Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 310: Tái hiện




Lại một trận đau đớn.
Tơ đỏ xuyên qua lần nữa rút về, Nghệ Nhàn che ngực mình, khó khăn quay đầu, thì thấy người cầm tơ đỏ ngu ngốc đứng đó, "Tiểu Nhã."
Đoan Mộc Nhã cúi thấp đầu, tựa như con rối bị điều khiển.
Nghệ Nhàn nhịn xuống cơn đau, phóng cho Đoan Mộc Nhã một cái quang linh tinh lọc, "Quan Diễn, tinh lọc."
Chúc thiếu chủ nhân lúc nàng bị thương chạy trốn, tựa như cá chạch, Nghệ Nhàn lúc này cũng không còn thời gian để ý tới hắn, tháp nhỏ không thể ăn được người nhân cấp trở lên, đành phải để mặc hắn chạy trốn.
Tách tách.
Máu theo dây nhỏ xuống, tụ lại thành một vòng tròn đỏ.
Ngực Nghệ Nhàn quặn đau từng cơn, không để ý đến Đoan Mộc Nhã khác thường, sắc mặt trắng bệch nhìn ma nữ cười, " mục đích cuối cùng của ngươi chính là -- máu của ta."
Ma nữ vuốt cằm, " thật thông minh, Nghệ Nhàn cho đến giờ ngươi là nhân tộc thông minh nhất mà thấy, nếu ngươi nguyện ý thần phục ta, ta sẽ nghĩ lại mà không lấy mạng ngươi."
Nghệ Nhàn thấy tay nó khẽ nhếch, đám mặt quỷ ma linh trên không cũng biến mất, cùng với âm thanh gào thét và đống xương khô, xung quanh lại trở nên an tĩnh như lúc đầu, thi thể ngổn ngang, máu chảy tập trung lại một nơi, vào trong một cái hình tròn hoa văn nổi.
Đoan Mộc Nhã đứng đúng chỗ đó, máu trên tơ đỏ của nàng từng giọt nhỏ vào vòng tròn, tựa như đang đồ nét cho nó.
Nghệ Nhàn đứng cách đó không xa, đúng lúc thấy con mắt trên vòng tròn, ót nàng như bị búa đánh, trời đất xoay chuyển, nàng nghe tim mình trong ngực sắp nhảy ra ngoài, " mắt lớn...."
Những người còn lại mặt mơ màng, mọi người nhìn nhau nhìn xung quanh, không biết vì sao các nàng lại quay về chỗ này, ánh sáng đầy đủ, vào giữa trưa mặt trời chiếu rọi, mọi người phơi nắng cũng cảm nhận được cái ấm....
Tề Vận như muốn phát điên, "quỷ che trời, sương đen mị nhãn, máu sát trận chỉ là trận giả."
Trải qua một hồi khiếp sợ mờ mịt, ánh mắt Miên Hoa Đường các nàng nhanh chóng nhìn người trong kia giằng co với Nghệ Nhàn, hai người giống hệt nhau, ngoại trừ quần áo ra, thì còn lại giống hệt nhau.
Miên Hoa Đường chỉ chỉ Nghệ Nhàn, "Nghệ Nhàn thật," sau đó chỉ ma nữ áo đen, "Nghệ Nhàn giả."
Tiểu kỳ lân gật đầu, đồng thời phóng cho ma nữ một cái phong nhận.
Lam Đồng phản ứng nhanh nhất, nàng thấy Nhị Lam còn ngơ ngác ngồi đó, cẩn thận chạm tới, nhưng tiểu gia hỏa dường như không biết ngã gục xuống, nàng vội ôm lại vọt đến trước mặt Nghệ Nhàn, "Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn, Nhị Lam về rồi."
Nghệ Nhàn cười như không cười, khóc như không khóc níu cổ tay Lam Đồng, đáy mắt đỏ lên, "ta sai rồi, ta thực sự sai rồi, lần này ta sai 10 phần."
