Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 27: Động cơ




Nhưng không thể đánh nhau.
Nghệ Nhàn có chút thất vọng nhỏ, đương nhiên, thất vọng cũng không chống đỡ được hàng vạn lửa giận được tích trong lòng. Cũng vì nàng vừa rồi nhìn thấy được sát ý trên người xà mỹ nhân kia, vì bọn họ muốn tìm thứ gì đó, vì nữ nhân điên kia nắm giữ bí mật, nên bọn họ cũng nổi sát tâm với nàng.
Còn vì sao không làm khó tại chỗ.
Cũng có thể cảm thấy nàng có chút lợi dụng được, hoặc là vì tên gia súc bên cạnh này, nàng cố ý kéo dài thời gian đi thay y phục, là vì muốn để tiểu gia hỏa đi báo với Lam Đồng, đơn giản chỉ vì gia súc này trượng nghĩa.
Cho dù thế nào, nàng cũng tìm được chỗ sống trong chỗ chết mà quay về, hiện tại nghĩ lại hàn ý vẫn nằm trong đầu xoay quanh không tiêu tán được. Nàng vốn định từ từ kiếm đủ tiền riêng, đem theo tiểu gia hỏa tìm thời gian thích hợp đi khỏi chỗ quái quỷ này.
Hiện tại xong rồi, kế hoạch không cản được biến hóa.
Lần này thì dùng mị thuật với nàng, nhưng lần sau chắc sẽ tìm một người giỏi hơn dùng thuật đọc tâm nàng a, lời nói dối của nàng cũng sẽ bị vạch trần a. Đến khi đó cơ hội chạy trốn của nàng cũng không còn.
Lam Đồng thấy tinh thần nàng không yên, liền dừng lại, "không cần lo lắng, có ta đây."Nghệ Nhàn chống lại ánh mắt Lam Đồng nhìn chăm chú, trong dòng nước xanh kia chỉ thấy rõ cái bóng của nàng, tâm tình nàng phức tạp. Vốn tưởng rằng cái gia súc này hung hãn vô lễ, luống cuống hung tàn ở trên giường cũng không thèm để ý ý muốn của nàng, nhưng đúng là cái gì cũng sai a.
Nhưng mỗi lần nàng gặp nguy hiểm, Lam Đồng luôn xuất hiện đúng lúc, lần trước cũng vậy lần này cũng vậy. Nhưng cho dù cứu mạng được nhiều lần thì cũng không thể thay đổi thân phận địa vị giữa các nàng được, cùng với sự căm thù giữa hai chủng tộc cũng không khác gì.
Nơi này, luôn có người muốn nàng chết.
Lão hổ có lợi hại hơn nữa thì cũng có lúc phải ngủ gật, không lẽ cứ phải trông cậy vào Lam Đồng một tấc cũng không rời bảo vệ cho nàng? thật nực cười.
Nghệ Nhàn không yên lòng ứng tiếng, đột nhiên bàn tay mát lạnh, liền có thêm một cái chủy thủy tuyệt đẹp, khác với đống vũ khí nàng nhìn thấy trong quầy bán vũ khí, chủy thủ này nặng, chế tác tinh xảo, lưỡi dao sắc bén, trên mặt còn có hoa văn cổ xưa.
Lam Đồng ghét bỏ nói, "chủy thủ của ngươi không xài được."
Nghệ Nhàn nghẹn lời, chút cảm kích vừa rồi đều mất hết, không còn thừa. Nàng nghĩ thầm, không được thì cũng do nàng dùng 50 tiền đồng mua a.
Nàng đem chủy thủ dấu kín lắm rồi a, cái gia súc này làm sao phát hiện ra được a?
*****
Trải qua chuyện này, muốn sống yên ổn qua ngày là không thể nào, Nghệ Nhàn cảm thấy cho dù nàng đi đâu, thì đều có đôi mắt ngầm nhìn theo nàng.
Hôm đó, gặp tam quân.
Dưới ánh trăng mờ, Nghệ Nhàn cong ngón tay lên bàn gõ một cái, "ngươi đem ta kéo xuống nước, dù sao thì cũng nên cho biết vài chuyện mà ta không biết đi."
