Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 245: Uy hiếp




Đây là tà công gì vậy?
Không quá lâu, linh lực trong cơ thể Nghệ Nhàn cũng hao hết tám chín phần, bắt đầu đánh giằng co, tiểu goa hỏa trong bụng liền nổi giận, hai bên đang dành nhau cái nhà tranh, bản thân nàng như cái bánh sắp bị xé nát, đúng là loạn trong giặc ngoài a.
Mồ hôi từng giọt từ gò má nàng lăn xuống, Nghệ Nhàn có nỗi khổ khó nói, đến cả thanh âm cũng bị nghẹn lại.
Ngược lại Lạc Nguyệt Dao lại ung dung hơn, khuôn mặt tái nhợt như quỷ dần dần như đang hồi xuân, đang sắp chết nháy mắt lại quay về, nếu đôi mắt khi lúc nào cũng lộ ra lời nói tà ác, thì sẽ nhìn đỡ hơn một chút, nàng cười như không cười, "đừng nhìn ta chằm chằm như vậy, ta sẽ tranh thủ khiến ngươi không còn khó chịu nữa."
Nghệ Nhàn suýt bị nàng chọc tức điên, lần đầu nghe kiểu lý luận trộm cướp hùng hồn này.
Không lẽ nàng còn phải nói tiếng cám ơn nữa sao?
"Ân?"
Lạc Nguyệt Dao tràn đầy chí khí, tình thế bắt buộc, chợt có sức mạnh khác đem linh lực nàng hút được kéo lại, tựa như nước sông Hoàng Hà chảy mãi, tốc độ cực nhanh khiến người ta phải sợ hãi.
Vẻ mặt nàng hung dữ, "ngươi đã làm cái gì?"
Nghệ Nhàn và nàng nhìn nhau, im lặng triệu hồi huyễn thú bản mạng của mình, mi tâm hiện đốm nhỏ, nhẹ nhàng hoạt bát, từ từ, rồi mơ hồi biến thành một con bướm khả ái, con bướm nhanh nhẹn bay lên, múa may một giai điệu tựa như dây leo sinh cơ bừng bừng nhanh chóng đóng đầy trên má Nghệ Nhàn, chỉ cần sơ ý nhìn lại, hai con ngươi đen tối phá lệ yêu dị.
Ngoại trừ Lạc Nguyệt Dao, không ai phát hiện khác thường.
Lạc Nguyệt Dao mục trừng khẩu ngốc, "huyễn thú bản mạng."
Có Bất Tử Điệp trợ lực, Nghệ Nhàn thuận lợi lấy lại hết linh lực, lôi linh không tiếng động lần nữa sáng lên, linh xà nhẹ nhàng bơi quanh hai người, lóe lên tia lửa khác thường, "Miên Hoa Đường."
Miên Hoa Đường một cuốc đá xỉu Tiểu Sở, cảm nhận được lôi vực cường đại của Nghệ Nhàn, vui vẻ chạy vào. Hai bên giằng co, tình thế trong sân lần nữa nghịch chuyển.
Lạc Nguyệt Dao lung lay sắp đổ, sắc mặt trắng bệch, "ngươi, nàng --"
Nghệ Nhàn trấn an Nhị Lan đang nổi giân trong bụng, âm thầm thở dài, "gậy ông đập lưng ông, khi ngươi ra tay với ta, thì cũng nên nghĩ đến kết quả này."
Lạc Nguyệt Dao có thể hút, Miên Hoa Đường cũng có thể hút, thậm chí so với nàng còn điên cuồng hơn. Bất quá nhìn bộ dang Miên Hoa Đường vui vẻ thành khó chịu, Nghệ Nhàn dở khóc dở cười, "Nếu không được thì dừng lại."
Miên Hoa Đường liền dừng lại, sắc mặt cổ quái, nhịn một hồi, cuối cùng chạy qua một bên ói liên tục.
