Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 282: Truyền tống




"Ah, thì ra là vậy a."
"Chi chi chi."
Lam Đồng trơ mắt nhìn Nghệ Nhàn cùng con chuột trắng ba đuôi chơi trò khoa chân múa tay đoán chữ, hoàn toàn không hiểu các nàng đang nói cái gì, đang vò đầu bứt tai thì nhìn thấy Tiểu Lam đến trước mặt tiểu kỳ lân cào a cào, tựa như vờn bướm, tiến lui có thứ tự, chọc tiểu kỳ lần nhìn không chuyển mắt, nhếch miệng cười.
Còn có như vậy a.
Nàng một tay túm Tiểu Lam lên, rồi nhe răng trợn mắt với tiểu kỳ lân, "đừng ỷ bị thương rồi đến chọc Tiểu Lam, để ta phát hiện ngươi đến gần, cắt đứt chân ngươi giờ."
Tiểu Lan đạp hai cái, bị Lam Đồng vỗ mấy cái, mới ngoan ngoãn trở lại. Chờ Lam Đồng không để ý nàng lại đến khảy cái cây bên cạnh, chờ Nghệ Nhàn nói chuyện với Ngân bảo xong, nàng đã ở bên cạnh đào một cái hố nhỏ bên cạnh tiểu kỳ lân.
"Đi."
"Chúng ta đi đâu a?"
"Cắm sào chờ nước lên."
Được Ngân Bảo dẫn đường, xuyên qua màn sươn che mắt trước mặt, các nàng đặt chân đến một mảng rừng đá nhỏ, mỗi pho tượng ước chừng cao bốn trượng, chia ra tám hướng đứng yên tại chỗ. Mắt đá nhìn trừng trừng, tựa chuông đồng, không giận tự uy, trên tay hoặc trong nắm tay đều có đao hoặc kiếm, tư thế khác nhau, thần thái mỗi con cũng không giống nhau.
"Nhìn chúng... có chút quen mắt, ta, ta hình như đã gặp qua ở đâu đó." cho dù là Lam Đồng cao to như vậy, khi nhìn thấy đống đá này cũng không thể không ngưỡng mộ. Chứ đừng nói là Tiểu lam đang hoảng sợ, nàng cùng lắm chỉ đi quanh tượng đá, "nương, nương, chúng nó đang động."
"Cái gì!"
Tượng đá đột nhiên di chuyển, tự mình chậm rãi đi về trước, giao thoa qua lại các nàng cũng không nhìn ra được cửa đi, phiến đá đang đi đột nhiên ngừng lại, sau đó nhanh chóng chuyển động, qua lại khiến người xem hoa cả mắt.
Nghệ Nhàn ôm chặt Nhị Lam, "không đúng."
Nếu như là trận đá, thì sẽ phải chạm đến thứ gì đó như vậy. Nhưng mà đúng lúc, các nàng không hề làm gì cả.
Lam Đồng đem Tiểu Lam ném lên vai, đừng trên cao nhìn ra xa, tất nhiên có thể thấy rõ mặt đá, "nương, nương, chúng nó đang nhìn chúng ta."
"Ah, ta nhớ ra rồi."
"Cái gì?"
Lam Đồng cố gắng đến chỗ Nghệ Nhàn, nhưng mỗi lần đều có hai ba tượng đá chặn lại, tiếp đó khoảng cách hai người càng lúc càng xa, "đống tượng đá này giống hệt bộ dạng tám đại hộ vệ Bỉ Mông, bọn họ là chiến sĩ --" thú nhân tộc.
Vèo!
Một mũi tên nhọn không biết từ đâu bắn ra, cắt lời Lam Đồng nói về tám đại hộ vệ.
Vèo vèo vèo!
Múi tên nhịn không đánh về phía các nàng, theo tượng đá chuyển động, vị trí cũng trở nên linh hoạt, cứ vậy chừng nửa nén nhang, mới hoàn toàn dừng lại, mặt đất lại có thêm một đống tiễn.
Tượng đá vẫn còn đang di chuyển như cũ, mọi người bị chúng chuyển động hoa cả mắt.
Tiểu kỳ lân nhảy lên, thế nhưng lại bị tượng đá cao hơn 3 trượng đâm ngã xuống, cái đụng này khiến tiểu kỳ lân ngơ ngẩn, nàng ngao ngao gọi Nghệ Nhàn, cũng không biết muốn nói cái gì.
Nghệ Nhàn thực sự không hiểu tiểu kỳ lân nói gì, mặc kệ để hai tượng đá đến gần, bí quá hóa liều. Ngay sau đó, thì thấy một tượng đá đối diện đánh tới, kiếm trong tay hướng vào Nhị Lam trước ngực đâm. Nàng vỗ một chưởng chạm đến một chỗ mềm mềm, chứ không phải đá cứng. Tượng đá không hiểu bị Nghệ Nhàn đụng ngớ người, hay là bị sửng sốt, dừng lại thở một hồi.