Lam Đồng cũng không biết nàng xảy ra chuyện gì, thì thấy ngực nàng máu loang lổ, lau đi thì phát hiện máu đa khô, nàng thờ ơ nói, "không sao cả, ta bình thường luôn làm sai, đừng sợ."
Ma nữ lúc này ngửa mặt cười to, "ngươi đúng là chủ nhân kế tiếp của luân bàn, đa tạ đã giúp ta, công lao này của ngươi ta sẽ luôn nhớ trong lòng."
Còn không chờ các nàng làm rõ mọi chuyện, mặt đất rung động, tựa như sắp có thứ gì chui lên, Ngân Bảo chỉ một cái vọt lên như có lửa thiêu mông, "nguy rồi Nghệ Nhàn, động đất rồi."
Vòng tròn dính máu không ngừng run lên, biến thành cái khay cao cấp, nó xoay liên tục không di chuyển, tựa như đang tìm gì đó.
Ma nữ thấy vậy, nhanh chóng chém nát, nhưng không ngờ nó quá nhanh, tránh được vài lần liền bay về phía Nghệ Nhàn.
Ánh mắt Nghệ Nhàn sung huyết nhìn nó, vô ý thức vươn tay ra, nàng theo bản năng chống lại nó. Luân bàn chi nhãn dùng trấn vực sâu, một khi rời khỏi, thì công Thời Hoài năm trấn áp sẽ hoàn toàn uổng phí, nàng, nàng đã tự tay hủy công sức của Thời Hoài rồi.
Không ngờ luân bàn cứng rắn, bị nàng đánh trúng thì liền biến mất. Ma nữ vừa nhìn, liền hóa thành sương đen chui vào trong đất.
Lam Đồng khó hiểu, "đây là thứ gì?"
Tề Vận hô to một tiếng, "không xong rồi, ma nữ muốn mở vực sâu."
Mặt đất rung chuyển, từng chút nứt ra một khe hở, lúc đầu khe hở bình thường như vết vá, một chân cũng không cho vào được, nhưng mặt đất không ngừng rung chuyển, vô số sương đen từ bên dưới thoát ra, tàn sát chung quanh, đến mức cây cỏ chết sạch, cành cây héo rũ, tựa như ác ma từ vực sâu bò lên, từng chút cắn nuốt sinh cơ.
Phụt --
Nghệ Nhàn thấy vậy, nhịn không được phun một ngụm máu, cuối cùng dính hết lên mặt Lam Đồng, đối với căp mắt kinh ngạc trợn tròn kia, nàng họ nhẹ vài tiếng, cả người ung dung, "ta không sao."
Lam Đồng vội lau mặt mình, sau đó dùng sức lau máu trên khóe miệng nàng, rống giận, "đã hộc máu rồi còn nói không sao, ngươi bị thương chỗ nào rồi?"
Nghệ Nhàn bị lấy tâm huyết, nàng không thể nói cho Lam Đồng tim nàng bị người khác xuyên thủng, hơn nữa còn dùng tơ đỏ, nàng sợ nói ra Lam Đồng sẽ nổi điên.... ngực lại quặn đau khó chịu, kết quả ngụm máu này liền phun ra, tâm khẩu đau đớn cũng hoàn toàn biến mất, nàng sờ qua loa một chút, xác định không sao.
Để kiểm tra, nàng thậm chí đánh nhẹ tim mình, "đúng là kỳ quái."
Nàng còn chưa dùng linh đan diệu dược, thậm chí cũng không băng vết thương, chưa từng dùng quang linh chữa trị, nàng không tin ngực vừa thủng lại có thể sống tốt được...
Hiển nhiên, Bất Tử Điệp cũng không ồn ào, nàng khó hiểu vì sao lại khôi phực được.
Lam Đồng thấy chung quanh có nhiều ám linh hơn, che chở hai người một lớn một nhỏ có chút khó khăn, "chỗ này không an toàn, chúng ta tạm thời tìm chỗ tránh trước."