Ngân Bảo đại nhân hằng ngày đều đến cùng tiểu gia hỏa gặm quả tím, gặm hết quả tím còn được Nghệ Nhàn chuẩn bị một thau đồ ăn khuya, hai vật nhỏ ăn đến no căng. Ngân Bảo đại nhân tranh thủ lúc rảnh rỗi, "ta chán ghét xà thú thúi hoắc."
Nghệ Nhàn nghĩ, vẫn là vật nhỏ mao nhung mềm mại khiến người ta yêu thích hơn.
"Bọn họ muốn có bí quyết huyễn thú."
"Là thứ gì vậy?"
Bí quyết huyễn thú là một quyển công pháp địa giai, mà huyễn thú này không phải cái loại huyễn thú thường, tên gốc vốn là do người khai sáng muốn làm cho bản thân có thể tùy ý biến ảo thành động vật, nhưng sau đó lại có thêm một vị thiên tài cải thiện lại công pháp, khiến cho người đó có thể nắm giữ được công pháp của nàng, cho dù là người hay thú, đều có thể huyễn hóa thành dáng vẻ mà họ muốn.
Nhỏ như Ngân Bảo đại nhân hay là tồn tại loài lớn như long tộc.
Nghĩ đến, nhân tộc cùng thú tộc đánh nhau không ngừng, nếu thú nhân có được quyển bí quyết huyễn thú này, thú nhân biến ảo thành hình dáng nhân tộc gây ra mọi chuyện, thì cảm giác việc sẽ nóng vội đến mức nào a?
Ngân Bảo đại nhân một bên ăn ngấu nghiến đỏ mắt nhìn, "độc phụ ngươi a, đừng có mà gạt người, trên đời này làm gì có bảo vật nào mà Ngân Bảo đại nhân ta không biết?"
Nữ nhân điên có chút hèn mọn, "ngươi bất quá chỉ là bẹp trùng dưới đất, ếch ngồi đáy giếng. Nhân tộc chúng ta địa linh nhân kiệt, bảo vật khắp nơi đều có."
Nói đến, hai tên này cũng lại bắt đầu ồn ào lên.
Nghệ Nhàn cũng không muốn lãng phí thời gian nghe hai tên này cãi nhau, hiện tại trên đầu nàng còn treo một cây đao, không biết khi nào sẽ hạ xuống, "ngươi đã có công pháp như vậy rồi, vì sao lại không trốn?"
Nữ nhân điên nếu thực sự lợi hại như vậy, phòng giam nho nhỏ sao có thể giữ được nàng?Nữ nhân điên nghiến răng nói, "ngươi tưởng ta không muốn sao?"
Nghệ Nhàn chợt nhớ đến Khố Tư thành cùng Qua Tháp thành có - lồng năng lượng khác biệt rất lớn, một tầng mỏng năng lượng vẫn bao phủ trên toàn thành nhỏ, khi nàng tỉnh dậy đã thấy một cái lồng bao màu xám, nàng nhớ mơ hồ ai đó đã nói với nàng rằng, cái này vì phòng ngừa cánh tộc đến đây trộm ấu tể ăn thịt.
Hiện tại nghĩ lại, khắp nơi đều là sơ hở, khi nàng vừa đến nơi này đối với thú nhân tộc cũng không hiểu nhiều, cánh tộc cũng là một chi trong thú nhân tộc, sao lại đi trộm ấu tể? huống chi, Khố Tư thành quá nghèo, một năm chỉ có thể cho ra vài ấu tể đếm trên bàn tay, vì mấy ấu tể kia mà phải dùng đến lồng năng lượng quý trọng như vậy sao?
Cho nên cái lồng năng lượng này nhất định là dùng để đối phó với nữ nhân điên kia.
Nữ nhân điên thản nhiên thừa nhận, "ta bị người ta phế đi linh lực, cộng thêm lồng năng lượng, ta chỉ có thể chết vì phí sức. Mãi cho đến khi ngươi xuất hiện."
Lồng năng lượng có thể ngăn cản năng lượng từ bên ngoài, khiến cho Khố Tư thành nho nhỏ như là một nơi chân không, cộng thêm nữ nhân điên bị người ta phế đi một thân linh lực, muốn mượn lực cũng không thể mượn được.
