Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 275: Trả lại




Nghệ Nhàn, "tất cả.... đều cho Miên Hoa Đường?"
Các lão khẽ gật đầu dưới ánh mắt muốn gϊếŧ người của Nghệ Nhàn, "phải, sính lễ của bọn họ đều cho Miên Hoa Đường, chỉ, chỉ --"
"Chỉ bất quá, trước giờ ở Vãng Sinh Các tìm bạn đời chỉ được 1 vs 1, đây là lần đầu tiên xuất hiện chuyện tìm bạn đời lớn như vậy, tiểu cô nương kia dùng thủ đoạn chỉ trong thời gian ngắn khiến bọn họ từng cái chạy theo như vịt, tranh đoạt nhau, suýt nữa trở thành cuộc chiến lớn. May mắn, chúng ta phát hiện đúng lúc." Thời Thất đem lời Các lão nói không được, trực tiếp chễ giễu.
Nghệ Nhàn sao mà không nghe ra được hàm ý bên trong, nâng trán che mặt.
Lam Đồng ngoáy trảo, thấy Nghệ Nhàn khó khăn, liền biến hình người thì thầm bên tai nàng, "ta thấy bọn họ ngoại trừ thiếu hơi nhiều, nhưng cũng không quá tệ, nếu Miên Hoa Đường thích, thì cứ thu hết đi."
Vẻ mặt Nghệ Nhàn khiếp sợ.
Tên gia súc này một chút tiết tháo cũng không có, thu hết lễ vật chẳng khác nào đem Miên Hoa Đường cho đám người kia thu, một nữ nhân chia hai, phi phi, đâu chỉ có hai a, đây là một đám a, Nghệ Nhàn chỉ nghĩ đến cuộc sống mỗi ngày tranh đoạt như vậy mặt liền co lại.
"Cút qua một bên."
Lam Đồng trúng một quyền của Nghệ Nhàn, nhanh nhẹn lăn đi.
Các lão, "tiểu thư cảm thấy có gì không ổn, nếu lo lắng bọn họ đánh nhau, ta sẽ nói rõ với bọn họ, để bọn họ sau này cùng chung sống hòa bình."
Nghệ Nhàn, "dừng lại."
Nàng xoa mặt mình, đem mọi suy nghĩ trong đầu bỏ xuống, ánh mắt dò xét lướt qua từ hán tử đầu tiên cho đến cuối cùng mới sợ ngây người.
Người này khác với những huyễn thú kia khá nhiều, vóc người nhỏ nhanh nhẹn, đầu thấp bé, chỉ đến vai Nghệ Nhàn, là một nữ tử không hơn không kém. Nàng lại nhớ đến lúc trước hình như có một con hồ ly mao nhung đem thứ gì đó vào đây trình diễn?
"Ngươi là cô nương?"
"Hồi tiểu thư, có liên quan gì không?"
!!!
Vốn tưởng là một đám đại gia hỏa tranh giành tình nhân gây hiểu lầm làm rùm beng lên, hiện tại hình như nàng đã đánh giá thấp sở thích của Miên Hoa Đường, nam nữ gì cũng ăn thông, chay mặn không kiêng.
Khóe mắt Nghệ Nhàn mơ hồ co quắp, nắm tay cũng ngứa, "không có gì, ngươi nói ta nghe Miên Hoa Đường dùng thứ gì thu phục ngươi?"
Vừa nói đến Miên Hoa Đường, mặt hồ ly liền đỏ lên, ngay tại chỗ biểu diễn cho Nghệ Nhàn xem một con thú biết động tình, vèo một cái biến thành hồ ly mao nhung, cái đuôi không khống chế được lắc lư lắc lư, còn nhảy nhót tưng bừng.
Nghệ Nhàn, "..."
Đây là thao tác thần kỳ gì a???
Đoạn duyên của hồng hồ ly và Miên Hoa Đường chính là như vậy, có người nói Miên Hoa Đường đổi quả tím lấy giọt máu đỏ treo trên cổ hồng hồ ly, hồng hồ ly ở Vãng Sinh Chi Địa vô cùng đơn độc, lần đầu tiên gặp được một huyễn thú nguyện ý cho nàng trái cây, mà bộ dạng Miên Hoa Đường xinh đẹp lại hòa đồng, không câu nệ tiểu tiết tính tình phóng đãng, khiến hồ ly không ngừng động tâm.
Hồng hồ ly liền lấy giọt máu trước ngực đưa cho nàng.
Nghệ Nhàn vuốt mặt một cái, không đành lòng nghe tiếp, "quả tím, Ngân Bảo."
Ngân Bảo Đại Nhân nhịn không được rụt đầu một cái, cảm giác mình ở đây càng thêm lạnh, giơ lên hai trảo, chủ động khai báo, "ta đưa."
Đồ ăn chia hằng ngày, không ngờ Miên Hoa Đường lại đem quả tím đi lấy lòng người ngoài.
Phi!
Kẻ phản bội!