Tề Vận luống cuống chân tay ứng phó, nhưng phải bảo vệ Đoan Mộc Nhã, cũng may còn có tinh lọc, quang linh bảo phủ, nhất thời cũng không sợ ám linh phá mình.
Đoan Mộc Nhã được quang linh tinh lọc không ngừng, thống khổ vạn phần, ôm chặt chính mình lăn trên đất. Nhưng hỏa linh cẩu bên cạnh nàng cũng không nhịn được, hỏa cầu phun không ngừng, ngược lại diệt không ít ám linh từ vực sâu bò lên.
Miên Hoa Đường và tiểu kỳ lân chịu đựng một hồi, cũng biết chia nhau làm vô cùng ăn ý.
Trên đầu Nghệ Nhàn là một mảnh đen thui, nàng nhìn sương đen không ngừng dâng lên, không hiểu cảm giác như sắp mạt thế, nhưng mọi thứ đều do nàng sơ sẩy tạo thành.
Nếu không ngăn cản vực sâu không đáy này, thì ám linh từ dưới bò lên sẽ nuốt sống toàn bộ thú nhân tộc, đến cả tinh linh trong rừng Ai Nhĩ Pháp cũng không trốn được, hải tộc, nhân tộc.....
"Nghệ Nhàn, ngươi xem Nhị Lam trước, hình như nàng không ổn."
Nghệ Nhàn nhìn tiểu gia hỏa nhắm chặt hai mắt, khuôn mặt đỏ hồng, nàng chạm một cái, toàn thân tiểu gia hỏa nóng hổi, đại khái là do kinh sợ làm, "bệnh rồi."
"Ngươi đi đâu đó?"
"Đừng lo, đứng ở đây đi."
Nghệ Nhàn gọi Quan Diễn xuất hiện trên không trung nhìn xuống, mơ hồ thấy được cái khe đang chuyển động mở rộng ra hơn. Hiển nhiên mọi chuyện phát sinh trên Thiên Lan Sơn, thì ở thú nhân tộc hiện tại vẫn chưa trải qua, "Quang Diễn, chỉ hai người chúng ta mới có thể đối kháng, nhưng mà chỉ cần có một cơ hội, chúng ta cũng sẽ thử."
Quang Diễn gật đầu, một cái quang cầu hiện lên.
Nghệ Nhàn cầm Cửu Tiết Châm trong tay gia trì, tiểu quang cầu được thổi lớn thành khí cầu, càng lúc càng lớn, từng chút bao phủ địa phương đang bị ám linh chiếm đóng.
Tề Vận choáng váng, trơ mắt nhìn quang linh phòng ngự vô hại nhốt nàng vào trong, sau đó là Lam Đồng, Miên Hoa Đường các nàng, Đoan Mộc Nhã vô lực ngã trên đất, nhìn lồng năng lượng lần nữa bao lấy nàng, cảm giác tinh lọc toàn thân càng thêm đau nhức, tựa như mỗi chỗ trên người bị cắt rồi xây lại, nàng há miệng thở hổn hển, vùng vằng cắn chặt răng không rên một tiếng.
Rắc rắc.
Khi quang linh phòng ngự sắp hoàn thành thì đột nhiên vỡ nát, ám linh lần nữa xông tới.
Nghệ Nhàn lung lay thân mình, hai bên tóc mai bị mồ hôi làm ướt, sau đó quang linh phòng ngự lần thứ hai mở rộng, Quang Diễn ở bên cạnh hỗ trợ, thân hình trong ánh sáng cũng đang mờ dần.
Tề Vận vì các nàng lau mồ hôi một cái, nhìn chỉ hỏa linh cẩu còn đi loanh quanh sẩu bậy, nàng lăn một vòng túm lấy Đoan Mộc Nhã, "ngăn nó lại, đừng để nó quầy rầy."
Đoan Mộc Nhã nhịn đau, cố gắng túm nó để trong ngực mình.
Lồng năng lượng hoàn thành, ám linh dưới vực sâu bị khống chế tại khe hở, trong không gian thu hẹp cũng khó làm được gì, chỉ cần có ám linh thoát ra, đám tiểu chỉ bên cạnh coi chừng đánh tan.
