Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 312: Hiến tế




Một tiếng rồng ngâm vang bên tai Nghệ Nhàn, đám yêu quái dưới vực sâu sợ hãi, tiếng ù ù như bị ngưới bị lại, đến cả Nghệ Nhàn rơi xuống vực sâu cũng hơi giật mình.
Đại sư tỷ.
Trước khi chết, nàng có thể gặp đại sư tỷ lần cuối?
Lôi long bay trên không, trảo mang bốn cái long châu sáng chói đột nhiên lao xuống chỗ nàng, trong mắt Nghệ Nhàn, đại sư tỷ tựa như đạp mây đến đón nàng về....
Thế như cuồng phong nổi loạn, khí tức âm lãnh vọt đến, nàng lạnh cả lưng, tựa như bị thứ gì dưới vực sâu theo dõi. Vì chừa chỗ cho hình thú của đại sư tỷ, nàng nhích xuống đến gần vách đá.
Grừ --
Lôi long rống giận, uy chấn tứ phương.
Một cái lôi tủy tím lướt qua mắt nàng, phá vỡ bóng đêm dưới vực sâu, khi ánh sáng lôi lướt qua, một đôi mắt xanh chậm rãi mở ra, tựa như bị đánh thức, ngọ ngẩy đẩy nhau.
Nghệ Nhàn chống lại đám trùng chằng chịt trên hai vách đá, nghĩ đến vừa rồi suýt chút mình bị những thứ này bám trên người, nháy mắt nổi da gà, "đệch."
Đám yêu quái xấu xí không nói, vừa đụng đến thứ này liền nổi da gà.
Băng sương lục giác từ từ bao trùm, đại sư tỷ hạ xuống cạnh nàng, quét một mảng trùng lớn như dọn rác, còn không quên cười mắng, "ngu xuẩn, ngươi đứng đó chờ bị ăn hả?"
Vẻ mặt Nghệ Nhàn vô tội, lúc bị túm vẫn không quên cố thủ ma nữ trong lồng năng lượng, vốn nghĩ rằng sẽ thấy cảnh sinh linh đồ thán. Không ngờ, một đám thú một sừng lại xuất hiện, chờ đến khi thấy được thân ảnh bọn họ thì quang linh nồng đậm bao phủ trên vực sâu, từng lớp từng lớp lồng năng lượng bao phủ ngăn cản khe hở vực sâu mở rộng, "thú một sừng."
Không phải một con, mà là một nhóm.
Vui nhất ở đây chính là Quang Diễn, từ lúc sinh đến giờ phải rời xa thân nhân thời gian dài, hiện tại cũng gặp được đồng tộc của mình, không chờ nhóm thú một sừng làm phòng ngự, nó đã nhao nhao bay lên không trung, gia nhập cùng bọn họ.
"Đại sư tỷ!"
Một đạo thân ảnh như cuồng phòng xẹt qua, Nghệ Nhàn tập trung nhìn lại, mới phát hiện là Miên Hoa Đường. Hai mắt nang sáng rực, tựa như chim én về tổ, vững vàng ôm lấy hình thể của đại sư tỷ, cũng may đại sư tỷ còn bình tĩnh mới không bị trượt ngã, nhưng mà muốn đánh bay một cái long thì cũng cần có sức a.....
Tiểu kỳ lân vui vẻ vây quanh đại sư tỷ hai vòng, thậm chí còn cọ tay Nghệ Nhàn, sau đó chọn một chỗ sạch ngồi xuống, tứ chi úp sấp, mắt trợn ngược còn thiếu miệng sùi bọt mép.
Nghệ Nhàn vội kiểm tra vết thương trên người nàng, thậm chí dùng quang linh chữa, kết thúc đối phương vẫn nằm im một chỗ như không có gì, ngoại trừ tròng mắt thì không có gì nhúc nhích.
Tử Hàn liếc nhìn, "không có gì, mệt thì nằm thôi."
Nghệ Nhàn, "..."
Vừa gặp lại đại sư tỷ tinh thần lên cao, các nàng bắt đầu dọn dẹp chiến trường, trong sân một mảng huyết tinh hỗn độn, ngoại trừ đám yêu quái chen chúc, còn có huyết tế của thú nhân, phần lớn hài cốt đã không còn.
