đan dược nhìn quanh một hồi, ba người thỉnh thoảng còn nói vài câu, nhìn từng người nhíu mày, bộ dạng như gặp chuyện phiền phức.
Đoan Mộc Nhã thì đứng ngồi không yên, liền đi tới đi lui, lo âu như tội phạm đang chờ phán xử, tựa như đầu đang để trước đao.
Nghệ Nhàn cũng không hiểu việc luyện đan này, đem cây kẹo đường mua được tiến đến nhét vào miệng nàng, "ăn một cây kẹo đường cho mát."
Đoan Mộc Nhã ậm ờ, "ngươi cố ý mua a, khi đi ra ta không thấy ngươi, còn tưởng ngươi đi đâu rồi."
Nghệ Nhàn không thích ăn đồ ngọt, nhưng mà khi khẩn trương ăn chút đồ ngọt, đại khái cũng giảm bớt căng thẳng, nàng vờ đau lòng nói, "phải a, có thể tìm được nhiều tiền, gia sản mà ta có được tối đa cũng chỉ mua được cho ngươi hai lần thôi."
Đoan Mộc Nhã nghe xong thì vui vẻ.
Mấy vị trưởng lão bên kia khụ khụ vài tiếng, cuối cùng đem chú ý hai người, vị trưởng lão dẫn đầu ba vị trưởng lão kia trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói. 
"tiền đồ, khảo hạch bốn lần, cuối cùng cũng thông qua."
Đoan Mộc Nhã đi tới nắm chòm râu của lão đầu kia nói, "thông qua thì các ngươi phải cho ta sắc mặt tốt một chút chứ a, không chịu nói sớm, hừ."
Trưởng lão bên cạnh bổ sung, "màu đan rất tốt, nhưng độ lửa có chút kém, sau khi về chăm chỉ tu luyện, không được thả lỏng biết chưa?"
Đoan Mộc Nhã bĩu môi, sau đó nàng ôm Nghệ Nhàn nhảy nhót, tựa như tiểu hài tử, "Nghệ Nhàn, ta là tứ phẩm luyện đan sư rồi, ta thực sự thành tứ phẩm luyện đan sư rồi."
Nghệ Nhàn cười đem một cây kẹo khác cho vào miệng nàng, "thật tốt ta đã dự kiến trước, cây này, chúc mừng ngươi vượt qua khảo hạch tứ phẩm luyện đan sư. Sau này sẽ còn cấp bậc khảo hạch cao hơn chờ ngươi."
Đoan Mộc Nhã gật đầu, hưng phấn nhận huy hiệu tứ phẩm đan sư, cùng một phần trợ cấp phúc lợi dành cho tứ phẩm luyện đan sư, vừa đi vừa nói, "có huy hiệu tứ phẩm rồi, ta xem còn ai dám chê cười ta a."
Nghệ Nhàn nghĩ, 20 tuổi là tứ phẩm luyện đan sư, sợ là không ai dám chê cười người bên cạnh này rồi. Xem ra, nàng cũng phải cố gắng tu luyện mới được.
Đoan Mộc Nhã nói chuyện nàng đã làm tứ phẩm luyện đan sư khiến cho cả Đoan Mộc gia đều oanh động, có cả Tòng Dao, khi nàng nghe tin tức liền ôm Đoan Mộc Nhã mừng đến chảy nước mắt, đều là Đoan Mộc Nhã phản ứng trước, "nương, Nghệ Nhàn còn ở đây."
Nghệ Nhàn quay mặt đi chỗ khác, "nếu không, ta tránh đi chỗ khác trước một chút."
Đoan Mộc Nhã kéo Nghệ Nhàn, "sao có thể a, nếu không phải ở thú nhân tộc trải qua một phen hoạn nạn, ta còn sợ là không có cách nào đột phá chính mình."
Tòng Dao cũng thân thiện nắm tay Nghệ Nhàn, cười ôn hòa, "Nghệ Nhàn, lời cảm kích ta không nói nhiều được, trước khi các ngươi đến Thanh Sơn Tông, ta có vài lời muốn nói riêng với ngươi được không?"
Đoan Mộc Nhã nóng nảy, "nương, có cái gì ta không thể nghe sao?"
Tòng Dao giúp nàng vuốt lại đầu tóc tán loạn, "nghe lời, thay Nghệ Nhàn chuẩn bị chút trà cùng điểm tâm nàng thích ăn đi."