Nghệ Nhàn lúc rơi xuống đất, chân cũng nhũn ra.
Quang Diễn biến thành một vệt sáng, chui vào ý thức hải của nàng.
Lam Đồng vội giúp nàng một chút, "lồng năng lượng này có thể duy trì được bao lâu?"
Nghệ Nhàn trầm mặc, nàng nhìn đám ám linh cố gắng phá nó xông ra, "có thể kéo được bao lâu thì kéo."
Tề Vận tha Đoan Mộc Nhã bất tỉnh tới bên cạnh nàng, "trận pháp chỉ dùng đệ dụ chúng ta, mục đích của bọn chúng là muốn mở ra vực sâu ở đây?"
Nghệ Nhàn tựa trán lên trán Nhị Lam, phát hiện tình huống tiểu gia hỏa cũng không đỡ hơn, liền lấy cồn và đan dược trong túi giới tử ra, từng cái cho lên người Nhị Lam, "phải."
Tề Vận gấp như kiến bò trên chảo nóng, không ngừng đi tới đi lui quanh Nghệ Nhàn, trong miệng lẩm bẩm. Lam Đồng liếc nàng, đem hai đứa nhỏ ôm lại rời xa một chút, "Nhị Lam chỉ bị mổng yểm, sẽ nhanh khỏi thôi."
Nghệ Nhàn không dừng dùng cồn lau để hạ nhiệt cho Nhị lam, đầu óc trống rống cho đến khi có tiếng ho khan kéo đến, "dùng giảm nhiệt đan."
Đoan Mộc Nhã run rẩy vươn tay, đưa một bình sứ cách các nàng nửa mét, thấy Nghệ Nhàn nhìn qua nàng vội rút tay về, cuồn thành một đoàn chật vật muốn ngồi dậy.
Tề Vận cũng không nhẫn tâm được, "sao ngươi lại biến mình thành như vậy chứ?"
Đoan Mộc Nhã thử vài lần không thành công, nhìn thấy khe hở lồng năng lượng ngoài vực tựa như bị điên cổ tay cầm tơ hồng giật giật.
"Ngươi định làm gì!"
"Điên rồi hả?"
Sơi tơ nhìn bình thường, nhưng lại chính là lẽ vật năm đó Tề Vận đưa cho Đoan Mộc Nhã, vốn là hai sơi dây giống nhau, nhưng hiện tại chỉ còn lại một sợi. Nhìn như là đồ trang trí, kỳ thật là binh khí chuyên dụng dành cho luyện đan sư.
Đoan Mộc Nhã chợt nhớ đến trước đó đã làm, hận không thể chặt tay mình, nàng cũng biết sẽ làm vậy, Tề Vận vội cướp lại sợi dây trong tay nàng, hai người giằng co.
Nghệ Nhàn ngước mắt lạnh lùng nhìn các nàng, "muốn chết đi chỗ khác chết."
Lời nói như chậu nước đá hất vào mặt các nàng.
Tề Vận dây đỏ quấn lên cổ tay mình, vỗ nhẹ Đoan Mộc Nhã đang cứng ngắc toàn thân, "hiện tại tình hình nguy hiểm, tiểu gia hỏa còn chưa tỉnh lại...."
Tâm tình Nghệ Nhàn có dùng hai chữ không xong cũng không thể hình dung được, nàng nhìn khe hở từng chút lớn dần, quang linh phòng ngự càng lúc càng mỏng đi, dễ dàng tan nát, ám linh quái vật tựa thiêu thân không ngừng bò lên từ dưới đáy vực cố gắng phá hỏng phòng ngực, muốn đánh chiếm cả Cửu Hi đại lục này.
Nàng là tội nhân.
Ánh mắt Lam Đồng nhìn lướt qua nàng, liền biến thành sư thú, dùng bộ lông mềm cọ cọ má nàng.