"Mấy thứ này, hình như không phải tượng đá, chúng nó mềm mềm."
"Hả?"
"Đánh lại chúng a."
Tề Vận từng nói qua, tất cả trận pháp và cơ quan đều có quy luật tuần hoàn nhất định, tìm được quy luật thì có thể phá giải được nó. Trước đó Nghệ Nhàn có tiêu ký lên chúng, đám người Lam Đồng vừa nghe, thì mọi người đều bay lên cao, quan sát thử.
Từng cái quay về vị trí cũ, rừng đá lại yên tĩnh trở lại.
"Kỳ quái, không thấy nữa."
"Ân."
Ngoài màn sương ở bãi đá, xung quanh có đầy tiễn, sau khi rừng đá khôi phục bình thường, thì hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một đống chi tàn rải rác, còn có rắn, chuột, côn trùng, kiến bị xương hấp dẫn kéo đến. Nháy mắt Nghệ Nhàn cảm giác mình xuyên qua nhiều lớp cơ quan đến đích rồi.
Tiểu kỳ lân không biết nghĩ gì, dùng đầu đâm vào tượng đá, được như ý liền ngao một tiếng.
"Sao vậy, đầu ngươi bị đụng hư rồi hả?"
"Chắc không phải là."
Nghệ Nhàn vỗ nhẹ lên tượng đá, quá cứng. Vậy thì cảm giác mềm mềm kia là do nàng tưởng tượng ra sao, nàng kiểm tra từng cái, phát hiện đám rối tiêu ký trước đó dán trên đá đã không thấy, "đúng là đã thay đổi rồi."
Lam Đồng gãi đầu một cái, "vậy thì thay đổi chỗ nào, tám đại hộ vệ này vừa rồi y như nhau, đến cả tư thế cũng không đổi."
Nghệ Nhàn, "chỗ này không phải chỗ kia."
Nàng thấy đối phương cái hiểu cái không, đến cả tiểu kỳ lân cũng không tin liền đâm từng cái, tượng đá so với tám bước tượng trước đó dính không ít máu người, thô bạo không tiếng động, biểu tình cũng rất là âm trầm, "ta nhớ Tề Vận nói qua, có vài trận pháp lợi hại thì có thể làm được truyền tống trận. Những múi tên biến mất rồi thêm mấy thứ này xuất hiện, nói rõ chúng ta không phải ở rừng táng ác."
Lam Đồng không dám tin, "ah!"
Thuấn di còn có thể tiếp nhân, còn trận pháp từ chỗ này chuyển một người đến chỗ khác đúng là cao siêu a. Lam Đồng nhìn cây cối ngoài bãi đá, rồi lại nhìn tám đại hộ vệ giống như cũ.
Tiểu kỳ lân nhanh chóng tiếp nhận, chọn một chỗ sạch ngồi xuống, tránh xa đống vật huyền nghi này ra.
Nghệ Nhàn, "muốn chứng minh là truyền tống trận cũng thực sự đơn giản, ta cho Ngân Bảo đại kiểm tra một chút."
Ngân Bảo vừa xuất hiện, nhìn thấy đống ô uế ở đây, cũng nhịn không được tránh xa chui vào lòng đất. Nàng vừa đi không lâu, liền có tiếng bước chân lũ lượt kéo đến, tiếng bước chân nặng nhẹ không đồng đều.
Nghệ Nhàn, "trốn trước đã."
Người còn chưa tìm được, nàng không muốn rút dậy động rừng.
Nàng có chút nghi hoặc, nếu đây là truyền tống trận như đã nói, vậy thì do Tề Vận làm sao? bất quá nàng nhanh chóng phủ nhân vấn đề này, Tề Vận không thể nào biết về tám đại hộ vệ Bỉ Mông, đến cả Lam Đồng phải nghĩ một hồi mới nhớ được, hơn nữa tám phiến đá kia cũng đả trải qua nhiều phong sương cùng vết máu cũ, đến cả bùn đất bên dưới cũng đã đỏ sậm, không biết chết ở đây có bao nhiêu người rồi.
Tền Vận qua lại nhiều lần sử dụng truyền tống trận, rốt cuộc là vì cái gì?
Nghệ Nhàn dùng thuật khiển rối, dùng lá xanh che đậy, khó khăn che đi khí tức trên người các nàng, tựa như con rối, để lại hai con mắt bên ngoài, cẩn thận di chuyển.
Kéo đến là một đám hắc y nhân, vũ khí đầy đủ, bọn họ chia ra tìm quang bãi đã một vòng, người dẫn đầu có vể thuần thục, "kỳ quái, vừa rồi truyền tống trận có sóng linh lực, sao lại không có con mồi nào?"