Nghệ Nhàn là cô nhi, không có kinh nghiệm ứng đối với trưởng bối, được Tòng Dao ôn nhu đối đãi như vậy, lần đầu tiên có chút khẩn trương, "bá mẫu, có yêu cầu gì, xin ngài cứ nói."
Tòng Dao ánh mắt hiền hòa đánh giá nàng, "ta nói có vài lời trong lòng nói với ngươi, đừng quá lo lắng."
Nghệ Nhàn gật đầu.
Tòng Dao cười trấn an, "Nghe Tiểu Nhã nói ngươi không cơ người thân, cũng không biết quá khứ. Nếu không chê, từ nay về sau ngươi hãy làm nghĩa nữ của ta đi, như vậy có thể cùng Tiểu Nhã gọi ta một tiếng mẫu thân."
Ánh mắt Nghệ Nhàn có chút choáng, đột nhiên chân tay có chút luống cuống.
Tòng Dao, "ngươi không muốn sao? cũng phải, việc này ta có chút mạo phạm, nên nói với Tiểu Nhã trước một tiếng--"
Nghệ Nhàn giải thích, "không phải, là ta, ta cảm thấy mình với cao quá, ta chỉ là một trốn nô bỏ chạy khỏi thú nhân tộc về đây thôi."
Nói xong, Nghệ Nhàn lén thở phào, cái gen ngây ngô này của Đoan Mộc Nhã thì ra là di truyền từ Tòng Dao, mặc kệ mọi chuyện trước kia, cứ như vậy đối với một người xa lạ móc tim móc phổi.
Tòng Dao trấn an xoa đầu Nghệ Nhàn, "tất cả đã qua rồi, đừng nghĩ nhiều nữa. Từ nay về sau, ngươi là tam tiểu thư nhà Đoan Mộc gia, được chứ?"
Nhìn vào đôi mắt ôn nhu như nước, như có dòng nước ấm chậm rãi chảy trong tim, Nghệ Nhàn nghĩ từ nay về sau Nghệ Nhàn nàng không còn là trốn nô ở thú nhân tộc nữa, cũng không phải không còn nhà để về nữa, khắp nơi làm cô nhi lưu lạc, nàng cũng là người có người nhà.
*************
Chuyện nhân người thân này, cao hứng nhất không ai bằng Đoan Mộc Nhã, còn luôn miệng gọi "tỷ tỷ" chọc Nghệ Nhàn. Nhưng sau khi biết tuổi hai người đều là 20, Đoan Mộc Nhã cũng im luôn không nói đến vụ xưng hô tỷ tỷ hay muội muội nữa.
Trước ngày đến Thanh Sơn Tông, gia chủ Đoan Mộc gia cũng lộ diện, bất quá như lời Đoan Mộc Nhã nói, đây là vì tiễn vị tỷ tỷ ngự thú sư kia thôi, so với nàng chỉ là một luyện đan sư mỗi biết luyện đan, ngự thú sư mới có thể kinh động gia môn được, cũng là gia chủ kế vị đời tiếp theo.
Đến cả như vậy, làm nghĩa nữ mới biết của Đoan Mộc gia, ở phương diện lễ tiết, Nghệ Nhàn cũng phải ra mặt, chào hỏi một cái.
"Ngươi không nói với ta còn có Đoan Mộc Khiết đi theo."
"Ngừng, còn không phải đỏ mắt vì Minh Phong đại ca đưa chúng ta đi nên đòi đi cùng sao a."
Đoan Mộc Nhã đáp lại, không chịu đi đường, cho nên bọn họ đồng hành, ngoại trừ đoàn dong binh, còn có Đoan Mộc Khiết, một con thú cưỡi, chuyên dùng cho Đoan Mộc Nhã cưỡi.
"Nghệ Nhàn, lên đi a, thương thế ngươi chưa khỏe, cần phải dưỡng cho tốt, không thể cứ đi đường như vậy."
"Khỏi lo."
Nghệ Nhàn có chút hiểu ra, vì sao nàng lại dễ chọc cừu hận như vậy, mọi người dùng hai chân để đi, chỉ mỗi cô nương ngốc này lại mang theo thú cưỡi to xác, ngoại trừ khỏe mạnh nhanh nhẹn, thì còn lại nó quá bự.
Trong đoàn dong binh của Minh Phong cũng có vài người đã từng gặp qua, Nghệ Nhàn nhớ rõ tráng hán khi đó nắm cổ Tiểu Lam đòi gϊếŧ chết nàng, cũng vì vậy khiến nàng đến bên bờ tử vong, tránh cũng không tránh được, không thể làm gì khác hơn là ra đòn trí mạng.Nghệ Nhàn ít khi hận một người nào, nhưng lại có người nàng hận vì suýt chút hại chết nàng.