Nghệ Nhàn có chút bội phục kẻ đứng sau đối phó với nữ nhân điên này, trước bẻ hết tay chân nữ nhân điên, sau đó thì cô lập cả Khố Tư thành lại, chặt đứt đường lui của nàng. Cộng thêm dân trong Khố Tư thành khờ hơn so với các thành khác, năm mười năm cũng không có mấy ai bị tống vào nhà giam.
Ngoại trừ nàng bị xui.
Hèn gì hôm đó khi nàng vừa định rời đi, nữ nhân điên này liền xuống tay với nàng, đại khái với nữ nhân điên này mà nói, cơ hội ngàn năm có một không dễ gì mà có.
"Ngươi muốn cướp đoạt thân xác của ta, rồi tìm cơ hội bỏ chạy? cho nên ngươi phản đối ta quay về từ rừng Khoa Mạc, có đúng không?"
"Phải, khi đó nhìn thấy ngươi, đúng là nghĩ như vậy."
Lần này lại thản nhiên thừa nhận.
Thật không ngờ, cũng vì bị nữ nhân điên này nhiều lần dụ hoặc, mới khiến Nghệ Nhàn quyết định quay về lần nữa. Tính tình này của nàng hay bị người khác phản bội, người khác muốn nàng làm theo ý họ thì nàng sẽ càng đi ngược lại ý họ muốn quay về con đường cũ.
Nghệ Nhàn cũng không thèm tính toán chuyện tâm tư ác độc trước đó với nàng, dù sao nàng cũng coi như người ngoài, không có tư cách nói đến, Nhưng thắng làm vua thua làm giặc, nguyện thua cuộc, "tình huống hiện tại ngươi cũng thấy rồi đó, chúng ta phải đi nhanh thôi."
Nữ nhân điên im lặng một hồi, "ấu tể này ngươi nhất định phải đem đi?"
Nghệ Nhàn liếc nhìn tiểu gia hỏa ăn miệng dính đầy nước, nàng đang dùng cái đầu lông xù đáng yêu cọ mu bàn tay nàng, xúc cảm ấm áp, nàng vuốt thuận lông cho nàng, tiểu gia hỏa thỏa mãn xoay người, giống hệt các loài động vật nhà họ mèo, lộ ra cái bụng nhỏ chờ nàng xoa xoa, thấy Nghệ Nhàn còn đờ ra, liền dùng chân nhỏ đạp đạp tay nàng, biểu thị tâm tình bất mãn.
Nghệ Nhàn thuận thế làm một lần thứ mã sát kê cho nàng, tiểu gia hỏa thoải mái đến hừ hừ thành tiếng.
Nửa ngày, bên trong phòng tối mới truyền đến một tiếng thở dài, đáp lại. "không đem."
*****
Tần Dung cùng bạch liên hoa thường xuyên đến trước mặt Nghệ Nhàn kiếm chuyện, dù sao cũng không ưa bạch liên hoa, nên đến cả tên đối phương Nghệ Nhàn cũng không nhớ, đại khái không coi đối phương không ra gì cho nên cũng coi như không có gì.
Hôm đó, Tần Dung đến thăm, nhìn phòng nhỏ của nàng và Lam Đồng bình luận một hồi, "Nghệ Nhàn, nhìn ngươi so với ta còn tệ hơn, ta cũng thấy yên tâm a."
Nghệ Nhàn hai tay khoanh ngực nhìn nàng, "Tần Dung, người đàng hoàng không nói chuyện mập mờ, lúc trước ngươi vạch trần ta một lần, ta cũng vạch trần ngươi một lần, chúng ta ở trong rừng Khoa Mạc cũng tránh được một kiếp, ai cũng có cuộc sống của mình còn chưa được hả?"
Nàng nhớ rõ nguyên thân sở dĩ chạy vào rừng Khoa Mạc tìm chết là vì Tần Dung này vạch mặt nàng trộm đồ trước mặt mọi người, nguyên thân cùng Tần Dung ít nói chuyện, cái này cũng là một bên có Tần Dung này hỗ trợ, một phần nữa... đúng là ngu muốn chết a.