Nghệ Nhàn, "..."
Sợ là hút nhầm thứ bẩn rồi.
Lạc Nguyệt Dao kiệt sức ngã xuống đất, nhịn không được máu bên khóe miệng chảy không ngưng, còn nôn ra vài khối thịt đang nhúc nhích, toàn thân nàng run lên, hai mắt mờ đi, tầm nhìn dần mất tiêu cự, tựa như biết mạng mình sắp hết, nàng cười thê thảm, "không ngờ a."
Nghệ Nhàn đứng dậy, đến gần một chút mới nghe rõ nàng thì thào lời cuối cùng -- ta lại thua ở đây.
Nhìn con ngươi đối phương dần trắng đi, cuối cùng thì tĩnh mịch, mái tóc đen cũng thành màu trắng, khuôn mặt nhẵn mịn chớp mắt liền thành tuổi già, tuyên cáo sinh mệnh đã không còn.
"Tiểu thư!"
"Đi!"
Nghệ Nhàn ngăn Lam Đồng đuổi theo bọn họ, thiếu Lạc Nguyệt Dao, đám người kia cũng không đáng sợ. Trải qua tại họa bất ngờ, cổ thân thể này cũng đã rất mệt rồi, nàng tựa như bị rút xương, kiệt sức ngã và người Lam Đồng. Lam Đồng thuận thế bế nàng lên, tiện thể trấn an Nhị Lam còn đang hoảng loạn ở trong, "có bị thương chỗ nào không?"
Đại thương không có, nhưng va chạm tổn thương không ít.
"Tam tiểu thư."
"Đến thật đúng lúc."
Lam Đống nhịn xuống nghi ngờ, không vui nhìn động tĩnh quá lớn dẫn đám người Tuyên Di chạy tới, khi nhìn thấy Lạc Nguyệt Dao nằm trên đất, thần sắc khẽ biến, "tam tiểu thư bình yên vô sự, thực sự là quá tốt."
Nghệ Nhàn miễn cường tìm chỗ thoải mái, dương cằm chỉ người nằm dưới đất, cười đến ý vị thâm trường, "nhìn kỹ một chút, giống ai?"
Dung nhan già nua, nhưng không che giấu được ngũ quan quen thuộc kia.
Tuyên Di chỉ nhìn thoáng qua, liền đổi ánh mắt khác, "lão thái gia ở nhà biết được tam tiểu thư bị bắt đi, đang giận dữ, xin tam tiểu thư quay về liền báo bình an, để lòng người yên tâm."
Nghệ Nhàn nhìn Tuyên Di cho người đến mang thi thể Lạc Nguyệt Dao đi, đến cả thịt vun cùng vết máu cũng không tha, như là đang dọn dẹp hiện trường, "từ từ, lần này ta ở trong phủ của mình bị người bắt đi, là sỉ nhục Tạ gia. Việc này nhất định phải truy cứu đến cùng, người kia cần phải kiểm tra, mang về phủ hết đi."
Tuyên Di. "cái này --"
Nghệ Nhàn có ý riêng, "không chừng có người ở trong phủ cấu kết với nàng, nội ứng ngoại hợp, đem thi thể nàng về, cũng để cho người có mưu đồ bất chính biết, người này chính là vết xe đổ. Muốn đắc tội ta còn phải suy nghĩ a."
"Miên Hoa Đường, đi."
"Ah, ọe --"
Nghệ Nhàn nói thẳng, Tuyên Di cho dù có muốn làm gì, cũng không có cách, đem vết máu cùng thịt vụn hủy đi, rồi cùng về Tạ gia.
Một người lớn sống sờ sờ trong Tạ gia đề phòng nghiệm ngặt như vậy đột nhiên mất tich, chừng một hai thời điểm, nếu không có người hiện người bên cạnh gia chủ hôn mê, nói không chừng vẫn không phát hiện được dị thường khác.