Nghệ Nhàn theo ý thức bấm mắt luân bàn trong lòng bàn tay, cẩn thận suy nghĩ làm sao đem chuyện Thời Hoài đã không còn nói ra, "đại sư tỷ làm sao gặp được nhóm thú một sừng kia?"
"Thì mời đến giúp đỡ, nếu không ngươi nghĩ ta một mình đến hải tộc, bình vực sâu hả"
"..."
Không nói, Nghệ Nhàn đúng là nghĩ như vậy.
Tử Hàn thấy bộ dạng đó của nàng, nhịn không được cười nhạo, "không ngờ, trong lòng tiểu sư muội của ta lại nghĩ ta có bản lĩnh thông thiên như vậy. Bất quá tiểu sư muội ngươi không có sai, tìm được vực sâu ở thú nhân tộc nhanh như vậy, đúng là không uổng công chút nào."
Nghệ Nhàn co khóe mắt, "đây hết thảy không nằm trong lòng bàn tay của đại sư tỷ, nếu không ngươi cố ý để lại tiểu kỳ lân bên cạnh chúng ta làm gì?"
Nàng vốn định mang hài tử về nhà Lam Đồng, một đường có thể du sơn ngoạn thủy, mang theo hai đứa nhỏ săn bắt, chơi đùa một chút, kết quả lại bị đại sư tỷ bắt đi làm tráng đinh, đối với lần này Nghệ Nhàn biểu thị cực kỳ oán niệm.
Tiểu kỳ lân còn nằm úp một bên thè lưỡi, hai tai không nhịn được run run.
Tử Hàn miễn cưỡng lùa đống thi thể qua một bên, mặt không chút chột dạ, "tiểu kỳ lân a, cũng không giống như ngươi nghĩ, có đúng không?"
Tiểu tử kia bị điểm tên hà hơi một cái, chóp mũi phủ lửa, khiến đại sư tỷ cười khẽ.
Nghệ Nhàn nghiêm mặt, hoàn toàn không biết hai người có ý gì, "đại sư tỷ, có chuyện ta cần phải nói cho ngươi biết."
Tử Hàn vô ý thức ngừng tay nhìn nàng một cái, "chuyện gì?"
Có liên quan đến vực sâu, Thời Hoài dùng mắt luân bán trấn áp vực sâu, nàng không hề giấu giếm, đơn giản nói cho Tử Hàn nghe hết.
"Thời Hoài hắn --" Tử Hàn thở dài, ánh mắt nhìn về xa xăm, nhớ lại năm đó nam tử cao to từng bước đến gần nàng, quang vựng bao phủ hắn có vài phần nhu hòa, "mắt luân bàn trấn áp vực sâu là thần khí, ngươi mau phá bí mật bên trong đi, đừng để dụng ý của Thời Hoài uổng phí."
"Ta biết." Nghệ Nhàn không biểu hiện gì trên mặt, nhưng trong lòng đã như lửa đốt, nàng chỉ biết dùng máu đúc, có thể khiến mắt luân bàn rời khỏi tay, nhưng dùng thế nào thì không hề biết, "phải rồi, đại sư tỷ có biết năm đó Thời Hoài có bằng hữu tri kỷ nào không?" Nghệ Nhàn không từ bỏ ý định, nếu nói nàng cuộc đời này còn gì tiếc nuối, thì đó chính là chuyện này.
Nàng muốn tìm người này, thanh toán cho những vong linh chết dưới vực sâu kia.
Tử Hàn suy nghĩ, nửa ngày mới nói, "không có, năm đó ta biết Thời Hoài, hắn muốn một mình lên Thanh Sơn Tông, từ đó về sau ta cũng chưa thấy hắn."
Nghệ Nhàn kinh ngạc, "Thanh Sơn Tông?"
Tháp nhỏ không thấy tăm hơi tự động quay về bên nàng, lần lượt phun ra mấy tên khó dạy, Tề Vận và Đoan Mộc Nhã không đề phòng té chống vó. Nó căm tắc lắc lư trước mặt Nghệ Nhàn, còn chưa tới ba vòng, liền bị cái trảo mao nhung đánh bay.
