Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 237: Tỷ đấu




"Xem ra, Yên Vân thú của Hoa tiểu công tử sắp thắng rồi."
"Ân."
Mọi người vừa nói xong, Yên Vân thú đang đánh đột nhiên biến thành một đám mây đánh lén hỏa linh thú, khiến nó phải lui bước dưới sân, nó đắc ý ngẩng cao đầu, nó thân mật dùng một thân bạch mao mềm mại cọ cọ Hoa tiểu công tử, thần thái kiêu ngạo không khác gì Hoa tiểu công tỷ, thực sự là vật như chủ nhân.
"Ha ha, tiểu tỷ tỷ ngươi thấy Hỏa Van nhà ta có phải rất lợi hai hay không, chỉ mới hai ba lần đã thắng đám thú đấu của Tạ gia các ngươi rồi, không cần nghĩ nhiều, dẫn đầu hôm nay nhất định là ta rồi."
"Hoa tiểu công tử sợ là nghĩ nhiều rồi a, còn có chúng ta ở đây a."
"Thế nào, Giải đại ca muốn thử liền sao?"
Tỷ đấu quả nhiên có thể xúc tiến tình cảm, vừa rồi mọi người còn lễ độ hiện tại đã đánh thành một đám, còn thiếu vén tay áo lên trực tiếp đánh, Nghệ Nhàn cười nhưng không nói nhịn bọn họ tranh cãi ầm ĩ, chuyển hướng nói chuyện, "Trọng huynh vẫn chưa triệu hoán huyễn thú, không phải là muốn giữ đến cuối, rồi cho chúng ta thứ đồ chơi lạ chứ?"
Trọng Danh miễn cường dựa vào một cái cột, ôm ngực xem kịch vui, vẻ mặt bất cần nụ cười tà khí khiến Nghệ Nhàn cảm thấy có vài phần quen thuộc. Bị nàng nói như vậy, ngoại trừ đại tiểu thư Thiên gia còn đang chú ý dưới đấu thú trường ra, những người còn lại đều tò mò nhìn qua.
"Đúng vậy, Trọng đại ca cũng không thật trượng nghĩa a, mau triệu hoán huyễn thú của ngươi ra cho chúng ta xem đi." Hoa tiểu thiếu gia nóng ruột thúc giục.
"Trọng huynh, ngươi cũng đừng giấu giếm nữa, mọi người có thể chờ. Hơn nữa, sợ là Trọng huynh đã quên, mở đầu trò đánh cược này là do ngươi khởi xướng a."
"Vậy hẳn là Miên Hoa Đường cũng rất muốn xem a?" Nghệ Nhàn cười híp mắt chỉnh lại y phục cho Miên Hoa Đường, đem đống linh thực ngổn ngang toàn bộ cất vào túi giới tử.
Miên Hoa Đường không ý kiến, cái mũi lại có chút không kiên nhẫn nhăn nhăn lại, không chút khách khí túm Yên Vân thú đang đến trước gót chân nàng xô ra, nhe răng trợn mắt trừng dọa lui đối phương.
Trọng Danh cười tà nói, "đừng vội, chờ một hồi mọi người sẽ thấy."
Hoa tiểu công tử hừ một tiếng, lực chú ý nhanh bị Miên Hoa Đường hấp dẫn. "tiểu tỷ tỷ, Miên Hoa Đường của ngươi hình như không thích Hỏa Vân của ta."
Ánh mắt Miên Hoa Đường nhanh chóng chuyển một vòng, vèo vèo một cái tựa như con khỉ chạy đến đài khán giả xem trò vui, Nghệ Nhàn bất đắc dĩ buông tay, "hình như Miên Hoa Đường thích con Phệ Kim thú của Thiên đại đại tiểu thư hơn."
Phệ Kim thú hình thể tuy nhỏ, nhưng đường chạy cũng rất nhạy bén, biến mất nhanh như thiểm điện, mỗi lần xuất hiện cũng điều biến thành một loại vũ khí khác nhau, khiến đấu thú trong sân khó lòng phòng bị, không quá lâu, đáu thú liền máu me khắp người ngã xuống đất không dậy nổi.
