Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 317: Tam trọng




Ma thể phân làm hai loại là bẩm sinh và hậu sinh, giữa hai cái cũng có phân biệt rất lớn. Tình huống của Nhị Lam là hậu sinh, Nghệ Nhàn nhớ lại sương đen khi đó ma nữ để lại trong cơ thể nàng, cũng đã nhanh chóng tinh lọc, sau khi bỏ trốn Nhị Lam cũng đã hấp thu, cho nên mới tụ thành ma hóa thể.
Ma thể bẩm sinh phần lớn là đến từ ma tộc, một chủng tộc khác. Trải qua việc vực sâu không ngừng mở ra, cùng với sự tồn tại của không linh tộc, Nghệ Nhàn cũng hiểu được sự liên hệ giữa hư không và vị diện, ấn tượng đối với ma tộc chính là xấu xí, thô bạo, hung tàn, gian xảo.
Ma nữ trưởng thành, là chứng minh tốt nhất.
Có thể thấy được ma tộc chỉ là một đám cấp thấp chỉ biết chém gϊếŧ các tộc, ngược lại, trí lực của chúng không thua gì những tộc khác trên Cửu Hi đại lục.
Còn hậu sinh tạo thành ma hóa thể....
"Không có cách giải quyết hoàn toàn, chỉ có thể phong ấn năng lực đáng sợ khi ma thể còn nhỏ thôi, sau này phúc hay họa còn xem mệnh của nàng." Tri bà bà dùng bàn tay ấm áp nhăn nheo đặt lên gáy Nhị Lam, nhắm mắt lại độc một đoạn tinh linh cổ.
Nghệ Nhàn nghe không hiểu, chỉ dựa theo hành động đối phương làm suy đoán đang cầu phúc cho Nhị Lam. Nhưng Đoan Mộc Nhã đứng ngoài cửa dang ngáp lại cảm nhận được mộc linh quen thuộc lướt qua người nàng, từng chút tinh lục đang được triệu hoán, vội chạy vào phòng, từng chút rót vào mi tâm Nhị Lam, hình thành một cái ấn ký lực sắc.
Nghệ Nhàn tiến đến muốn xe, không ngờ ấn ký lóe lên rồi biến mất.
Tri bà bà thu tay, "sau ba ngày, phong ấn ma thể."
Nghệ Nhàn, "vừa rồi là?"
Tri bà bà cười đầy từ ái, "là quà tinh linh tộc tặng cho đứa nhỏ này, hy vọng có một ngày sẽ thành trợ lực."
Khi mọi người đi rồi, Đoan Mộc Nhã mới mò đến, nàng phóng ra chút mộc linh cảm ứng, "kỳ quái."
Nghệ Nhàn nhìn tư tế khoa trương của nàng, tựa như phụ nữ mang thai, "kỳ quái gì?"
Đoan Mộc Nhã không từ bỏ ý định thử lại lần nữa, "vừa rồi có mộc linh không ngừng chạy vào cơ thể Nhị Lam, nhưng hiện tại.... hình như không có gì."
Nghệ Nhàn vừa nghe là mộc linh thì yên tâm không ít, nhớ đến ấn ký vừa rồi lóe lên, "ngày phong ấn còn phải nhờ ngươi."
Hỏa bất tử của phượng hoàng, suối sinh mệnh của tinh linh tộc, thánh quang của tộc thú một sừng.
Ngày phong ấn, Nghệ Nhàn và Lam Đồng là mẫu thân hài tử nên được ở bên cạnh hộ pháp. Năm tộc hội tụ, cục diện vô cùng dị thường, Nhị Lam được để giữa suối, một cơ thể nhỏ bé lặng lẽ trôi trên nước, tựa như bị người vứt bỏ.
Nghệ Nhàn đau lòng nhớ đến trước đó Tiểu Lam từng nói, Nhị Lam không ngừng khóc trong chính thế giới của mình, tim như bị dao cắt, "phong ấn như gông xiềng, hy vọng giông xiềng này có thế kéo dài."
Lam Đồng kéo nàng vào trong ngực, "10 năm cũng được, chí ít chúng ta có thêm thời gian để giải quyết, nói không chừng sẽ tìm được cách, Tiểu Nhã không phải hiện tại cũng đã yên ổn rồi đó sao?"
Nàng cũng không tin tinh linh tộc, đối với đáp án của Tri bà bà cũng còn có hoài nghi.
Tám con thú một sừng làm thành đội hình vòng tròn, vây quanh suối sinh mệnh làm một cái kết giới lớn, kết giới so với Nghệ Nhàn làm còn lớn hơn, nhưng thái độ thận trọng của bọn họ cũng ảnh hướng đến cảm giác của Nghệ Nhàn.
