Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 189: Kéo dài




Vừa nghe muốn bắt nàng, phượng hoàng Yến Sương ngu xuẩn này vẫn không quên Hàn Hương Mạch bên cạnh, vỗ cánh không thèm để ý đến con hỏa hồ đang nổi điên, dự định bỏ chạy.
Nghệ Nhàn suýt bị tức chết.
Yến Sương vừa chạy, cả cánh rừng phát ra âm thanh rung động ầm ầm, rễ cây tựa như người sống có ý thức, giăng khắp nơi, dày đặc kết thành chướng ngại vật, đột ngột che mất bầu trời trên đầu Yến Sương. Yến Sương vội phun vài ngụm hỏa, ngược lại cũng cắt đứt được vài sợi rễ nhưng vì ở trong rừng nên cái cũ đứt thì có cái mới không ngừng mọc lên bọc lại, tốc độ cực kỳ nhanh chóng, không chỉ vậy chúng nó không ngừng tạo ra một không gian nhỏ, ép Yến Sương về chỗ cũ.
Mộc linh sư!
Ngoại trừ nhân yêu bất nam bất nữ ra, thì không còn ai khác.
Nghệ Nhàn phiền nhất là gặp phải mộc linh sư, nhất là ở trong rừng, cơ hồ đều là sân nhà của bọn họ. Nàng không thích, Lam Đồng càng không thích, nhất là khi phát hiện đám dây leo kia vượt qua giới hạn điên cuồng thăm dò trước mặt nàng, tựa như sắp hút nàng thành xác khô.
Mục tiêu đám người kia chính là Yến Sương!!!
Nghệ Nhàn dò xét hiện tại thế cục nghiêng về một bên, còn chưa nghĩ ra cách an toàn. Một đống tay thúi từ dưới lòng đất nhô lên, hình ảnh quá mức kinh dị, cho dù là măng nhỏ sau cơn mưa cũng không địch lại được cảnh này. Đám tay quái này không có gì lạ, lúc này đang hung ác túm lấy vật bên cạnh.
Tỷ như hỏa hồ muốn phá vòng vây bị dây leo chặn lại, tứ chi bị tay quái nắm lại, kéo xuống đất. Cho dù là giãy dựa, gào thét điên cuồng cũng không thể sửa được kết cục bi kịch của nó.
Nghệ Nhàn chém thứ đồ chơi kia lực có bao lớn, đừng nói nàng và Lam Đồng, cho dù là đại sư tỷ muốn nhổ tận gốc chúng nó cũng phải nhìn một phen.
Mắt mở trừng trừng nhìn hỏa hồ vừa rồi còn giễu vỡ giương oai trước mặt mình bị kéo xuống đất, hai mắt Yến Sương vẫn trợn tròn, nàng tựa như ý thức được mình đang rơi vào hoàn cảnh nào, sửng sốt một chút liền hướng đám người kia phun hỏa phượng hoàng.
Nghệ Nhàn nhanh chóng quyết định, ngưng tụ lôi tủy đánh lên không trung, khiến đám dây leo bện chằng chịt trên đầu bể to bằng cái miệng chén, "Yến Sương, đi!"
Yến Sương cũng không ngốc, liền vỗ cánh bay lên, vừa bay lên liền bị tay quái dưới đất túm lại, giống hệt như ngày hôm đó, nói đến khác biệt thì hôm đó bị kéo có một trảo, hiện tại thì bị kéo đến hai trảo không thể động đậy.
Trong lòng Nghệ Nhàn muốn chém Hàn Hương Mạch thành nhiều mảnh đều có, "ngươi đem Tiểu Lam đi tìm đại sư tỷ."
Mặt Lam Đồng không đổi sắc, "ta yểm hộ ngươi, ngươi đi đi."
Nghệ Nhàn cùng Lam Đồng giằng co không ngừng, nàng suýt cắn nát răng, thấy Hàn Hương Mạch bình yên vô sư ngồi trên lưng Yến Sương, đột nhiên nàng nở nụ cười, "trước khi ngươi đem phượng hoàng đi, phải để ta thanh lý môn hộ trước đã, thế nào?"
Đám người có chút tò mò nhìn Nghệ Nhàn, nhất là nhân yêu bất nam bất nữ, âm dương quái khí nhìn Nghệ Nhàn chớp mắt, "sao không nhìn thấy tiểu muội muội hôm đó a?"
Khóe mắt Nghệ Nhàn cơ lại, nếu để đại sư tỷ biết được bị gọi thành tiểu muội muội, chắc chắn sẽ xé xác nhân yêu này.