Trong đầu Nghệ Nhàn chỉ có núi thây biển máu, khắp nơi là cục diện rên khóc, cho đến khi có sự ấm áp lướt qua, nàng theo bản năng sờ soạng, cảm xúc mềm mại nháy mắt kéo nàng về khỏi cảnh sinh linh đồ thán, nàng đem mặt chôn vào bộ lông vàng của đối phương, buồn bực gọi tên Lam Đồng.
Lam Đồng tùy ý để nàng ôm, vui vẻ vẫy đuôi.
...
Nuốt một viên giảm nhiệt đan, thân thể Nhị Lam cũng không còn nóng nữa, chỉ yếu ớt phát ra tiếng hừ hừ, tựa như nói mớ, khi thì mở mắt khi thì hôn mê, có lúc lại gọi Nghệ Nhàn kêu nương.
Nghệ Nhàn không nỡ diệt đi hài tử tự mình sinh ra, lần đầu thấy nàng yếu đuối bất lực như vậy, nàng dựa vào lưng Lam Đồng đã biến thú hình, ôm Nhị Lam nhỏ nhẹ dùng lời hống tiểu gia hỏa ngủ, Tiểu Lam thậm chí còn dùng đuôi đắp cho muội muội, cả hành trình nàng luôn ngoan ngoãn không làm gì.
Cảnh tượng trái ngược trong khi các nàng ấm áp thì ám linh từ dưới vực sâu không ngừng leo lên từng bầy.
Tề Vận nhìn khe hở hồi lâu, đi tới đi lui, mỗi lần định nói gì đó, thì thấy bộ dạng Nghệ Nhàn ôm con, lại nghẹn trở về.
Nhìn thấy đám yêu quái xông đến càng lúc càng nhiều, quang linh phòng ngự cũng sắp không chịu nổi, nàng chậm rãi đến trước mặt gia đình bốn người nhà Nghệ Nhàn, bị ánh mắt thú lạnh như băng của Lam Đồng liền lui về, nàng nhỏ giọng hỏi, "Nhị Lam nàng sao rồi?"
Nghệ Nhàn nhìn thở dài một tiếng, cẩn thận xoa đầu tóc ướt của tiểu gia hỏa, vì dựa vào hai nguồn nhiệt là Lam Đồng và Tiểu Lam, không ngừng lau, khuôn mặt tiểu gia hỏa vẫn đỏ bừng, khi ngủ tựa như thiên sứ nhỏ, nhưng vẫn mang dáng vẻ mà tiểu hài không nên có, khi mộng vẫn không quên siết chặt nắm tay, mọi lực đều xuất ra hết.
Nghệ Nhàn hôn lên nắm đấm của nàng, hôn lên cái trán chảy mồ hôi của nàng, cuối cùng mới đem người giao cho Lam Đồng.
Nàng và Tề Vận đi qua một bên, thẳng thắn nói, "ta không có cách."
Tề Vận theo bản năng nhìn Đoan Mộc Nhã thống khổ co mình, cân nhắc một hồi, "chuyện ở Thiên Lan Sơn lần đó không phải...."
Nghệ Nhàn không muốn nghĩ đến cảm giác liệt hỏa bị cắn nuốt, nàng cắt lời Tề Vận, "vì Thiên Lan Sơn là địa bàn của tộc phượng hoàng, các nàng có tín niệm kiên định và sứ mệnh của bản thân, nên mới ngăn được đám ác ma vực sâu chạy lên Cửu Hi đại lục, ngươi nhìn xem hiện tại chúng ta có cái gì?"
Tề Vận nghẹn lời, chuyện ở Thiên Lan Sơn mặc dù lần đó nàng cũng tham gia, nhưng cũng không có xem đến cuối cùng. Nên không biết chuyện phượng hoàng tự thiêu mình, nàng cắn đầu ngón tay, đột nhiên trong đầu lóe lên, "vừa rồi ma nữ cướp đi -- "
________________________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Đại Nhạn: Cái bẫy đã đào xong cho ngươi.
Nghệ Nhàn: Đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.