Nghệ Nhàn đỡ trán, nói chuyện với Ngân Bảo đại nhân trong đầu, "so về tốc độ, ba người các ngươi ai nhanh hơn?"
Ngân Bảo hơi cúi đầu suy nghĩ, "khó nói, nhưng mà, nó so với Miên Hoa Đường nhanh hơn!"
Hèn chi Miên Hoa Đường đột nhiên sinh hứng thú.
Ba con huyễn thú tỷ đấu trước đó tốc độ cũng khá nhanh, chỉ chưa đến ba nén nhang, đã đến lượt Miên Hoa Đường, mọi người lại mồm năm miệng mười bàn tán.
"Miên Hoa Đường có thể biến hình người, sợ là đã lên nhân cấp rồi a?"
"Còn chưa biết thuộc tính Miên Hoa Đường là --"
Còn chưa nói xong, đấu thú lớn gấp mấy lần Miên Hoa Đường liền cụp đuôi nhanh nhẹn chạy về ổ.
Tranh tài kết thúc!
Miên Hoa Đường khó hiểu, thậm chí còn chạy đến ổ người ta đứng trước cửa thăm dò, tự tay muốn bắt gia hỏa không đánh mà cho mình thắng này ra....
Nghệ Nhàn cảm giác không khí chung quanh im ắng vài giây, không khỏi bật cười, "Miên Hoa Đường quá nghịch rồi."
Nói là tỷ đấu, không bằng nói Miên Hoa Đường còn đang đắm chìm trong lạc thú tìm đồ ăn cho nàng, so với huyễn thú trên Thiên Lan Sơn mà nói, mấy con huyễn thú này càng không phải đối thủ của Miên Hoa Đường.
"Trọng huynh, đến lượt ngươi!"
"Được!"
Trọng Danh bước lên một bước, triệu hoán huyễn thú của mình ra, rất nhanh một người nhỏ hơn Miên Hoa Đường xuất hiện, bất quá so với Miên Hoa Đường, huyễn thú mang hình người này vô cùng quỷ dị, tứ chi cứng ngắc, khuôn mặt âm trầm, khuôn mặt trắng bệch còn có vết loang, ánh mắt dại ra, móng tay thon dài, nhìn qua giống như là con rối bị thao túng.
Nghệ Nhàn cảm giác tiểu rối mình chế bằng lá xanh so với thứ đồ chơi này còn khả ái hơn nhiều, huyễn thú này bước đi cứng ngắc, tựa như cương thi mất đi sức sống.
"Trọng huynh quả nhiên là chân nhân bất lộ tướng a, còn dấu một con huyễn thú nhân cấp, thực sự là tiện thổi người ngoài."
"Huyễn thú này thật đặc biệt, khiến người nhìn có chút sợ hãi."
Nghệ Nhàn thấy biểu tình mọi người không đồng nhất, còn cảm thấy cổ quái, không khỏi sờ tai mình, "Bất Tử Điệp, ngươi biết thứ đồ chơi này là gì chứ?"
Bất Tử Điệp dùng trảo cào nàng mấy cái, khiến Nghệ Nhàn mất kiên nhẫn, liền bỏ qua, "cái thứ xấu xí này là gì mà ngươi không nhận ra sa, mắt mù rồi a!"
Nghệ Nhàn nhìn lại lần nữa, huyễn thú hình người kia đã đứng trong đấu thú trường, khi nghênh địch, tư thế cứng ngắc liền đổi thành sắc bén, tránh né nhanh chóng, xuất thủ thẳng tay, móng tay nhén nhọn chính là vũ khí công kích của nó.
Nghệ Nhàn nhìn chiêu thức lộn xộn của nó càng quen mắt, trong đầu hiện lên vài suy nghĩ vun vặt, "dường như ta thấy được mặt thật của nó rồi."
Bất Tử Điệp hừ hừ nàng mấy cái, "hừ, xem bổn yêu làm sao lột da nó xuống!"