"Nghệ cô nương."
"Hả?"
Minh Phong thấy nàng đằng đằng sát khí, đem bình nước mình vừa uống một ngụm đưa tới, "đang nghĩ gì vậy? dáng vẻ vừa rồi của ngươi nhìn như muốn gϊếŧ người."
Nghệ Nhàn phát hiện Đoan Mộc Khiết, Đoan Mộc Nhã ánh mắt đều dòm qua đây, nàng không dám nhận, liền cám ơn hảo ý của hắn, "ta đang suy nghĩ, đa phần thời gian bình thường, luôn có người có thể tạo được tác dụng vô cùng quan trọng, thay đổi một số việc mà ngươi không tưởng được."
Minh Phong nhíu mày lại, "Nghệ Nhàn cô nương cảm thấy như vậy tốt hay không tốt?"
Nghệ Nhàn không nói, hồi lâu mới nói, "Nếu đem những loại người này đặt lên bàn cờ, muốn thấy kết quả như thế nào, tốt hay xấu, thiện hay ác, không phải chỉ suy nghĩ thôi thì được?"Minh Phong suy nghĩ rồi gật đầu, "cô nương nói có lý."
Đoan Mộc Nhã hiếu kỳ Minh Phong nói chuyện gì đó với Nghệ Nhàn, hỏi liên tiếp, khiến đầu Nghệ Nhàn cũng to ra theo, Nghệ Nhàn thấy Đoan Mộc Khiết còn nhìn theo, cuối cùng cũng hiểu được câu nói kia từ lúc bắt đầu Đoan Mộc Nhã nói đến, "hai người các ngươi đều thích Minh Phong?"
Đoan Mộc Nhã vội che miệng nàng, "Nghệ Nhàn, ngươi nói bậy gì đó, chỗ này có tai mắt a, ngươi muốn ta bị mọi người cười nhạo sao?"
Nghệ Nhàn không hiểu, "vậy ngươi quan tâm ta nói chuyện với Minh Phong làm gì?"
Đoan Mộc Nhã hừ hừ nói, "ta không hiếu kỳ, ta không thích Minh Phong đại ca ở cùng Đoan Mộc Khiết, ta biết Minh Phong đại ca thích Đoan Mộc Khiết."
Nghệ Nhàn thấy vẻ mặt nàng tiểu nhân đắc chí, không thể không hảo ý nhắc nhở, "ngươi a, cẩn thận đem lửa bỏ thân."
Đoan Mộc Nhã nhỏ giọng nói với nàng, "ngươi nhìn đi, ta muốn biết ngươi nói gì với Minh Phong đại ca, nhưng không nói cho Đoan Mộc Khiết biết, rõ ràng nàng cũng gấp muốn chết a."
Đây là trò đùa của tiểu bằng hữu a!
Nghệ Nhàn đối với hai tỷ muội này một đường diễn chuyện tình với Minh Phong miễn phí đủ loại không thèm để ý đến, phần lớn thời gian đều nhắm mắt hấp thụ quang linh, dùng mắt thường cũng thấy được trong đan điền có một viên tiểu cầu lớn bằng ngón tay cái, tản ra ánh sáng dịu dàng.
Tiểu mã thỉnh thoảng đi ra tu luyện cùng nàng, bất quá lười đi nên chờ mọi người dừng chân, nó lại chạy ra phơi nắng, rồi tiếp tục chạy vào trong đầu Nghệ Nhàn trốn.
Chậm chạp cũng có thể thấy được chút chút.
"Bọn họ đi lấy nước, sao còn chưa về."
"Đúng vậy, đội trưởng cùng Đoan Mộc cô nương đi gần hai nén nhang rồi, không biết gặp phải chuyện gì rồi, nếu không chúng ta chia nhau đi tìm một chút đi?"
"Ah, đừng vội a, chắc là đội trưởng có mỹ nhân đi cạnh, nên lừa chúng ta.... ah?"
"Không thể nào, đội trưởng làm việc luôn có chừng mực, những lời như vậy sau này không nên nói trước mặt đội trưởng, nếu không.... có ngươi phải chịu tội a."
Vài dong binh tụ lại xì xầm, Nghệ Nhàn cũng không để ý bọn họ nói chuyện, trong đầu chợt truyền đến tiếng hét của Ngân Bảo đại nhân. "chạy mau, đang có hàng ngàn con kiến lửa chạy đến bên này."
