Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 285: Bí địa




Trên cơ thể mỗi người đều có một mùi vị đặc biệt, tựa như ký hiệu. Cho dù ngươi dùng mọi cách che chắn, thì cũng không thể sửa được khí tức đã khắc trong xương ngươi.
Lam Đồng trước kia mỗi lần lên Thanh Sơn Tông đều có thể ngửi được khí thức của Nghệ Nhàn và những người khác, mùi thanh mát, như là mỗi lần bị thương đắp thảo dược, còn có cả mùi hương kỳ quái, khác với những luyện đan sư khác, kèm theo hương thơm là mùi vị khó mà dập được, tựa như hè nóng nực gặp được hương nhẹ nhàng khoan khoái.
Lam Đồng nhớ rất rõ, nên mới dừng lại lâu hơn.
Nghệ Nhàn kích động nắm chặt y phục của nàng, âm thanh cũng run lên, "ngươi, ngươi nhìn thấy Tiểu Nhã sao?"
Lam Đồng lắc đầu, "khí tức lẫn lộn, nhất thời không thể nhân ra, cẩn xác định lại, ngươi muốn xác nhân không?"
Nghệ Nhàn vốn không định đi, là vì định theo Tề Vận tìm tung tích Tiểu Nhã. Lúc đầu nàng chú ý đến "Vũ đại nhân" cũng vì Tề Vân liên quan đến người này nhiều nhất, hình như giữa hai người có tình cảm sâu xa.
Nhưng qua một lần sàng lọc, nàng phát hiện Vũ đại nhân không có gì giống Tiểu Nhã.
Nghệ Nhàn nhịn không được hoài nghi, "không lẽ ta nhận sai rồi?"
Lam Đồng, "sai cái gì?"
Âm thanh có thể ngụy trang, nhưng huyễn thú khế ước thì ngụy trang kiểu gì, căn bản là không thể nào. Nghệ Nhàn hận không thể kéo Lam Đồng đi xác nhận ngay, từ từ cho đến khi tìm được Tiểu Nhã mới thôi.
Nghệ Nhàn, "chờ đến tối, ta lại đến lần nữa."
Lam Đồng vội tới gần, "để cho ta, chỉ cần nàng còn ở đó, ta nhất định sẽ tìm được người."
Nghệ Nhàn liếc nhiều hai tiểu gia hỏe bên cạnh, lại nhìn Lam Đồng, liền nghĩ ra một kế, dừng dây thừng một cột sau lưng một cột trước ngực mình, nhìn bộ dạng như gái quê không thể chăm con, lại không thể nhờ ai được, đành phải cột con trên người đi làm nông, rồi chăm sóc luôn....
"Ha ha ha....."
"Nghệ Nhàn ngươi cười cái gì?"
Cũng vì trước kia nàng từng nghĩ đến chuyện cho Lam Đồng ở nhà chăm con. Không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy, Nghệ Nhàn cười đến đau bụng, hồi lâu mới nhớ đến chính sự, "kỳ quái, Miên Hoa Đường đi đâu rồi?"
Lam Đồng buông ta, biểu thị không biết.
Trước đó Nghệ Nhàn có cảm ứng với Miên Hoa Đường, cách nàng không quá xa, nàng nghĩ rằng vào truyền tống trận rồi, thì giữa hai người khoảng cách sẽ xa hơn, kết quả ngoài dự đoán của nàng, Miên Hoa Đường cũng ở chỗ này. Sau đó cũng nghỉ tiểu gia hỏa này cũng chạy vào doanh trại, nhưng tìm một vòng, đến cọng lông cũng không thấy, "không phải xảy ra chuyện gì rồi chứ."
Tiểu Lam, "Đường Đường a."
Lam Đồng vội trấn an nàng, "Miên Hoa Đường không khi dễ người khác thì thôi, ai mà khi dễ lại được, đừng lo lắng."
Nghĩ đến cái lý này, mí mắt Nghệ Nhàn đột nhiên nhảy một cái, tâm cũng bịch bịch không yên.
"Kỳ thực vẫn còn một cách."
"Cách gì?"
Lam Đồng nhìn tiểu kỳ lân chẹp miệng, "nếu đám người kia đúng như lời ngươi nói, bọn họ thấy người sẽ bắt đi. Vậy thì hiện tại, không phải chúng ta có sẵn rồi sao? đến khi đó theo sau đám ngươi, dĩ nhiên tìm được chỗ bọn họ đang giấu."
Nghệ Nhàn, "..."
Đúng là ý kiến hay.