Hai ngón tay Nghệ Nhàn nhẹ nhàng kẹp nàng một cái, "chơi thì chơi, phá thì phá, nhưng ngươi không được làm lộ chính mình, ta không muốn nghe bọn họ nói Tạ gia đánh cược ăn gian, không công bằng này nọ."
Bất Tử Điệp lầm bầm giãy dụa nửa ngày, nháy mắt biến khỏi tầm mắt Nghệ Nhàn, hẳn là dùng cách gì đó che chở chính mình.
Nghệ Nhàn khẽ cười một tiếng, Hoa tiểu thiếu một bên vẫn còn nhìn nàng, ôm cột leo lên, "tiểu tỷ tỷ cười cái gì, hay là đang nghĩ cách đối phó với huyễn thú quỷ dị của Trọng huynh đây?"
Nghệ Nhàn, "Ta cười Trọng huynh bị ép với vụ đánh cược lần này, còn chuẩn bị đầy đủ, nhưng ta cũng không phải người thích thua."
Giải Minh Giác thuận thế nói, "mà thưởng cũng chỉ có một phần, tam tiểu thư ra đề, thực sự làm khó người!"
Thiên đại tiểu thư, "không thử một chút, sao biết là của nhà nào?"
...
Huyễn thú năm người đều thuận lợi qua vòng loại, đến lần rút thăm tiếp theo, vì là số lẻ, nên một người trong đó không cần phải đấu vòng loại, cho nên năm người xoa tay, đều muốn thử xem vận khí của mình.
Nghệ Nhàn biết rõ tài rút thăm của mình, muốn hơn thì không thể được, nhìn bộ dạng Miên Hoa Đường một bên sắp buồn ngủ, liền có ý xấu, "đã là Miên Hoa Đường các nàng đánh cược, không bằng để chúng nó tự mình làm?"
Tay Hoa tiểu công tử sắp cho vào hộp thăm, nghe Nghệ Nhàn đề nghị liền sửng sốt, sau đó hưng phấn, "oa,Hỏa Vân còn chưa bao giờ rút thăm, để nó thử cũng không tệ."
Mọi người còn lại đều không có ý kiến, liền để chúng nó tự chọn, Miên Hoa Đường thuận tay kéo, Phệ Kim thú liền chui vào trong rương, Hoa tiểu thiếu gia nói thẳng đây đúng là ăn gian, còn Hỏa Vân thú về bốn trảo đều chạm đất, rất khó cầm thể, liền dùng đầu đổ ra ba thể trong rương, tha đi một cái trong đó, lôi minh điểu của Giải Minh Giác cũng tha đi một thẻ, còn lại là huyễn thú của Trọng Danh.
Nghệ Nhàn thấy Miên Hoa Đường chán nản nghiêng đầu nhìn thẻ trong tay, đến gần xem thử, nhịn không được vui vẻ, "xe ra ở phương diện này, Miên Hoa Đường ngươi giống như ta a."
Miên Hoa Đường gãi gãi mấy cọng tóc trên đầu, vẻ mặt ngơ ngác.
Miên Hoa Đương thứ nhất, đấu với Phệ Kim thú của đại tiểu thư Thiên gia, Lôi Minh Điểu của Giải Minh Giác thứ hai, đấu với huyễn thú cổ quái của Trọng Danh, vận khí Hoa tiểu thiếu gia vô cùng tốt, không cần tỷ đấu, vững vàng ra khỏi vòng.
Miên Hoa Đường lên đài trước, Nghệ Nhàn do dự một chút, cuối cùng không nói gì, chỉ dặn dò, "nếu bị đau, thì tốc chiến tốc thắng!"
Hoa tiểu thiếu gia kỳ quái nói. "là ý gì?"
Nghệ Nhàn, "Miên Hoa Đường sợ đau."
Tiểu gia hỏa này mặc dù có thể dùng linh lực chống lại tổn thương, thậm chí có thể dùng bắn ngược trở lại, nhưng vẫn chưa đến cảnh giới đao thương bất nhập, hơn nữa Phệ Kim thú còn biến được nhiều hình thái, phần lớn đều là vũ khí, bị chém trúng một chút sợ là cũng sẽ đau a.