Ngân Bảo Đại Nhân còn tốn hơi thừa lời vô liêm sỉ, "ta cũng cho Tiểu Lam, về sau này chỉ cho mỗi Tiểu Lam ăn."
Các lão thấy Nghệ Nhàn nói chuyện với một con chuột trắng, không hiểu gì, "tiểu thư, ngươi nhìn hồng hồ ly nàng..."
Nghệ Nhàn lần lượt hỏi một chút, phát hiện đám huyễn thú Miên Hoa Đường trêu chọc đều có tâm tình rạo rực. Miên Hoa Đường coi trọng đồ người khác, nên dùng đồ đổi đồ. Nếu ở ở chỗ nhân tộc, thì chỉ là dùng lễ vật đổi lễ vật, rất bình thường. Nhưng chuyện này đối với huyễn thú thì ý nghĩa lại khác hoàn toàn.
Huyễn thú thích quản địa bàn của mình, đồ ăn cho nhiều ngày cũng tự mình tìm, cho dù sinh hoạt cùng một chỗ, cũng không sửa được bản tính thú, đột nhiên vô duyên vô cớ cho đồ ăn nó như là sự bày tỏ -- ta muốn sống với ngươi.
Cộng thêm ngày đó, lại là ngày có nghi thức tìm bạn đời.
Nghệ Nhàn hắng giọng một cái, "Ngân Bảo, mau đi gọi Miên Hoa Đường về!"
Cục diện rối rắm như vậy thiếu đương sự, không giải quyết được. Cho dù thế nào cũng nên hỏi ý Miên Hoa Đường một chút. Nghệ Nhàn đau đầu không thôi, nuôi con thực sự khó quá a.
Ngân Bảo đại nhân gãi chỗ trụi lông, xoay người biến mất.
Nghệ Nhàn, "Các lão, việc này nên chờ Miên Hoa Đường về mới giải quyết được, mọi người về trước đi. Mấy thứ này lấy về hết đi."
Kết quả, bức tường thịt vẫn không động, mắt to trừng mắt nhỏ với Nghệ Nhàn, dường như đang tranh tài thắng thua ai đi ai ở. Cuối cùng phải chờ Các lão khuyên từng người, mới khuyên được đám gia hỏa đầu đất này rời đi.
"Tiểu thư."
"Các lão còn có việc gì?"
Các lão lưỡng lự, nói thật, "nếu Miên Hoa Đường phá tiền lệ việc này, ta sợ sau này nghi thức phối ngẫu sẽ không yên ổn, như vậy có nên tìm cách đối phó trước không."
Nghệ Nhàn, "sẽ không, vấn đề các ngươi lo lắng tạm thời sẽ không phát sinh."
Tranh cãi chuyện tình cảm sẽ không may, cũng may phát hiện việc này đúng lúc, đem ngon nguồn dập tắt. Hơn nữa, Nghệ Nhàn cảm thấy đa số mấy người này đều hiều nhầm.
Hóa giải hiểu lầm là được.
Ngân Bảo lúc quay về, lông trên người xù lên, từng cọng cứng như lông nhím, miệng phun khói trắng, "tìm về rồi."
"Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn."
"Ah."
"Đại sư tỷ đến."
Trên trán Nghệ Nhàn nổi gân xanh, nghe tiếng trào phúng quen thuộc liền tê da đầu, "tìm được Miên Hoa Đường ở chỗ nào?"
Ngân Bảo, "Lôi linh cốc."
Hèn gì không thấy bóng dáng, trêu chọc xong một đám huyễn thú, thì lén quay về nhà.
"Đại sư tỷ."
"Tạ Anh đã quay về Thanh Sơn Tông, nhưng lại nghe nói lão thái gia mất tích ở Giáng Thanh trấn, Tạ thiếu lên làm người giữ nhà, nhưng gặp chuyện huyễn thú bỏ chạy, loạn thành một đoàn, tạm thời không thể đến huyễn thú cốc sát nghiệt được."
"Ah."
Nghệ Nhàn từ khi vào huyễn thú cốc, cũng ít nghe chuyện bên ngoài, nhưng đối với việc lão thái gia Tạ gia chết thì lại vô cùng thỏa mãn, "nếu đế đô biết tin lão thái gia đã chết, địa vị hôm nay của Tạ gia cũng không thể còn nguyên như trước."
Biểu tình không vui của Tử Hàn đột nhiên chuyển biến, "chết?"
Nghệ Nhàn khẳng định, "chết."
Thấy bộ dạng đại sư tỷ không dám tin, nàng vội nói thêm một câu, "nhân thời cơ, lại có thêm Các lão bên cạnh giúp đỡ, chúng ta liên thủ đánh chết hắn, rất khó khăn."
Tử Hàn có chút thỏa mãn gật đầu, sau đó lại ném ra một câu muốn mạng, "hắn là ngoại tổ của ngươi, ngươi hạ thủ được sao?"
Nghệ Nhàn không chớp mắt, tâm không sợ nói, "không phải hắn chết, thì chính là ta chết, không còn lựa chọn nào khác. Huống chi, hắn làm chuyện nghịch thiên, thiên địa không dung."