Lam Đồng vồ tới vững vàng đem Nghệ Nhàn khóa trong ngực, đôi tay dùng sức ôm chặt hông nàng, thêm chút lực nữa sợ là nàng gãy lưng.
Nghệ Nhàn vỗ nhẹ vai nàng, trấn an nói, "ta vẫn khỏe, nhờ có đại sư tỷ và thú một sừng đến kịp thời."
Lam Đồng dưới cơn nóng giận, cắn nàng một cái.
Ah!
Miệng gia súc này đúng là không lưu tình a, không biết là học ai đây.
Cả người Tề Vận ê ẩm, vốn định nói Nghệ Nhàn một chút, nhưng lại bị Lam Đồng đoạt trước. Mắt nàng chuyển động một vòng, phát hiện một làn khói đen bị quang linh bao bọc. Trong trí nhớ ma nữ khi đó cũng có hình dạng như vậy, là một làn sương đen.
Nàng phì cười một tiếng, "ta nói gì mà làm thịt ngươi trước, rồi nghĩ cách lấp vực sâu này, việc này coi như xong rồi a."
Rắc rắc rắc rắc.
Ma nữ đột nhiên nổi điên, đâm loạn trong lồng năng lương, muốn xông đến trước mặt Tề Vận. Huang ác độc địa, thô bạo, nháy mắt nàng phóng ám linh bao phủ toàn bộ lồng năng lượng.
Xảy ra biến cố.
Tề Vận kinh ngạc mở to mắt, "Nghệ Nhàn, mau nhìn."
Nghệ Nhàn cũng cảm nhận được quang linh lần này thú một sừng làm ra cứng hơn, sương đen ở trong quang linh tinh lọc tựa đứa nhỏ kêu gào, dù vậy ma nữ thấy chết không sợ cũng nhanh đến.
Rắc --
Lồng năng lượng của Nghệ Nhàn tựa như bong bóng nổ, làn sương đen kia phồng lên như khí cầu càng lúc càng lớn, dưới ánh mắt kinh ngạc của các nàng, liền to ra đến sau bảy người ôm.
Thú một sừng phóng quang linh vào, tựa như cọng cọ cuối cùng đè chết lạc đà.
Bụp.
Khí cầu nổ.
Vô số sương đen không kịp cản lao về phía các nàng, vồn vã đánh vào mặt, cảm giác như yêu quái dưới vực sâu lại trồi lên đánh.
Nghệ Nhàn cũng không ngờ một đoàn sương đen nhỏ lại nát thành như vậy, "ngươi đã nói gì với nó? mà nó tự bạo vậy?"
Tề Vận mơ màng, giọng nói ủy khuất, "... ta đâu có nói gì a."
Đại sư tỷ chặn vài lần đột nhiên đứng dậy, "chặn chúng lại! nó muốn phá phòng ngự."
Có nhóm thú một sừng phòng ngự Nghệ Nhàn cũng có chút thời gian nghỉ, lồng lượng vừa rồi còn kiên cố bị sương đen đánh không ngừng, càng trở nên mỏng hơn, bắt đầu rung lắc.
Nghệ Nhàn và Lam Đồng nhìn nhau, "cái này, không ổn rồi."
Tử Hàn nhảy xuống, bay quanh trên không, nhìn thấy một cái khe quanh co, tựa như động rắn, có thể dùng tay để tiếp tục xé ra, dưới vực sâu hình như có ánh lửa chập chờn.
Có thứ gì đó từ dưới vực sâu đang bò lên!
Phòng ngự của thú một sừng coi như hỏng, các nàng còn chưa kịp tu bổ, một bàn tay lớn ung dung xuyên qua, tạo thành một cơn mưa đá.
Bùn đất tung bay, đá vụn bay khắp nơi.
Đám người Nghệ Nhàn như chiếc thuyền nhỏ giữa biển khơi, bị sóng vỗ, lảo đảo đẩy đi khắp nơi, đến cả phương hướng cũng không tìm được.
Tử Hàn ở trên không trở thành mục tiêu bị chọn, tránh né vài lần mới được.Mọi công kích vào cánh tay kia dường như không hề hấn gì.