Hoa tiểu thiếu gia cười to, "sợ đau a, không ngờ Miên Hoa Đường cũng rất yếu ớt a."
Hai người nói chuyện phiếm với nhau, Miên Hoa Đường đã bắt đầu rồi, mọi người chỉ thấy hai cái bóng cực nhanh xẹt qua nhau, ngươi đến ta đi, vừa bắt đầu còn thấy Miên Hoa Đường cố gắng rời xa Phệ Kim thú, tốc độ cực nhanh, liền biến thành hai đạo tàn ảnh, quấn lấy nhau, phạm vi không gian cũng đang thu nhỏ lại dần.
"Chúng nó đang so tốc độ?"
"Ân, cách làm thông minh!"
Phệ Kim thú hiểu được ưu thế bản thân có thể dùng bản thân để ẩn nấp, chờ thời cơ, đánh úp bất ngờ, cánh này nếu đổi lại là Ngân Bảo đại nhân, có lẽ là thế lực ngang nhau, nhưng đối với Miên Hoa Đường thẳng thắn này, phong cách đối chiến trực diện chắc cũng sẽ có chút chịu thiệt, đánh lén một chút sẽ thành công.
Ban đầu đã so chiến tốc độ, quang minh chính đại, ngược lại có lợi cho Miên Hoa Đường.
Nghệ Nhàn sở dĩ không nhắc nhở, là vì muốn xem Miên Hoa Đường ứng đối ra sao. Không ngờ, Miên Hoa Đường trưởng thành còn nhanh hơn so với nàng nghĩ.
Rầm -- rầm.
"Chuyện gì vậy? lôi đánh sao?"
"Gần đây không biết Ngân Nguyệt quốc xảy ra chuyện gì, hở một chút là có sấm, hơn nữa đều vào lúc thanh thiên bạch nhật."
"Có phải là có người sắp thăng cấp không?"
Nghệ Nhàn cảm giác rõ ràng Phệ Kim thú nghe thấy tiếng sấm liền rụt lại, xem ra là không thích lôi linh.
Trọng Danh xì cười một tiếng, "sợ là các ngươi nhìn nhầm rồi, lôi này chính là bị người triệu hoán đến."
Thế cục trong sân liền thay đổi, Miên Hoa Đường vốn bị Phệ Kim thú đuổi chạy lòng vòng, lôi linh vừa hạ xuống, tình thế liền thay đổi.
Sau đó là ba bốn năm cái lôi linh hạ xuống, nổi lên từng đạo trụ quang, liền phong tỏa Phệ Kim thú.
Nghệ Nhàn, "đây là --"
Cho đến giờ Nghệ Nhàn chưa từng dạy qua chiêu này cho Miên Hoa Đường, nhìn tư thế không khác gì lôi vực của Tạ Anh.
Đại tiểu thư Thiên gia, "Miên Hoa Đường là lôi linh huyễn thú."
Bên trên chính là lôi linh chằng chịt đang chớp, dường như có thể hạ xuống bất kỳ lúc nào, Nghệ Nhàn cảm giác rõ ràng Miên Hoa Đường đang rất hưng phấn, đến cả quỷ đòi nợ trong bụng cũng vui vẻ theo.
Xem ra, tiểu gia hỏa này cũng đói bụng rồi.
Còn Phệ Kim thú bị lôi đánh mấy cái liền mệt mỏi không còn sức, run run, hoàn toàn không còn linh động như trước.
Đại tiểu thư Thiên gia nhìn thấy vài đạo lôi sắp hạ xuống vội nói, "dừng lại, chúng ta chịu thua!"
Nghệ Nhàn hơi tiếc hận gật đầu, sau đó nhanh chóng xông vào đài tỷ đấu, tay không đón lấy lôi linh, tay kia ôm Phệ Kim thú lên, đem lôi linh trong cơ thể nó hấp thụ, rồi mới đưa trả cho đại tiểu thư Thiên gia, "Miên Hoa Đường, có thể!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.