"Thánh thụ tinh linh tộc được ngăn lại bên ngoài."
"Ngăn rất xa."
Nghệ Nhàn lắc đầu, tinh linh tộc luôn ỷ lại suối sinh mệnh, đem thánh thụ ra ngoài xa, có thể nói lần phong ấn này khó nguy hiểm, cái này đại biểu tinh linh tộc cũng không dám chắc chuyện phong ấn, "nếu có một ngày giông xiềng không thể làm gì được Nhị Lam, bọn họ sẽ không chút do dự phản lại Nhị Lam..."
Quang linh và ám linh vĩnh viễn không thể làm hòa được.
Thánh quang chiếu xuống, một con phượng hoàng đỏ bay lượn phía chân trời, ngại vì kết giới quang linh, không dám làm càn quá mức, vẫy cánh hai cái hạ thấp mình, nàng phun xuống suối sinh mệnh một ngọn lửa lớn, nói đến cũng kỳ quái, ngọn lửa kia rơi xuống suối sinh mệnh, khiến nước suối sôi trào, nhưng cũng chỉ một vùng nhỏ mà thôi, đúng chỗ Nhị Lam đang nằm.
Vừa rồi Lam Đồng còn bình tĩnh cùng Nghệ Nhàn, nhưng thấy có lửa vây quanh Nhị Lam, nàng năm chặt tay Nghệ Nhàn, "lửa không lan đến người Nhị Lam chứ?"
Nghệ Nhàn hoàn toàn không biết gì, Tri bà bà phong ấn cũng không nói gì về nó, "nhìn tiếp đi, nếu lần này phong ấn thành công, Nhị Lam sẽ tỉnh lại."
Hài tử này chịu khổ không ít, ở trong bụng cùng nàng đi khắp nơi, một đường thấy không ít mặt của xã hội, "đừng sợ."
Vừa nói xong, con ngươi đen của Nhị Lam chợt mở, nàng không chớp mắt nhìn chằm chằm phượng hoàng bên trên cùng thú một sừng, từ góc độ Nghệ Nhàn đứng xem, khóe miệng tiểu gia hỏa cong lên như đang cười.....
Nhị Lam như vậy cực kỳ xa lạ, không giống bộ dạng hài tử nên có, tựa như ác ma, nàng giật giật cánh tay nhỏ muốn bỏ ra khỏi lửa.
Sát ý trong lòng Nghệ Nhàn tán loạn, nhưng mà ma nữ đã sớm bị nàng bóp chết, chết không toàn thây, ngón giữa nàng nặn ra máu. Sáu tinh linh trưởng lão bốn cánh ở một bên chờ hồi lâu, phóng xuất mộc linh không ngừng, từng chút bay đến cạnh Nhị Lam. Nhị Lam vừa rồi muốn ngồi dậy liền bị lực đạo không nhìn thấy ép ngồi xuống.
Lửa cháy thiêu đốt suối sinh mệnh, sinh cơ mạnh mẽ mang theo chúc phúc của thánh quang rơi xuống, tựa như mang theo điều ước tốt đẹp nhất, kỳ thực tại nơi Nghệ Nhàn và Lam Đồng không thể nhìn thấy, suối sinh mệnh đang sôi từng chút đổi mày, đen không thấy đáy.
Nhị Lam bị trói nhìn xung quanh, tròng mắt loạn chuyển, khi nhìn Nghệ Nhàn và Lam Đồng liền ủy khuất xẹp miệng, sau đó oa oa khóc thành tiếng âm thanh lớn, tựa như hài nhi mới lớn khóc gào.
Nghệ Nhàn và Lam Đồng nhịn không được tiến đến, lại bị quải trượng ngăn lại, Tri bà bà nói, "thứ đến từ vực sâu mê hoặc rất lớn, mọi thứ đều là hư huyễn, các ngươi nên cẩn thận nhìn nhận."
Nghệ Nhàn ép mình tỉnh táo lại, nhưng tiếng hài tử khóc la như ma âm quấn tai, khiến các nàng cảm giác luống cuống. Lam Đồng bên cạnh phản ứng so với nàng còn mạnh hơn, gân xanh nổi lên, đến cả cuồng hóa lâu rồi không xuất hiện cũng muốn chạy ra.
"Đừng nghe."
"Lam Đồng, nhìn ta."
Nghệ Nhàn nhón chân che tai đối phương, nhanh chóng nhét vào miệng nàng một viên phong bế ngũ giác.
Tri bà bà tiến đến gần suối sinh mệnh, nàng vung tay lên, Nhị Lam đang khóc hơi ngừng lại. Cho dù là hỏa phượng hoàng niết bàn hai thánh quang tộc thú một sừng, thì chỉ như cuồng phong lướt qua, mọi thứ bao lấy Nhị Lam, mọi người nhìn thấy sương đen không ngừng tiết ra từ trong đó, đuọcq aung linh tinh lọc liền tiêu tán. Nhưng mà, chớp mắt lại đen trở lại.