Nghệ Nhàn từ đống đá vụn đứng dậy, nhìn thấy bàn tay khổng lồ nhẹ nhàng nắm chặt, túm đuôi rồng của đại sư tỷ kéo xuống, bộ dạng vội vàng như tên trộm đồ quý, đang tìm chỗ trốn mừng thầm,
"Đại sư tỷ."
"Nghệ Nhàn."
Ba bốn thân ảnh liên tiếp nhảy xuống, mới vừa vào đã bị lửa dưới vực sâu bóc lên đẩy lui, duy có Nghệ Nhàn có phòng ngự phong tay, không ngừng đi sâu xuống, cảm giác chảy bỏng như cũ bám đầy da thịt nàng, càng kéo xuống càng nghe rõ tiếng đại sư tỷ gầm gừ.
Khi nàng thăm dò dưới 10 thước sâu, ngọn lửa kia đột nhiên tiêu thất.
Nóng rực bị âm lãnh thay thể, hồng quang bị ám linh bao lấy. Tiếng đại sư tỷ rống giận gần trong gang tấc, tiếng sấm nổ vang bên tai, Nghệ Nhàn phun ra một viên quang linh cầu chiếu sáng, nhìn thấy băng sương bào lấy vách đá cùng vết máu kéo dài, thậm chí còn có vài chiếc vảy rồng, nhìn lại mà giật mình, "đại sư tỷ?"
Dưới vực sâu trống trải, hồi âm đến gần, từng vòng nhộn nhạo rung động, tựa như có ngàn người đang tiếp nàng la lên.
Nghệ Nhàn theo ý thức nhéo lòng bàn tay, tiếp tục đi xuống, lại nhìn thấy Tử Hản dùng một tay leo lên băng sương đang bao trùm vách đá, cúi thấp đầu.
Bàn tay lớn đã không còn tung tích, xung quanh vắng vẻ không tiếng động, so với chết chóc còn đáng sợ hơn.
"Đại sư tỷ, tỉnh lại đi."
"Đi."
"Cái gì?"
****
Nghệ Nhàn đề phòng bàn tay không lồ dưới vực sâu, từ mức độ nào đó thì so với bàn tay khổng lồ xuất hiện trong cửu linh tháp y hệt, nàng cố gắng túm lấy trảo của đại sư tỷ trong băng sương kéo xuống. Nào ngờ, đại sư tỷ cúi đầu mất ý thức đột nhiên ngẩng đầu, đẩy nàng ra vung lên một cái trảo khác, móng sắc bén, đôi mắt không bình thường hiện lên hồng quang, nhìn Nghệ Nhàn rít gào -- "ta gϊếŧ ngươi."
Không chút phòng bị, bên tai Nghệ Nhàn tiếng rồng ngâm ong ong, đại não rối loạn.
"Đại sư tỷ."
"Ah."
Ngữ điệu đại sư tỷ nhất quán lãnh đạm, với cái nhìn của Nghệ Nhàn, như bị trúng tà. Không chỉ như vậy, đối phương còn hung dữ phóng cho nàng một cái băng trùy, suýt chút đóng nàng lên vách đá.
Đệch!
Đúng là trúng tà, lục thân không nhận rồi.
Cũng may bình thường nàng nói chuyện với đại sư tỷ không ít, cơ bản có thể thích ứng với băng vực của đối phương. Nghệ Nhàn ứng phó thành thạo, không chỉ như vậy, nàng còn tặng đối phương mấy cái quang linh tinh lọc, kết quả khiến đại sư tỷ cản được, còn tưởng là đang khiêu khích, lôi tủy tím không chút lưu tình đánh về phía nàng, Nghệ Nhàn lúc này cũng không nương tay, hai cổ lôi linh đánh qua đánh lại khiến vách đá dưới vực sâu có thêm mấy cái lỗ lớn, đá vụn rơi rụng, nhưng không có âm thanh gì, "tỉnh lại đi, đại sư tỷ, ta là Nghệ Nhàn."
Tử Hàn vẫn làm ngơ, cường thế đến gần, bộ dạng tức giận muốn gϊếŧ chết nàng, khiến Nghệ Nhàn vô cùng đau đầu.
Dưới vực sâu, quang mang đỏ giống lửa quỷ, dưới lòng đất đen bay tới bau lui.
