Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 270: Tìm bạn đời




Không gian trong nhà trúc không quá lớn, bày biện cũng rất đơn giản. Ngoại trừ cái giường đủ cho Nghệ Nhàn và hai tiểu chỉ ngủ chung, những người còn lại chỉ có thể nằm ngủa ngoài rừng cây, mấy ngày tiếp, cũng không có gì bực bội, chỉ là --
"Mỗi đêm bọn họ đều đến hỏi thăm, thật ra muốn làm cái gì a?"
"Nghệ Nhàn, ta có thể tìm bọn họ chơi không?"
"Chi."
Nghệ Nhàn nhìn nhóm ba người đang cáo trạng, có chút đau đầu. Từ khi đến Vãng Sinh Chi Địa ở, ban đêm lại có vài huyễn thú chạy đến, chuyển động quanh nhà trúc của nàng, bò dưới đất, bay trên trời, đến đám cá trong nước cũng chạy đến thăm, "không sao, đi dọn hết đi."
Lam Đồng nắm quyền bóp răng rắc, "giao hết cho ta đi."
Nghệ Nhàn uyển chuyện cự tuyệt hảo ý của bọn họ, cũng sợ tên này không giữ được mà đánh chết bọn họ, "nếu ngươi rảnh thật, thì xây thêm cái nhà nữa đi, không thể mỗi này leo lên cây ngủ a."
Không mưa thì thôi, thời tiết thay đổi thì xong.
Lam Đồng được Nghệ Nhàn nhắc nhở, còn phải luyện tập nên lúc này công việc cũng bận rộn hơn, mấy tiểu chỉ cũng đi theo nàng chặt cây trúc, tìm dây thừng cột lại.
"Ha ha ha."
"Nhị Lam, ngươi ngoan ngoãn ở trong phòng chờ đi."
Nghệ Nhàn nhặt chút lá xanh, làm thành hình người nhỏ, rút chút lôi linh vào, đám rối liền nhao nhao hoạt động, chân tay nhảy múa nhảy một cái, vây quanh nàng vui vẻ múa may.
Tháp nhỏ bay trên không hiếu kỳ bò đến xem, vừa chạm nhẹ, liền khiến đám rối rã rời.
Con rối nói lí nhí gì đó, ủy khuất không thôi.
Nghệ Nhàn đem tháp nhỏ nghịch ngợm đuổi ra xa, lần nữa giúp đứng dậy, "đi, giúp ta trông chừng một tay."
Đám rối chạy tứ tán, nháy mắt ẩn mình trong đám lá xanh, Tiểu Lam nhanh mắt bắt được hai con chạy chậm, dùng trảo đùa chúng như túm đuổi chuột rồi đẩy đẩy chúng nó đi, chơi một hồi cũng đến trưa.
Đến tối, xa xa ánh lửa ngút trời, khiến chỗ các nàng chiếu sáng rực, chợt có vài tiếng hú lớn, khiến một đám khác tiếp nối hú theo. Kế bên nhà trúc là một cái dàn lớn được dựng lên, Lam Đồng và Tiểu Lam nghe thấy tiếng hú, cũng bò ra hướng lên trời hú một tiếng, một lớn một nhỏ kêu ngao ngao, âm thanh khá lớn, cảm giác thiên lương vương bá đạo.
Tiếp đón hai tiếng rống giận dữ, huyễn thú cốc nghênh đón ngắn ngửi dừng lại nghỉ. Trong lúc hai sư thú lớn nhỏ ngẩng đầu ưỡn ngực, run run bộ lông, xa xa lại có tiếng hú vang lên, tựa như gián đoạn, ngươi đến ta đi, tựa đồ ăn trong sân cách không hét to chửi bậy, nhất thời náo nhiệt sôi trào.
Nghệ Nhàn bị đánh thức, nhìn Nhị Lam mở to hai mắt bộ dạng cũng không buồn ngủ, liền ôm ra cửa, "bọn họ đang làm gì a?"
Lam Đồng, "hình như là triệu hoán gì đó."
Tiếng hú này tựa như đang tiến hành nghi thức nào đó. Cho dù trước đó Lam Đồng đã cảnh cáo một lần, dường như bọn họ cũng không để ý nhiều. Có thể thấy nghi thức phải tiến hành, các nàng cũng không cản được. Nghệ Nhàn không hiểu được đó là nghi thức gì, nàng chỉ biết tiếng ồn khiến huyễn thú cốc thêm náo nhiệt.
Ban ngày huyễn thú cốc vắng vẻ không tiếng động, ban đêm tựa như là thời gian đề bọn chúng hoạt động.
"Miên Hoa Đường đâu?"
"Đường Đường a." Tiểu Làm ngồi trên bậc thang nhìn vào cửa, trên cây cũng không có thân ảnh, "bay xa rồi."
Xem ra là đi coi náo nhiệt.
Ồn ào, ồn ào --
Lam Đồng vừa nghe thấy âm thanh quen thuộc này thì có chút bực bội, mấy ngày gần đây các nàng đều bị thứ âm thành này đánh thức, "lại là đám cuồng nhìn trộm."