Dùng thân làm mồi, chuyện này không hổ là cao thủ câu cá mới nghĩ ra được. Nếu không phải từng biết Lam Đồng dùng qua chiêu này, Nghệ Nhàn cũng không nghi ngờ dụng ý thực sự nàng muốn dùng chiêu này, "đừng nghĩ nhiều, lỡ như tiểu kỳ lân có chuyện, ta làm sao báo với đại sư tỷ hả?"
Nếu nàng đoán không sai, tiểu kỳ lân này là đại sư tỷ dùng để hòa hoãn quan hệ giữa Vãng Sinh Chi Địa và cực bắc, nếu quan hệ đủ mạnh thì liên minh sẽ như ván đóng thuyền, thế lực phân tán trong huyễn thú cốc những năm gần đây cũng sẽ được thống nhất.
Nàng không muốn tiếp khổ sai này, nhưng không dám phụ lòng đại sư tỷ làm tất cả vì nàng.
Lam Đồng bĩu môi, không muốn nói nhiều.
Tối hôm sau, hai người nhẹ nhàng đi vào doanh trại, Tiểu Lam giao cho Ngân Bảo, còn Nhị Lam, Nghệ Nhàn cột nàng trước ngực, trước khi đi còn dặn dò một tiếng, "nương phải làm việc, ngươi ngoan ngoãn đừng nói chuyện, biết chưa?"
Nhị Lam đang ê a học chữ, mồi ngày cũng nói được trăm chữ, nàng khác với Tiểu Lam khi còn nhỏ, ít nói, chỉ biết a khiến người đau đầu. Hai đứ nhỏ tính tình khác nhau hoàn toàn một đứa thì chậm chạp, một đứa thì nóng vội.
"Ah."
"Ta coi như ngươi đồng ý rồi a."
Lam Đồng dẫn đầu lẻn vào doanh địa, có huyễn thú quyết phòng thân, Nghệ Nhàn đối với nàng cũng yên tâm. Nàng và Nhị Lam chờ ở một chỗ cách doanh địa không xa, kiên trì ẩn núp, chung quanh yên tĩnh đến nỗi chỉ có thể nghe thấy tiếng tim tiểu gia hỏa và mình cùng đập lo lắng. Đại khái đây là cánh rừng yên tĩnh nhất mà Nghệ Nhàn từng ở, đến cả tiếng côn trùng không nghe thấy được.
Chờ đến khi Lam Đồng xác định xong các nàng mới đi tìm Tiểu Nhã, nhưng mà chờ a chờ, một nén nhang, hai nén nhang, ba nén nhang....
"Nhị Lam, ngươi thấy chúng ta có nên xông vào tìm mẫu thân ngươi không?"
Nhị Lam mở to mắt, ngậm miệng trề môi, một tiếng cũng không thèm a với Nghệ Nhàn, ánh mắt đen láy như là trời đêm, rực rỡ rạng ngời khiến lòng người mềm đi.
Nghệ Nhàn bị bộ dạng nghiêm túc này chọc cười, trong lòng bất an cũng nhẹ đi một chút, "đi, ngươi không nói gì coi như là đồng ý, chúng ta đi cứu mẫu thân ngươi!"
Mượn ánh trăng, Nghệ Nhàn giương hai cánh, từ trên trời vững vàng hạ xuống đất, thủ vệ xung quanh dường như không phát hiện dị thường. Khiến Nghệ Nhàn bất an, nếu Lam Đồng thực sự bị phát hiện, thì cũng sẽ phản kháng lại, còn nghe thấy tiếng đánh nhau, không thể nào cả doanh trại lại yên tĩnh như là mộ vậy, khiến người cảm thấy run sợ a.
Một đám thủ vệ đứng ngoài rừng, chỉ cần có hai người ngã xuống, thì những người còn lại sẽ phát hiện ra.
Trong ngực còn có thêm Nhị Lam, nàng không thể nào dùng huyễn thú quyết được, trực tiếp xông vào một phòng đánh gục hai tên vừa tầm, nàng còn chưa làm gì thì cảm giác có hắc ảnh đến gần.
"Đừng nhúc nhích, là ta."
"Tề Vận?"
Tề Vận mặc bào đen, nhìn bề ngoài không khác gì Vũ đại nhân, nếu nói so sánh thì chỉ có thân cao hơn thôi, nàng theo thói quen tìm được phòng Vũ đại nhân, đem một cục đá lấy ra, nhìn vào trong lỗ có vài người đang ngồi một bên, Lam Đồng nằm trên đất không nhúc nhích. Mi tâm Nghệ Nhàn nhăn lại, giơ tay lên định đánh nát đống đá này, lại bị Tề Vận túm được, thầy trận pháp năm đó trói gà không chặt giờ thì sức lực không hề nhỏ.
Hai người tức giận trừng nhau, dường như muốn đánh nhau.