Nghệ Nhàn phân ra chút tinh thần, vừa ứng phó đại sư tỷ nổi điên vừa đánh xuống dưới, rất nhanh hỏa quang mang theo cảm giác cháy bỏng lần nữa kéo đến.
Cái định mênh, lại đến?
Nghệ Nhàn vội vàng làm cho mình một cái lồng năng lượng, đồng thời không ngừng dùng quang linh đánh về phía Tử Hàn, "đại sư tỷ, mau tỉnh lại."
Y phục trên người Tử Hàn bị lửa cháy xém, băng vực bị hỏa đốt liên tục tan dần, băng sương chưa lên đã tan, trong chớp nhoáng nàng cũng không còn tay đánh Nghệ Nhàn, cứu hỏa không kịp.
Bị quang linh đánh mấy cái cũng không nổi giận được, hồi lâu mới nói một câu, "ồn ào quá."
Nghệ Nhàn vừa nghe, "đại sư tỷ?"
Tử Hàn dùng băng vực độc hữu của chính mình chống lại biển lửa, bất quá y phục trên người bị đốt thủng, còn đang vội dập lửa Nghệ Nhàn lại ở bên cạnh quấy rối, nàng liền trợn mắt nhìn đối phương, "hồ đồ gì vậy."
Mẹ ơi, đây mới đúng là đại sư tỷ của nàng nè.
Nghệ Nhàn liền phóng cho đại sư tỷ một cái lồng năng lượng, mới bỏ xuống gấp gáp của đối phương, nàng nói ngắn gọn, "trên người đại sư tỷ có vết tích bị ám linh xâm nhập, khi nãy ngươi còn nhớ chuyện vừa phát sinh không?"
Tử Hàn ngẩn ra, "không thể nào."
Vừa rồi còn chủ động đánh Nghệ Nhàn, nàng khẽ híp mắt, "ta chỉ nhớ cánh tay ma kéo ta xuống, ta đại chiến với nó mấy trăm hiệp."
Nghệ Nhàn, "..."
Xem ra, vừa rồi đại sư tỷ nghĩ nàng là tay ma dưới vực sâu sao?
Hai người nhìn nhau, trầm mặc một hồi.
Hỏa quang xộc lên khe hở, có vài người đang đứng xem cũng bị độ nóng dưới vực bức lui, "Nghệ Nhàn và Tử Hàn đại sư tỷ còn ở phía dưới, làm sao đây?"
Lo lắng nhìn hỏa quang bốc lên hừng hực rồi từng chút làm lạnh, hỏa diễm lui xuống một chút, tựa như núi lửa nhỏ, phun một chút rồi nhanh chóng tan đi.
Rầm --
Tử Hàn đột nhiên ra tay với nàng, Nghệ Nhàn đứng cạnh nàng không chút phòng bị, bị lôi tủy đánh bay đi, lưng đụng vách đá, thân thể không tự chủ rơi xuống vực sâu, một kích này không nhẹ, Nghệ Nhàn cảm giác ngũ tạng bị lệch, ho một cái phun ra máu, nàng sờ ngực một cái, "đại sư tỷ."
Tử Hàn không buông tha nàng, còn thừa thắng xông lên, một đường theo Nghệ Nhàn bay xuống chỗ sâu nhất.
Một màu đen kịt còn lưu lại nhiệt hỏa, một cước đạp lên, rất nhanh lòng bàn chân mang đến cảm giác bị cháy, xung quanh yên tĩnh khiến người sợ hãi, Nghệ Nhàn không quản được nhiều, nàng nhìn đại sư tỷ gây sự trước mắt, mặt đối phương không còn mệt mỏi như cũ, tâm tình cũng không còn bình tĩnh như khi nãy nói chuyện.
Hỏa diễm, khác thường.
Suy nghĩ lóe lên, Nghệ Nhàn bắt được nhược điểm, không dám nghĩ nhiều. Đột nhiên có một làn sương đen nhanh chóng kéo đến trước mặt nàng, không chút lưu tình đánh Tử Hàn, khiến nàng không còn rảnh rỗi.
"Sau ngươi còn chưa chết?"
"Khặc khặc."
Sương đen phát ra tiếng kêu bén nhọn, yếu ớt, nhưng không thể bỏ qua.