Mấy năm gần đây Tạ gia giấu nhiều bí mật, Nghệ Nhàn thấy cũng có liên quan hai ba phần đến mình. Còn lại một ít, cũng đã theo thân thể lão thái gia tiêu tan thành mây khói.
"Nhưng có chút có lỗi với Tạ Anh."
"Ah, ngu xuẩn."
Tử Hàn đại sư tỷ thái độ luôn khinh thường, khiến Nghệ Nhàn càng áy náy hơn với Tạ Anh, dọc đường đi, Tạ Anh sợ là bị đại sư tỷ mắng đến máu phun đầy đầu rồi a.
Hai người ngắn gọn nói về tình hình ở Tạ gia, Nghệ Nhàn nhanh mắt thấy Miên Hoa Đường lại vui vẻ đuổi theo Tiểu Lam chọc ghẹo, không tim không phổi, hoàn toàn không biết chính mình chọc đến bao nhiêu phiền phức, lúc này tự mình túm Miên Hoa Đường kéo lại, "ngươi thành thật đứng yên đó cho ta."
Tử Hàn liếc nhìn nàng, "sao vậy?"
Nghệ Nhàn tức giận đem chuyện tìm bạn đời kể cho Tử Hàn nghe, Miên Hoa Đường đứng một bên còn dựa vào Tử Hàn đại sư tỷ, cả hành trình không phản bác, có thể thấy đám huyễn thú không hề nói oan nàng.
"Đồ trước đó ngươi lấy của bọn họ đâu?"
"Không có."
Nghệ Nhàn đen mặt, huyết châu của hồng hồ ly nghe nói là dùng tâm đầu huyết ngưng tụ thành, là đồ cha mẹ để lại, vô cùng trân quý. Còn có những bảo bối trong tay người khác, toàn bộ đều có lai lịch lớn.
Nếu lấy rồi thì thì mọi quan hệ liên quan về sau sẽ càng rối rắm hơn không thể kết thúc được.
Nhưng mà đồ đó cũng không dễ nói.....
Tử Hàn thấy mắt Nghệ Nhàn muốn phun lửa, lạnh nhạt tìm chỗ ngồi xuống, Miên Hoa Đường bắt chước theo, còn móc cánh tay đại sư tỷ dựa vào, tựa như không xương, "thứ gì vậy, đáng để ngươi ở đây kêu la om sòm?"
Nghệ Nhá khua tay nói cho đại sư tỷ nghe, "huyết, long.... "nha.
Tử Hàn cười như không cười, "ngươi vừa nói gì long?"
Nghệ Nhàn nhìn trời, đánh giá có thể long nha cũng là giả, thấy Miên Hoa Đường cơ trí tìm chỗ dựa vững chắc, cũng vò mẻ lại sứt dứt lun, "mấy thứ kia đều là tín vật đính ước của Miên Hoa Đường, hiện tại sư tỷ đã đến, việc này sẽ bàn giao cho lại cho đại sư tỷ định đoạt."
Cái trò chưởng quỹ phủi tay này trước giờ là của đại sư tỷ. Lần này Nghệ Nhàn phản ứng nhanh chóng, đem củ khoai nóng này ném đi.
Chờ Các lão đem khổ chủ đến, nhìn thấy đại sư tỷ một bên, mỗi người mặt đều tràn đầy chân thành cười nói, "Tử đại nhân về khi nào a?"
Tử Hàn không muốn lãng phí thời gian, "các ngươi nói đi, Tiểu Miên Hoa cầm cái gì của các ngươi?"
Đám khổ chủ ai oán liếc nhìn Miên Hoa Đường, người kia vẫn như khi còn nhỏ rúc vào người đại sư tỷ, đối với những ánh mắt ái tình kia làm như không thấy, cực kỳ giống nữ nhân cặn bã.
Nhưng mà cũng không ai dám nói gì.
Nghe bọn họ lần lượt nói, Nghệ Nhàn ngồi một bên xem kịch vui, không ngờ đại sư tỷ lật lòng bàn tay một cái "tín vật đính ước" của Miên Hoa Đường đều xuất hiện, "Tiểu Miên Hoa thấy ta thích sưu tầm đồ lấp lánh, nên đi tìm tặng cho ta."
Một đôi cặn bã.
Miên Hoa Đường còn tiện tay lấy ra hai cái, cầm huyết châu của hồng hồ ly để trước Tử Hàn đại sư tỷ lắc lư, bộ dạng đúng nghĩa cặn bã.
Tử Hàn đem tất cả giao cho Các lão, để hắn trả lại cho từng người, "Tiểu Miên Hoa còn nhỏ, không hiểu quy tắc tìm bạn đời của Vãng Sinh Chi Địa. Các ngươi nếu không phục, khiêu chiến với ta là được."
Con mợ nó không muốn sống nữa à.
So với vô sỉ, Nghệ Nhàn tuyệt đối so không lại đại sư tỷ. Nàng cúi đầu, răng có chút đau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.