Nghệ Nhàn đối với bọn họ thực sự thất vọng, nên khi quay về đại sảnh nghị sự của Tạ gia cũng không để sắc mặt tốt.
Tạ Nhữ, "Nhàn Nhi, ngươi sao rồi?"
Nghệ Nhàn được Lam Đồng bế, đang chỉnh áo bào, "khiến gia chủ và lão thái gia lo lắng, vẫn khỏe. Nhưng có một chuyện cần gia chủ nói thật."
Tuyên Di bất đắc dĩ đưa Lạc Nguyệt Dao đã chết mang vào đại sảnh nghị sự, sau đó lui về bên cạnh lão thái gia.
Cổ thi thể khiến mọi người đều nhìn vào, mọi người cùng vây lại xem, rốt cuộc có người phát ra tiếng kêu kinh ngạc, "người này, có bề ngoài giống gia chủ vài phần a."
Tạ Anh nổi giận nói, "nói bậy gì đó!"
Ánh mắt Nghệ Nhàn nhìn lướt qua lão thái gia và Tạ Nhữ, vẻ ngoài của Lạc Nguyệt Dao đúng là có sự lừa dối, dù chưa đến mức già như vậy nhưng lại như chị em song sinh với Tạ Nhữ, khó mà phân biệt được giờ lại nhìn giống như nương thân Tạ Nhữ, biến cố này, khiến Nghệ Nhàn hoài nghi mình đoán sai, "người này bề ngoài có chín phần giống hệt gia chủ, không biết gia chủ có người thân lưu lạc ở ngoài không?"
Lời nói thực sự vô lễ, hoài nghi Tạ Nhữ, chính là hoài nghi lão thái gia, hoài nghi Tạ gia.
Tạ Nhữ mở to mắt, "Nhàn Nhi!"
Nghệ Nhàn nhíu mày, nhìn láo thái gia vẫn cúi thấp đầu, từ lúc thi thể này được đưa vào cho đến giờ, lão thái gia vẫn duy trì thái độ im lặng, mặt không đổi, khiến người khác không hiểu được hắn đang suy nghĩ điều gì, "lúc người này bắt ra đi, từng nói muốn gặp Tạ gia đòi nợ, mà ta thực sự bất hạnh, trở thành người trả nợ cho Tạ gia, nếu đã bắt ta trả nợ, thì cũng nên cho ta biết Tạ gia đã thiếu nàng cái gì chứ?"
Lạc Nguyệt Dao, thần cốt, nợ Tạ gia...
Sương mù trước mắt Nghệ Nhàn càng lúc càng mỏng, sắp thấy được rõ ràng rồi, hiện tại không hỏi thì còn chờ đến bao giờ.
Tạ Nhữ nhìn thoáng qua lão thái gia ngồi bất động, chậm rãi nói: "Nhàn Nhi, người này không phải nữ nhi Tạ gia, trong trí nhớ của ta, không có ai dung mạo tương tự ta và phụ mẫu, có lẽ nàng chỉ muốn làm ngươi rối bời thôi, cố ý lừa ngươi. Còn nợ Tạ gia thiếu nàng, mấy năm nay cũng không ít người ghét Tạ gia."
Nghệ Nhàn im lặng nhìn biết tính cách tú di mềm yếu, cảm thấy đối phương nói ra cái gì cũng không hữu dụng, "nếu gia chủ chưa từng thấy, vậy ngoại tổ thì sao?"
Lão thái gia bị Nghệ Nhàn lớn mật điểm danh đang mơ màng đột nhiên tỉnh hồn, nhìn xung quanh, "chuyện hôm nay đã hữu kinh vô hiểm, cũng may ngươi quay về bình an, ngoại tổ biết trong lòng ngươi còn oán hận, hay là đến Huyễn thú các chọn một con huyễn thú thích hợp, được không?"
Nghệ Nhàn, "..."
Làm trò xiếc lừa con nít.