Nghệ Nhàn nhìn ma nữ hồ đồ ngu xuẩn, tự bạo rồi còn giữ lại một mảnh u hồn, lúc này quấn lấy quang linh thuật, hai cổ linh lực quang lôi kết hợp, kim quang rơi xuống đất khô cằn, phát ra âm thanh tí tách.
Quang lôi cản được sinh vật hắc ám, lại không cản được đại sư tỷ, Nghệ Nhàn bị lôi tủy tím đánh cho bị thương lần nữa, mạnh mẽ túm làn sương đen như gà con nhét vào lồng năng lượng, tùy ý nó phát ra nhiều tiếng chửi rủa, "tinh lọc."
Cảm giác mát lạnh phát ra từ phía sau, cảm giác bị người theo dõi khiến tim Nghệ Nhàn chậm hai nhịp, nàng theo ý thức thuấn di, nhưng không chỗ đi, dưới đất khô cằn không biết vì sao lại có dịch nhòn, sương đen mang dịch thể quấn lấy chân nàng, khiến nàng không thể nhúc nhích.
Có lẽ nàng phải mang mảnh đất này đi cùng, có lẽ nàng không thể dời được.
Cảm giác mát lạnh.
Nàng quên mất một người.
Chúc thiếu chủ âm trầm cười nói bên tai nàng, tựa như hồn ma chỉ để lộ nửa thân, "ta vẫn luôn bên cạnh chờ ngươi, cuối cùng ta cũng đợi được rồi."
Cánh quạt sắt sắc bén xẹt qua cổ nàng, ý thức hải Nghệ Nhàn lúc này hoàn toàn đổ nát, nàng dường như thấy vô số thân ảnh trong ý thức của nàng vừa biến mất, ánh sáng chiếu xuống đại địa chuẩn bị đoàn tụ cùng cha nương, Miên Hoa Đường sợ hãi, liền lắc hồ ly trắng đang ngủ lấy sức, sau đó chớp mắt liền tiêu tán như sương khói...
Trong mắt nàng có máu ấm đang phun trước mặt đại sư tỷ, nháy mắt hồng quang của đối phương tan đi, đáy mắt giật mình ngốc lăng, khó hiểu.
Dùng mạng đổi mạng.
Khi sinh mệnh còn trong phút cuối Nghệ Nhàn mới hiểu được, ma nữ hận nàng thấu xương, không tiếc dùng cách nàng nhốt nàng dưới vực sâu.
Nhưng mà, nàng....
Ý thức hải sáng chói đột nhiên tối đi, một bóng người màu tím bay về phía nàng, không nhanh không chậm trong bóng tối rắc bột phấn tím, màu tím cao quý không khác gì quang lôi vũ của nàng, con ngươi Nghệ Nhàn lần nữa sáng lên, tựa như vạn vật hồi sinh.
***
Bất Tử Điệp vừa tỉnh lại, nằm bên tai nàng nói, "ngươi khiến bổn yêu mệt chết rồi? thiếu chút, chỉ thiếu chút nữa."
Nghệ Nhàn nhẹ giọng ứng, trấn an vuốt cánh Bất Tử Điệp, thăng cấp rồi Bất Tử Điệp cũng trở nên lớn hơn một chút, so với trước to hơn một đầu ngón tay, "thời gian hồi tưởng đối với ngươi mà nói thực sự miễn cưỡng, lần này do ta quá chủ quan, ngươi nghỉ ngơi trước, còn lại mọi chuyện giao cho ta."
Bất Tử Điệp hừ hừ bên tai nàng đạp đạp, đạp hồi lâu mới an phận.
Thời gian rút lại.
Nghệ Nhàn dùng quang linh bóp chết làn sương cuối cùng của ma nữ, hơi dùng lực liền bóp nát bên ngoài, một làn sương đen có ý thức tan thành bột phấn, rơi tán loạn, dưới quang lôi vũ tinh lọc, tiên tán còn nhanh hơn nàng tưởng tượng.
Cùng lúc đó, nàng ngưng tụ lôi tủy thành đại đao, chờ Chúc thiếu chủ thò người ra chém hắn thành hai khúc, một nửa còn rớt lại trong hư không, nửa còn lại rơi cạnh Nghệ Nhàn, quạt sắt vung ra lạnh lẽo còn định cứa cổ người.