Nghệ Nhàn, "có thể tinh lọc hoàn toàn không?"
Tri bà bà, "ngươi tinh lọc được một chút, nhưng không thể tinh lọc được một đời. Cái gọi là ma thể rất dễ hấp dẫn ám linh, nàng cũng sẽ bị vật hắc ám yêu thích."
Nghệ Nhàn,"..."
Kiểu yêu thích này không nên a.
Tri bà bà như đoán được tâm tư của Nghệ Nhàn, chỉ phượng hoàng bên cạnh, "cảnh ngộ đứa nhỏ này của ngươi so với nàng còn nguy hiểm hơn, nếu thô bạo trấn áp, cửu tử nhất sinh."
Đoan Mộc Nhã còn chịu không nổi ám linh ăn mòn, nhảy vào lò lửa, còn chưa nói đến một tiểu nãi oa cái gì cũng không biết.
"Sương đen hóa thể rồi."
"Làm thật hung ác."
Sương đen bị ép từ trong cơ thể Nhị Lam ra như là rễ tơ. bị tinh lọc xong thì lại nhanh mọc ra cái mới, đúng như Tri bà bà nói, tốc độ tinh lọc không thể cản nổi, thú một sừng cũng làm không ngừng nhưng đành phải để nó từng chút thành hình, tựa như cái đầu người, hơn nữa từng chứt có hình dạng, trở nên rất chân thực.
Mọi người tập trung nhìn, là một cái đầu nhỏ không khác gì Nhị Lam.
Nghệ Nhàn, "..."
Lam Đồng, "..."
Nhìn lướt qua hai vị mẫu thân còn tưởng rằng đầu con mình rốt, hơi thở suýt hụt mấy cái.
Chờ ba tầng phong ấn nhập vào thân thể Nhị Lam, tiểu gia hỏa chịu không nổi lại ngủ tiếp, để lại một cái đầu không giống nàng.
Nghệ Nhàn sợ hãi trong lòng ôm lấy Nhị Lam, rồi lại nhìn Tri bà bà và các tiền bối khác, "ân tình hôm nay, Nghệ Nhàn khắc ghi trong lòng, đa tạ các vị."
Tri bà bà đưa tay cầm cái đầu nhỏ kia đưa cho thú một sừng, không ngờ nàng vừa di chuyển Nhị Lam nằm trong lòng Nghệ Nhàn lại hừ hừ khóc lớn, hai mắt nhắm chặt khóc như muốn đứt hơi. Bàn tay nhỏ không ngừng quơ như muốn lấy thứ gì.
Nghệ Nhàn kinh hoàng, nắm tay nàng kéo về. Tiểu gia hỏa không chịu, cánh tay thoát khỏi tay nàng, bộ dạng không đạt được không bỏ qua, "hài tử sợ là bị ác mộng a."
Tri bà bà thở dài, "nàng và thứ này không ngừng liên hẹ, nhưng trước đó cần thú một sừng xử lý dã, ngươi mang nàng về trước đi."
Nhị Lam vẫn nhắm chặt hai mắt khóc không ngừng.
Nghệ Nhàn biết tính khí cứng đầu của Nhị Lam, lần này coi như cũng được lãnh giáo tính xấu của tiểu gia hỏa này, cho dù các nàng dỗ thế nào mọi người lần lượt đến. Tiểu gia hỏa vẫn khóc, đầu tiên là nức nở sau đó là gào lớn, tựa như muốn đem mấy ngày ủy khuất phát tiết ra ngoài, khóc đến khàn tiếng vẫn còn khóc.
Lam Đồng phiền não chạy ra ngoài chạy về hơn mười chuyến, Nghệ Nhàn ôm không hống, suy nghĩ từ lúc ra đời đến giờ cũng chưa khóc gì thì khóc cho đủ luôn.
"Thừ lấy độc trị độc xem sao."
"...?"
Nghệ Nhàn ngẩn ra, nhìn xung quanh. Những người còn lại trong phòng đều đã đi hết, đúng là bị tiếng khóc của Nhị Lam dọa sợ. Nàng xoa mi tâm, hoài nghi mình bị tiếng khóc của Nhị Lam làm cho ảo giác, nàng nghe thấy âm thanh nữ nhân điên đã lâu không thấy.
"Lấy độc trị độc không thể, làm vậy tiền bối cực khổ đổi lấy bình tĩnh, có đúng không, tiểu khóc nhè."
"Ồn quá."
"Nàng đánh thức ta."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.