Lão thái gia thấy Nghệ Nhàn không nhúc nhích, trầm ngâm, "nếu không hài lòng, vậy việc kinh doanh đấu thú trường đều là của ngươi, sau này ngươi có thể mang theo người đó cùng tiểu thú đi dạo chơi, thế nào?"
Uy hiếp!
Uy hiếp trắng trợn.
Tạ Anh đứng một bên tức giận trừng nàng, vẻ mặt Nghệ Nhàn vô tội, hít sâu một hơi mới áp được lôi linh trong người, "cám ơn ngoại tổ."
...
Cố gϊếŧ gϊếŧ ngầm, đến trước mặt vị láo thái gia này, nói đùa liền hóa giải hoàn toàn, đến cả việc điều tra sau đó cũng không nói, muốn nói bên trong không có quỷ, Nghệ Nhàn một chữ cũng không tin.
Tạ Anh đứng ngoài cửa, hai tay khoanh trước ngực, cho đến khi Nghệ Nhàn từ trong nhà đi ra, "ngươi đến Tạ gia làm nhiều việc như vậy, thực sự thì muốn làm gì?"
Nghệ Nhàn đau đầu, mặc kệ Tạ Anh, mang theo Lam Đồng và Miên Hoa Đường đi lướt qua, Miên Hoa Đường nôn ói nhiều lần, dường như yếu hẳn, nhìn qua dáng vẻ mệt mỏi.
Tạ Anh bị đoàn người Nghệ Nhàn không ngó ngàng đến tức đến ngứa ngáy, "ngươi vừa gây sự với lão thái gia, Nghệ Nhàn."
Nghệ Nhàn như bị điếc, nàng khiêu khích, thì sao?
Tạ Anh hít sâu một hơi, sải bước đuổi theo, siết chặt nắm tay xông đến trước mặt Nghệ Nhàn, "ngươi quay về Tạ gia, thực ra muốn điều tra cái gì?"
Nghệ Nhàn bước qua trái, đối phương cũng qua trái, Nghệ Nhàn bước qua phải, đối phương cũng qua phải, trực tiếp chặn nàng lại. Lúc này nàng mới nhấc mí mắt lên, nhìn thẳng người đang nổi giận trước mặt, "ngươi đang cản đường của ta, ta định hỏi ngươi, Tạ Anh thật ra ngươi muốn làm cái gì?"
Tạ Anh, "..."
Nháy mắt yếu thế, xảy ra chuyện gì vậy?
Nghệ Nhà bước qua phải đi, lần này không bị cản nữa, nàng nhịn không được thở dài nói, "ngươi yên tâm, Tạ gia là của ngươi, ta không có cướp của ngươi. Hy vọng ngươi đừng quấy rầy ta."
Quấy rầy???
Tạ Anh không dám tin trừng mắt nhìn bóng lưng Nghệ Nhàn, cho đến khi ba người biến mất khỏi tầm mắt, nàng mới chậm rãi mở miệng, "Nghệ Nhàn, ta đã thấy người đó."
Nghệ Nhàn dừng bước lại, khó tin nhìn Tạ Anh, nhớ đến thì người này liên tục nhiều lần đến giúp nàng, nhất thời không giận, "Tạ Anh, ngươi biết ngươi vừa nói gì không? nếu ngươi nói sợ, ta coi như ngươi không nói gì."
Tạ Anh, "ta mà sợ? nực cười!"
________________________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Lương tâm phát hiện quá quý đối với các ngươi rồi, cho nên tháng nầy chúng ta liều mạng xong xuôi???
Số sáu mở hố mới, hai quyển văn đại cương đem ta chơi đùa quá, có đôi khi viết lên phân nửa liền tạp văn, một thẻ liền chừng mấy ngày, viết văn tốc độ cũng giảm xuống lợi hại, mấy giờ chỉ có viết một nghìn, các ngươi tin sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.