Nghệ Nhàn thậm chí còn chưa hỏi kiến lửa là món đồ chơi gì, liền đem lời Ngân Bảo đại nhân lặp lại một lần, kết quả gặp phải hoài nghi của đám dong binh kia, nàng không giải thích nữa, chỉ để lại một câu, "chạy mau."
Đoan Mộc Nhã còn không kịp phản ứng đã bị Nghệ Nhàn lôi đi theo hướng Ngân Bảo đại nhân chỉ đường.
"A ah, Nghệ Nhàn, ngươi chậm một chút."
"Còn muốn sống hay muốn chết?"
Nghệ Nhàn cho Đoan Mộc quay đầu nhìn, chỉ thấy chỗ các nàng vừa đứng bỉ phủ một màu đỏ lửa, đến cả thú cưỡi của nàng cũng bị kiến lửa gặm sạch sẽ, để lại một bộ xương trống không.Đoan Mộc Nhã rối bời liền lên sức chạy vèo vèo đến trước mặt Nghệ Nhàn.
Nghệ Nhàn dở khóc dở cười, "có cách nào không?"
Ngân Bảo đại nhân chạy theo các nàng muốn chết, vèo một cái lên vai Nghệ Nhàn, "bản đại nhân lần đầu tiên quang lâm chỗ này, chỗ chuột ở đây cũng không quen, chỉ cảm thấy trên mặt bọn họ có khí tức giống tiểu bạch kiểm kia."
Nghệ Nhàn nghi hoặc, "hỏa linh."
Ngân Bảo đại nhân gật đầu, mới vừa đến Ngân Bảo đại nhân không biết đụng phải bao nhiêu vách tường, mỗi lần đều phải đổ máu, quay về tìm Nghệ Nhàn trị liệu, "Đoan Mộc, có cách nào không?"
Đoan Mộc Nhã ở một bên thở hổn hển suy nghĩ, suy nghĩ hồi lâu thì nghĩ đến một cách nhìn như là cách nhưng không phải cách, nàng đem mọi loại nước thuốc trong túi cùng bột phấn, cả mọi loại thuốc đuổi trùng trên đường vừa chạy vừa đổ.
Đáng tiếc không có hiệu quả, kiến lửa đi trên đường tới đâu, cây cỏ chỗ đó đều tàn rụi.
"Tiểu Nhã, dùng hỏa thử xem."
"Ah, hỏa sao?"
Đoan Mộc Nhã cũng không nhìn về phía sau liền ném hỏa cầu loạn xạ, một vài viên xượt qua vai Nghệ Nhàn, Ngân Bảo đại nhân suýt chút bị hỏa cầu đánh trúng, đứng trên vai Nghệ Nhàn chống nạnh chi chi chửi bậy.
Nghệ Nhàn nhìn lại, đám kiến lửa phía sau hừng hực thiêu đốt, sau đó chạy ra khỏi hỏa diễm, vọt đến càng thêm mãnh liệt.
"Ah, vô dụng."
"Không lẽ cần nước sao?"
Hiện tại muốn có nước cũng không có nước được, Nghệ Nhàn dùng quang linh cầu thử một chút, thả một quả cầu quang linh ra đem một con kiến nhốt lại, giới hạn hành động của nó. Nhưng cả ngàn con kiến, sợ là quang linh của nàng sẽ hao hết, cũng không giải quyết được tụi nó.
Đoan Mộc Nhã lại kêu la, "xong rồi, chết chắc rồi."
Nhưng vào lúc này, chợt có bóng người xông tới, một tay túm gáy Đoan Mộc Nhã, một tay đem mười nhánh cây, cắm vào nhiều vị trí khác nhau, một vòng quang hiện lên, ngay vị trí các nàng liền xuất hiện một cái lồng năng lượng.
Đám kiến lửa như bị nhược trí, thỉnh thoảng đánh lên, càng đánh càng cao, sau đó ầm ầm ngã xuống đất, xung quanh đều là kiến lửa.
Nghệ Nhàn chỉ cảm thấy đau đầu, Đoan Mộc Nhã chỉ đặt mông ngồi cố định một chỗ, thưởng thức hành vi ngớ ngẩn của đám kiến lửa này, xác định chúng nó không xông vào đây được, cứ vậy nằm trên đất, "chạy mệt chết ta a."