Tần Dung cười âm hiểm lắc đầu, "không được, Nghệ Nhàn ngươi nhất định phải chết."
Nghệ Nhàn lạnh mặt nàng không thích gϊếŧ người, nhưng không có nghĩa là nàng sẽ không gϊếŧ người, loại cắn nàng không thả này đối với nàng nên tha cho đi hay không đây?
Tần Dung khó hiểu hỏi một câu, "Nghệ Nhàn, Lam Đồng cùng ấu tể nhà ngươi quay về chưa? nàng đúng lá thú nhân, rất ngu xuẩn a, chỉ dùng chút thịt dụ đi, thì đã chạy theo rồi."
Nghệ Nhàn dùng một cước đạp bay Tần Dung còn đang cười âm hiểm chưa tan, sau đó phóng chủy thủ cắm xuống đất, chủy thủ cách cổ nàng 1cm, hơi động một chút sẽ có máu tại chỗ. Tần Dung sợ đến tè ra quần.
Nghệ Nhàn nhịn xuống cái mùi đáng ghét, một tay nắm đầu nàng nhấc lên, "các ngươi làm gì nàng?"
Đại khái không bao giờ ngờ được Nghệ Nhàn sẽ làm khó dễ như vậy, bị đập vài cái bàn tay Tần Dung khó khăn mới phục hồi được, một mặt đầy nước mắt nước mũi kêu khóc, cũng không dám làm loạn, "không có, tuyệt đối không làm gì cả, chúng ta chỉ làm theo lời thành chủ đại nhân giao phó, đem ấu tể đến chỗ khác, rồi đem ngươi dẫn đến rừng rậm là được."
Nghệ Nhàn rút chủy thủ ra, đưa lên mặt Tần Dung, "tiểu gia hỏa kia ở đâu?"
Tần Dung không còn bộ dạng kiêu ngạo vừa rồi nữa, hỏi gì nói đó, không cần nhiều thời gian liền đem mọi chuyện nàng biết đều khai ra hết.
Qủa nhiên không ngoài dự liệu của Nghệ Nhàn, cái đao treo trên đầu này rốt cuộc cũng rơi xuống, thành chủ đại nhân sở dĩ không đụng đến nàng không phải vì muốn tha cho nàng, mà là muốn dùng nàng xong việc thì gϊếŧ.
Đúng là phù hợp với tính đặc thù của xà a.
Nghệ Nhàn, "ngươi chắc chắn thành chủ đại nhân sẽ không bắt tiểu gia hỏa khai đao?"
Tần Dung run như cái sàng, nói cũng không ổn định, "Lục đại nhân đem đi khắp nơi chăm sóc ăn uống rồi."
Nghệ Nhàn vẫn không yên tâm, gọi Ngân Bảo đại nhân vài tiếng, lúc này mới đem lực chú ý thả lên người Tần Dung, nữ nhân đáng thương đáng hận này khiến mình vô cùng chật vật, hiện tại một mặt nước mắt nước mũi, còn có nướƈ ŧıểυ... khiến cho sát tâm của nàng cũng giảm đi, loại tiểu nhân như vậy đáng giá cho nàng gϊếŧ sao?
Nghệ Nhàn đột nhiên hỏi, "Tần Dung, ngươi ba lần bốn lượt muốn hại ta là vì Lam Đồng sao?"
Tần Dung lắc đầu như trống bỏi, "không phải, không phải."
Nghệ Nhàn, "... hả?"
Nàng cứ nghĩ Tần Dung thích Lam Đồng, dù sao gia súc Lam Đồng này cũng có chút tướng mạo, chỉ là có chút thô lỗ, tác phong làm việc thì như nam nhân, so với nữ nhân kiều diễm thì không có gì.
Sau đó Nghệ Nhàn nghe được từ miệng Tần Dung một nguyên nhân đáng sợ, nàng nghĩ thầm nguyên thân chết đúng là quá oan ức.
Nàng kéo người dậy, chủy thủ để ngay hông nàng, "các ngươi đã muốn ta đi vào rừng, vậy thì đem ta đi a!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.