Nghệ Nhàn còn định hỏi nàng vì sao trước đó nhìn thấy các nàng thì bỏ chạy, giờ này thì làm bộ hảo tâm xuất hiện, thái độ như thời tiết, một chút để cho người khác thở cũng không có. Lòng nữ nhân như mò kim đáy biển a.
Nàng coi như chân chính thấy được rồi.
"Sao con chưa đến?"
"Biện pháp này thực sự có hiệu quả sao, trong doanh trại nhiều thủ vệ coi như vậy, ta nghĩ cho dù nàng muốn đến, sợ là không có cách, kế này của chúng ta sợ là công cốc rồi."
"Mọi người đừng coi thường, nàng là kẻ hại chết tiểu thư."
Âm thanh cuối cùng mười phần trung khí khiến Nghệ Nhàn nhận diện được, chính là lão bá. Hắn là lão đầu luôn đi theo bên cạnh Lạc Nguyệt Dao. Nghĩ khi đó nàng thả hổ về rừng, vì đang nghĩ trước kia là ai cứu Lạc Nguyệt Dao, loại được lão thái gia Tạ gia khó trừ nhất rồi, lại không ngờ Lạc Nguyệt Dao cũng dính trong đó.
Rõ ràng là người bị hại, sao lại như vậy a?
"Vũ đại nhân, thú nhân này vì sao xuất hiện ở chỗ ngươi? không lẽ chuyện phát sinh trong doanh trại mấy hôm nay đều có liên quan đến ngươi?"
"Sao hả? các vị đừng quên khiến nàng ngất là công lao của ta, nhanh như vậy đã cướp công, thật không có hậu a." ngón tay Vũ đại nhân nhẹ nhàng gõ lên mép giường, ám quang trong con ngươi lúc sáng lúc tối, có vẻ tà ác, "đừng có câu được câu không, thì đem mọi chuyển đẩy lên người ta, nhìn ta dễ bị khi dễ như vậy hả?"
Nàng chậm rãi đứng dậy, hỏa linh huyễn thú ngồi bên cạnh cũng đứng dậy theo, nhìn chằm chằm mọi người ở đó, hung tính của nó như chủ nhân, bình thường giấu trong túi da, ít khi nào lộ ra sức mạnh thực sự bên trong nó.
"Không dám."
"Vũ đại nhân hiểu lầm rồi."
"Nếu như vậy, các ngươi định chiếm đất của ta để câu cá hả?" Vũ đại nhân từ trên cao nhìn xuống Lam Đồng đang nhắm chặt hai mắt, tựa như người khống chế sống chết, nàng đá nhẹ thân thể không nhúc nhích của Lam Đồng, sau đó tránh đi, "xem ra nàng không có giá trị lợi dụng như các ngươi nghĩ, cần gì uổng phí thời gian, không bằng ném tới bí địa, giao cho chủ tử, nói không chừng còn phát huy được tác dụng lớn của nàng. Thú nhân thể trạng như vậy bình thường các ngươi cũng khó bắt được a?!"
Người đó là Tiểu Nhã???
Nghệ Nhàn tức giận nghiêng đầu nhìn Tề Vận đang nắm chân tướng sự việc, người kia vẻ đau khổ, vuốt mặt một cái, vành mắt đỏ lên rồi lại nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, tựa như hồ sâu không nổi sóng, dưới ánh mắt truy hỏi uy hiếp của Nghệ Nhàn, cuối cùng đành phải gật đầu.
Nghệ Nhàn chỉ thấy trời đất quay cuồng, lúc này thế giới trở nên thật đáng ghét.
Đây không phải Đoan Mộc Nhã mà nàng biết.
Vũ đại nhân trước mắt quá nhiều tà tính, dường như trong lúc nàng không để ý đã cướp mất người nhà Tiểu Nhã của nàng đi rồi, thay vào đó là một con người yếu ớt bị cột lại, một Vũ đại nhân không muốn cho ai xem, đã sớm biến thành con người bỉ ổi thủ đoạn, mọi thứ trở thành bộ giáp cho người này, dao kiếm không vào được. Tiểu Nhã trước kia gϊếŧ người còn không dám, thì sẽ không thể dùng thủ đoạn như vậy với Lam Đồng được.
Nhưng mà Vũ đại nhân thì dám!
Nghệ Nhàn cũng không tưởng tượng được, tuyệt vọng là như thế nào, mới khiến một người bị ép đến thành như vậy. Nàng nghĩ rằng, dưới tình huống bất đắc dĩ, Tề đại tiểu thư từ nhỏ đến lớn làm bạn với nàng sẽ giúp nàng vượt qua được nỗi đau bi thương mất người nhà.
Nhưng không ngờ, bước này lại đẩy nàng xuống vực sâu vạn trượng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.