Cuồng nhìn trộm, ba chữ này là học được từ Nghệ Nhàn.
Nghệ Nhàn cản nàng, "đừng lo."
Hai người chờ một chút, không thấy Miên Hoa Đường. Nhưng có vài tên huyễn thú lướt ngang qua, nhìn kỹ, thì sẽ phát hiện dưới thân đám huyễn thú này có một nhóm lớn những tiểu nhân nhỏ, dưới ánh sáng chập chờn, phá lệ quỷ dị.
"Đây là..."
"Đám tiểu hộ vệ nhỏ trông nhà trông cửa."
Lần này mò đến đều là một đám ấu tể, lớn nhất cũng chỉ hơn Tiểu Lam một cái đầu, vừa đặt chân đến đã bị đám tiểu hộ vê đánh ngã, từng con bị lôi linh đánh kinh ngạc, nhất thời sợ không dám động.
"Ah, hôm nay sao lại là một đám nhỏ?"
"Cái này nên hỏi Các lão một chút a."
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.
Dáng đi của Các lão thẳng thắng thoải mái, hai tay cứng ngắc giơ lên không trung, trên người còn có vài tiểu nhân đang cẩn thận leo lên, ngân quang hơi yếu phối cùng hồng quang phía xa xa, tựa như chỉ ẩn trên y phục, vô cùng sáng, "tiểu thư, cái này, cái này, có thể cho chúng xuống không, ta sợ chúng nó bị thương."
Nghệ Nhàn khoát tay, đám tiểu nhân liền rơi đầy đất, "hôm nay sao ngươi lại rảnh rỗi qua đây vậy?"
Các lão nhìn đám tiểu nhân vây quanh lấy ấu tể, "tiểu thư thứ lỗi, Thời Thất không đến quản, nên mỗi ngày mới khiến bọn chúng chạy đến quấy nhiễu tiểu thư. Thực sự thì, bọn họ quá mức hiếu kỳ với tiểu thư, đám ấu tể này...."
Nghệ Nhàn thực sự cũng không muốn làm khó bọn chúng, thầm nghĩ giáo huấn các nàng một chút, ai ngờ hôm nay đến lại là một đám nhóc con, "Các lão yên tâm, nhìn thể chất cá nhân khôi phục, đám hộ vệ hạ thủ cũng nhẹ, Tiểu Lam, đừng dùng trảo cào bọn họ."
Tiểu Lam vung trảo quơ quơ giữa không trung, cuối cùng ngượng ngùng thu hồi.
Nghệ Nhàn, "ngươi làm quen với bọn họ, rồi cùng nhau chơi đùa."
Tiểu Lam ngao ngao nhắm đầu gối Nghệ Nhàn bò, bị Lam Đồng nhìn thấy xách lên, "hôm nay động tĩnh các ngươi rất lớn a."
Không chỉ lớn, mà như là muốn chiêu cáo khắp thiên hạ.
Lam Đồng không nói đến, Các lão cũng suýt quên luôn ý đồ đi đến lần này, mặt mũi hắn rạng rỡ, "tiểu thư, ta đến là muốn mười ngươi tham gia cùng. Đây là nghi thức quan trọng ở Vãng Sinh Chi Địa, mỗi nửa năm sẽ cử hành, ở bộ tộc chúng ta vô cùng trọng yếu."
Nghệ Nhàn cũng không muốn đi xem vườn bách thú lắm, nhưng cái thế giới đầy hố này nói cho nàng biết, nàng kỳ thực cũng có một nửa là thú, "quan trọng bao nhiêu?"
Các lão bị vấn đề này làm khí, đổi khuôn mặt tươi cười lúc trước, thần tình có chút nghiêm trọng trang nghiêm, hắn trầm ngân một hồi, "tiểu thư, sống còn là chuyện lớn."
Nghệ Nhàn và Lam Đồng nhìn nhau một cái, "đi, dẫn đường."
Nói tới "sống còn", Nghệ Nhàn đến nơi mới hiểu được là xảy ra chuyện gì, nàng mặt không đổi nhìn đám thú đủ vẻ vây quanh một ánh lửa nhảy a nhảy, bay a bay, vui vẻ nhảy nhót, như quần ma loạn vũ. Sau đó vì tiếp đón nàng mà đám thú còn mừng hô đến điếc cả tai.
Nghệ Nhàn và Lam Đồng ở giữa đám thú, cảm giác như là khỉ bị người đứng xem, dù sao, chỉ có hai người các nàng là hình người đứng đó, đến cả tiểu gia hỏa cũng mang hình thú ngồi trên cổ Lam Đồng, còn Các lão đưa các nàng đến gia nhập vào cũng đã biến thành một con rùa nước khổng lồ, chậm rãi bò phía sau đội ngũ, đám thú còn lại tạo thành một vòng tròn, không ngừng đem một con huyễn thú tưng lên trời, bọn họ chời trò nguyên thúy nhất, nguoi tiếp ta ném.