Nghệ Nhàn cũng không ngờ được trong rừng còn có thứ này, rất nhanh nàng đưa mắt chuyển đến cái người vừa cứu mạng các nàng.
Một nữ tử thân cao tương tự nàng, một thân hắc ý, khuôn mặt bình thường, lúc này đang ngưng trọng nhìn đám kiến lửa bên ngoài đang tản ra.
"Sao các ngươi lại chọc cho thứ đồ chơi này chạy ra đây?"
"Không biết a."
"Kiến lửa là thứ gì?"
Đoan Mộc Nhã không biết, Nghệ Nhàn cũng không biết. Nàng nghĩ cái đồ chơi này so với thú nhân còn khủng hơn, độ nguy hiểm của cánh rừng này chắc cũng đang chậm lại. Không nghĩ đến, đó chỉ là ý thức của nàng chậm lại, đúng là khinh thường rồi a.
Nữ tử nhìn vẻ mặt hai người, biểu tình hoàn toàn không biết gì, liền bù lại kiến thức về kiến lửa cho các nàng biết chúng đáng sợ cỡ nào.
Kiến lửa, là huyễn thú cấp thấp, thân mang hỏa linh, bình thường sinh trưởng ở quanh Hỏa Nham Dung, ít khi gặp được trong rừng,trừ phi có người cố ý dẫn chúng chạy đến đây.
Nghệ Nhàn nhíu mày nhìn về phía Đoan Mộc Nhã vẻ mặt mờ mịt, "cô nương, mạo phạm hỏi thăm, có thứ nào có thể dẫn bọn chúng chạy đến đây?"
Nữ tử suy nghĩ một chút, "Viêm Nhung Thảo ngàn năm."
Huyễn thú cấp thấp cũng là huyễn thú, ngàn lần không thể coi thường những thứ cấp thấp này, bình thường lực chiến đấu của nó cũng phải khiến cho huyễn thú cấp 4 cấp 5 phải nhấc chân bỏ chạy, chứ chưa nói đến người.
Nhìn bọn chúng từng đợt, từng đợt như là thủy triều vọt đến.
Nghệ Nhàn chờ một hồi, thì thấy nữ tử đem những cành cây đã cắm xuống rút lên, lồng năng lượng bao phủ cũng không thấy nữa, "đây là cái gì?"
Nữ tử cười híp mắt nhìn hai người nói, "nếu các ngươi mang theo ta lên đường cùng, ta sẽ nói cho các ngươi biết."
Đoan Mộc Nhã đề phòng nhìn nàng một cái, lặng lẽ dịch sang bên Nghệ Nhàn một bước, "ai đi đâu cái gì, ngươi biết chúng ta đi đâu sao? ngươi muốn đi đâu sao?"
Nghệ Nhàn thấy nàng thuận tay đem mười nhánh cây vứt xuống một bên, những cành cây đó không khác gì cành cây được bẻ từ trên cây xuống, đều là cành cây bình thường.
Nữ tử kia mỉm cười, "đương nhiên biết, các ngươi muốn đi Thanh Sơn Tông, trùng hợp, ta cũng muốn đi Thanh Sơn Tông."
Nghệ Nhàn bất ngờ, Đoan Mộc Nhã lại trợn mắt bắt đầu nói bậy, "đừng có mà nói nhảm, chúng ta đang đi đến thư viện Đông Thăng ở đế quốc Ngân Nguyệt, đi Thanh Sơn Tông cái gì a, chúng ta đi thư viện Đông Thăng nhất định xa hơn so với đi Thanh Sơn Tông a."
Nữ tử cười như không cười nhìn chằm chằm Đoan Mộc Nhã, cũng không cãi với nàng, "được a, các ngươi đi đâu, ta theo đó, đi thôi, cùng lên đường đi."
Đoan Mộc Nhã tức nghẹn họng, bị hành động vô liêm sỉ của nàng làm cho tức đến dậm chân.
Nghệ Nhàn cũng nhìn ra được, cô nương này ỷ là ân nhân cứu mạng các nàng, dự định ỷ lại vào các nàng, là địch hay là bạn, tạm thời cũng không thể phân rõ được, "tìm được Minh Phong bọn họ đã rồi tính sau."
Đoan Mộc Nhã thở phì phò, "ngươi còn chưa nói, vừa rồi đó là cái gì?"
Nữ tử quay đầu nhìn nàng một cái, "đừng giận a, cười một cái, cười một cái rồi sẽ nói cho ngươi biết."
Đoan Mộc Nhã liền giận thành con cá nóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.