Nghệ Nhàn lạnh lùng nhìn hắn, Chúc thiếu chủ cũng ngẩn ra, nhìn xung quanh mới phát hiện có hai Nghệ Nhàn, thứ hắn nhắm đến chỉ là phân thân, hắn nhích hai cái, sau đó thì thấy đau, Chúc thiếu chủ cúi đầu nhìn thì phát hiện nửa thân trên của mình ở đây, hắn hoảng sợ rít gào, ah --
Có vài việc không thể chờ hắn được, thì không nên để lại làm gì.
Nghệ Nhàn lạnh lụng khéo lại hư không do hắn mở ra, để lại một nửa thân thể của hắn đang giãy dựa trong chất lỏng nhớp nháp kia, vừa rồi nàng cũng thử qua, kỹ năng không gian ở mảnh đất khô cằn này rất phiền, "ta thấy để ngươi lại thì rất nguy hiểm, cho nên ta không thể giữ lại được nữa."
Tử Hàn, "Nghẹ Nhàn."
Nghệ Nhàn nhìn đối phương, cái này chỉ mới phát sinh trong vài giây, bất quá nàng không ngờ vẻ mặt Tử Hàn đã thanh tỉnh, "đại sư tỷ, ngươi biết ta là ai không?"
Tử Hàn hơi gật đầu một cái, "vừa rồi, ta hình như thấy ngươi --" chết.
Nàng nghi ngờ nhìn phân thân của Nghệ Nhàn đang tiêu tán, đột nhiên hiểu ra, "chỗ này không ổn, chúng ta mau rời đi thôi."
Hai người một trước một sau, dùng hình thú nhanh chóng rời đi.
Để lại Chúc thiếu chủ còn nửa khúc điên dại nhìn thân ảnh Nghệ Nhàn và Tử Hàn, sau cơn đau thê thảm hắn cười điên dại, hắn cắn ngón tay vẽ ra thần đồ hiến tế của xà tộc dưới đất, "ta nguyện tế hồn mình, đời đời kiếp kiếp làm nô ɭệ, đổi lấy ma thần hiện thế."
Nghệ Nhàn đón gió đi lên, càng đến gần khe hở, cảm giác nóng rực trên người cũng hạ xuống không ít, "đại sư tỷ, bàn tay lớn kia có phải do hỏa dưới vực sâu hóa thành không?"
Ánh mắt long của Tử Hàn híp một cái trừng nàng, vẫy đuôi đánh vào vách đá, tựa như thúc giục.
Nghệ Nhàn nhớ đến lần đó ở Thiên Lan Sơn, khi nàng cõng thần cốt tiền bối, đại sư tỷ cũng vội vàng như vậy, ở sau lưng nàng không ngừng quất roi, nàng theo ý thức nhìn lại dưới vực sâu, thì thấy có quái vật khổng lồ đang há to miệng đuổi theo sau các nàng, dưới vực sâu đen không thấy đáy, quái vật cùng vực sâu như hợp thành một thể, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không nhìn ra được.
Nghệ Nhàn run run nói, "đại sư tỷ!"
"Đừng nhìn, đi mau!"
Tử Hàn nếu nghe lời nàng, đại sư tỷ nên để Nghệ Nhàn đến làm. Trong lúc hai người nói chuyện chỉ khẽ run một cái đã bỏ xuống cơ hội bỏ trốn tốt nhất. Nói chính xác thì dù các nàng có đi với tộc độ nhanh nhất cũng không bằng sự dung hợp của quái vật khổng lồ dưới vực sâu này.
Vách đá hai bên không ngừng dịch chuyển rung động, thông đạo bay đi không ngừng nhỏ lại, nếu nhìn kỹ có thể phát hiện không hề thu nhỏ, mà đang bị quái vật từng chút dung hợp.
Sinh tử thật gian nan.
Tử Hàn vung đuôi, đánh bay Nghệ Nhàn hơn mười thước, "Nghệ Nhàn, huyễn thú cốc giao cho ngươi."
________________________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Đại sư tỷ đã đi lãnh cơm tiện lợi rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.