Mọi người chỉ thoáng chú ý đến đám người Nghệ Nhàn, rất nhanh lại tập trung vào nghi thức cổ quái kia, có thể thấy được, như lời Các lão nói, nghi thức khá là quan trọng.
Vẻ mặt Lam Đồng mờ mịt., "bọn họ đang làm gì a?
Nghệ Nhàn, "ah...."
Nghệ Nhàn nhìn ba bốn lượt, sau đó mới phát hiện ra một quy luật, huyễn thú bị thay phiên tung lên hình thể khá là yếu ớt, chí ít so với đám huyễn thú đang tung lên thì hình thể thua một chút. Hơn nữa bị bọn họ tung lên được một nửa thì đột nhiên có huyễn thú mạnh hơn chạy ra tha đi mất....
Mỗi khi hành động này xảy ra, âm thanh vui vẻ lại vỡ òa, tựa như sắp đến khúc cuối trò chơi, bọn họ còn múa may thêm một hồi ưỡn ẹo.
Sau đó, lại có thêm huyễn thú nhu nhược bị đẩy ra, một vòng trò chơi mới được tiếp tục.
Huyễn thú bị tha đi trước đó cũng không xuất hiện lại, cho dù có xuất hiện thì chỉ dừng nghỉ ở một bên, không tham gia trò chơi nữa.
Nhiệt độ đống lửa vẫn duy trì tăng vọt, nhìn đám huyễn thú đầy lông kia có vẻ náo nhiệt, mỗi khi lửa nhỏ lại, thì lại có huyễn thú hỏa linh tiến đến châm, khiến nó cháy lớn hơn, khả năng không chế có phạm vi. Nếu lửa không cẩn thận lan ra thì có huyễn thú thủy linh bên cạnh, đem lửa dập tắt sạch sẽ.
Bọn họ một trái một phải, dường như là cố ý thủ tại đây, không để chuyện ngoài ý muốn phát sinh.
Lam Đồng nhìn bọn họ náo nhiệt thỉnh thoảng cũng hùa theo họ rống hai tiếng, giọng nàng lớn, gầm một tiếng, tiếng hoan hô còn lớn hơn, "nhìn bọ có vẻ rất vui a."
Nghệ Nhàn, "... nhìn ngươi cũng rất vui vẻ a."
Cũng không biết nghi thức của đám huyễn thú này là gì, đi theo cười ngây ngô. Mấy người này thật đúng là dễ dụ, sợ là chỉ một cây kẹo cũng đủ lừa được một đám rồi a.
Lam Đồng, "ngươi không thích sao?"
Nghệ Nhàn híp mắt một cái, "vui a."
Con người vĩ đại chuyện tự hào nhất chính là sinh nở không ngừng, việc này đối với chủng tộc nào cũng là hàng đầu, hèn chi Các lão nói là sống còn. Nghĩ đến nghi thức các nàng tham gia, Nghệ Nhàn nhịn không được chống cằm, không thể không cường điệu một lần, "nghi thức này đối với bọn họ đúng là vô cùng quan trọng, ta cũng vì bọn họ mà cảm thấy vui vẻ."
Lam Đồng đại khái là chịu ảnh hưởng từ tiếng hô xung quanh, tiểu gia hỏa ngồi trên cổ nàng cũng ngao ngao muốn thử, "muốn chơi cùng sao?"
Tiểu Lam nhiều nhày bị Nghệ Nhàn đè nén thiên tính, đến giờ được tư do liền ưỡn ngực ngẩng cao đầu hướng lên trời ngao ngao một tiếng, sau đó nyayr một đường cong lớn, chính xác bay vào hiện trường.
Nghệ Nhàn trơ mắt nhìn tiểu gia hỏa bị Lam Đồng ném vào hiện trưởng trò chơi một cách chính xác, còn chưa kịp cản, vì có Tiểu Lam tham gia, đám huyễn thú vui vẻ, trò chơi ném vòng lần nữa bắt đầu, tiếng huyễn thú tham gia cũng rống lên xung quanh, bầu không khí lần nữa tăng lên, tốc độ nhanh đến khiến người chậc lưỡi.
Nghệ Nhàn đen mặt, "tên đần nhà ngươi --"
Lam Đồng mặt không hiểu, không hiểu vì sao Nghệ Nhàn đột nhiên nổi giận, "chuyện gì vậy?"
Nghệ Nhàn tức điên người, cơn giận xông lên tận ót, trong lòng muốn cóp chết tên sư tử ngu xuẩn này đều có, "đây là nghi thức tìm bạn đời của huyễn thú tộc, ngươi ném Tiểu Lam ra làm cái gì!!!"
Lam Đồng choáng mắt, "cái gì!"
Nghệ Nhàn đem Nhị Lam trong ngực nhét vào trong lòng nàng, "ngươi cón dám đem Nhị Lam ném ra, thì hôm nay ngươi đừng có về nhà".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.