Người bên cạnh nói, "có phải là nữ nhân điên không?"
Người dẫn đầu nhướng mày, giọng nói bất thiện, "nói không chừng, để nàng tùy ý đi qua vài lần, nhất định sẽ khiến linh lực của truyền tống trận ở đây mất hết."
Lại có thêm người nói, "nhưng Vũ đại nhân nói, để cho nữ nhân điên kia đi, không cho phép chúng ta nhúng tay."
"Nàng và Vũ đại nhân ta thật ra có quan hệ gì, không lẽ là tình nhân sao?"
"Hay là chúng ta ở đây mai phục gϊếŧ luôn, mắc công nàng làm hỏng chuyện của chúng ta, thần không biết quỷ không hay, ngược lại Vũ đại nhân cũng không quan tâm sống chết của nàng."
Nghệ Nhàn xác định nữ nhân điên trong miệng bọn họ chính là Tề Vận, đi tới đi lui nhiều lần, đúng như lời 1m60 nói ban ngày biến mất, ban đêm quay về. Không lẽ vì muốn làm hao linh lực của truyền tống trận này? nhưng nếu thật là như vậy, sao không trực tiếp hủy luôn đi?
Người ngoài có thể không đụng được cái đó, nhưng đối với Tề Vận tinh thông nghiên cứu trận pháp khẳng định có thể làm được.
Đám người không tìm được gì, lúc đến vui vẻ lúc về buồn thiu. Hiện tại, Nghệ Nhàn lại có hứng thú với "Vũ đại nhân" "con mồi" và "nữ nhân điên" trong miệng bọn họ nói ra. Tay nàng hơi giật giật, chờ đám người kia đi, ước chừng một nén nhang, Nghệ Nhàn xác định không có gì mới tháo đám lá xanh xuống, "có cảm thấy trạng phục đám người kia quen mắt không?"
Lam Đồng nhăn mày, thần sắc có vẻ nghiêm trọng, "rất giống đám người gặp được trên Thiên Lan Sơn, cũng che mặt, dùng y phục như vậy."
Nghệ Nhàn vẫy tay, "đại sư tỷ nói, kẻ đứng sau tạo rất nhiều căn cứ, mấy năm gần đây bị các nàng tìm được hủy hết năm sáu cái, nhưng vẫn còn hai ba chỗ. Nhưng lại không có tin tức, hiển nhiên đám người kia đem căn cứ giấu trong lãnh địa thú nhân các ngươi, không dễ tìm ra."
Lam Đồng, "tìm được, đánh chết."
Nghệ Nhàn thở dài, mỗi khi nàng dự định quy ẩn núi rừng, thì lại có chuyện quấy nàng không thể thực hiện được kế hoạch, phải sắp xếp lại thời gian thêm lần nữa, "chuyến đi này đại sư tỷ đến hải tộc, là chắc chắn rồi, hy vọng nàng thuận lợi mọi thứ. Nếu đúng như lời chúng ta nói, thì chỗ này chính là nơi thứ hai để bọn họ ẩn núp."
"Vì sao chúng ta phải bực bội?"
"..."
Nghệ Nhàn mặc kệ nàng, đem Nhị Lam bỏ vào ngực nàng, rất nhanh lấy ra một bộ hắc y từ trong túi giới tử ra, mặc lên người, không khác gì đám người vừa rồi, "bốn người các ngươi ngoan ngoãn ở chỗ này chờ ta, chờ ta đi tìm hiểu ngọn nguồn bọn họ rồi quay về tụ họp với các ngươi."
Tiểu kỳ lân nắm vạt áo mình, chỉ chỉ chính mình.
Lam Đồng cũng không muốn, thấy tiểu kỳ lân lấy lòng lão bà nhà mình, tức giận đẩy đối phương qua một bên, "quá nguy hiểm, ta đi cùng ngươi."
Nghệ Nhàn chỉ vào Nhị Lam và Tiểu Lam đang ngồi trên vai nàng lắc chân, "ngươi định giao hai đứa nhỏ cho tiểu kỳ lân chăm sóc hả? không sợ tiểu kỳ lân bắt đi hết luôn hả? ngoan ngoãn chút đi, ngươi to cao như vậy xuất hiện, sẽ khiến đám người kia hoài nghi."
Nghệ Nhàn, "ngươi cũng yên phận chút đi, đang bị thương, đừng có liên lụy đến ta."
Nàng nói hai câu bỏ lại mọ người, tiện thể nói một câu khiến hai người mắt to trừng mắt nhỏ, trong lúc nhàm chán cũng có thể ầm ĩ một chút, như vậy sẽ không quan tâm đến chuyện của nàng nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.