"Ngươi muốn kéo dài thời gian!" thiếu niên đứng phía sau phá vỡ ý nghĩ của Nghệ Nhàn, ánh mắt sắc bén, tựa như một thanh kiếm khai mở, lại xen chút ý tức bất cần bên trong.
"Kéo dài thời gian? không ngờ đến các ngươi lại sợ chúng ta như vậy!" Nghệ Nhàn tránh nặng tìm nhẹ phơi bày sức chiến đấu không đồng đều. Nói thật, nếu không có Yến Sương, nàng cũng nắm được ba phần đem Lam Đồng cùng Tiểu Lam chạy đi, hiện tại tối đa một phần cũng không có.
Đại khái thái độ khinh bạc của Nghệ Nhàn khiến đám người ở đây rất khó chịu, phàm là cường giả ai cũng không muốn chịu thua, ngay cả cô nương phải nhờ người khiêng cũng không nhịn được nhíu mi, ngoại trừ lính đánh thuê mở đường ra, thì còn lại sáu người đều là nhân tinh, đại thể liếc qua một cái cũng biết nên đề phòng nhất chính là Lam Đồng sau lưng Nghệ Nhàn, những người còn lại, không đáng lo.
Lão giả mí mắt không chớp một cái, chỉ cung kinh hỏi thăm một câu, "tiểu thư?"
Cô nương kia liền che miệng ho khan vài tiếng, còn chưa kịp mở miệng, liền bị âm thanh bén nhọn của Hàn Hương Mạch cắt ngang, "Nghệ cô nương! trong lúc này ngươi còn muốn thanh lý môn hộ cái gì?"
Yến Sương không hiểu nghiêng đầu một chút, ánh mắt đối với Nghệ Nhàn đầy ỷ lại.
Nghệ Nhàn thay đổi phương thức hành xử, mặt không đổi sắc với Hàn Hương Mạch, "đương nhiên! hôm nay ta cũng coi như chết rồi, sơ là ngươi còn muốn ở trước mặt Yến Sương diễn hảo tỷ muội. Chỉ cần nghĩ đến loại người sói đội lốt cừu như ngươi giăng bẫy, ta chết không nhắm mắt a. Không bằng nhân cơ hội này, lột mặt nạ của ngươi xuống, cho nàng nhìn thấy rõ a."
Nàng vừa dứt lời, thuận tay vung qua, cái nón trên đầu Hàn Hương Mạch liền bị lôi linh nhẹ nhàng đánh rớt, lộ ra đôi tai hồ ly màu trắng thanh tú, nàng vội vàng hai trảo mao nhung cũng rơi vào tầm mắt đám người kia.
"Ah, hiểu rồi!" nhân yêu vẻ mặt kinh diễm, thậm chí còn huýt sáo một cái.
"Một con tàn tứ phẩm." thiếu niên giọng điệu ghét bỏ.
"Tiểu thư, tàn thứ phẩm này nhìn cũng ổn, có muốn bắt không?" khiêng cô nương kia cũng không phải cái loại yêu gì.
Nghệ Nhàn nghe bọn hắn ngươi một lời, ta một lời không coi ai ra gì định đoạt số phận của Hàn Hương Mạch, trong lòng lộp bộp. Nhìn đám người kia đầy phấn khởi, tựa như đối với nửa người nửa thú đã quen, thậm chí bọn họ còn đặt tên cho đám nửa người nửa thú là - tàn thứ phẩm.
Không phải người, cũng không phải thú, thậm chí cả nhân quyền cơ bản nhất cũng bị đoạt.
Nghệ Nhàn thấy đám người bị Yến Sương cùng Hàn Hương Mạch hấp dẫn, tiếng ầm ĩ càng lớn hơn, "Yến Sương, ngươi cũng biết lần trước ở Thiên Lan Sơn, ngươi suýt bị bắt đi là ai ra tay rồi chứ?"
Yến Sương hoàn toàn không thấy Hàn Hương Mạch ngồi trên lưng, nhưng dường như vẫn nghe không hiểu lời Nghệ Nhàn, cái gì gọi là hảo sư muội bồi nàng?
Hàn Hương Mạch cắt ngang, "Nghệ Nhàn, ngươi sợ chết, muốn bán đứng ta và sư tỷ cứ nói thẳng, đừng tưởng rằng ngươi là ân nhân cứu mạng chúng ta, thì có thể ở đây gây xích mích quan hệ tỷ muội chúng ta!"
Nghệ Nhàn giễu cợt cười hai tiếng, "ừm hừ, khích bác ly gián! ngươi có dám nói ngày đó không phải là ngươi dùng kế thuốc mê chúng ta, cho nên Yến Sương suýt chút bị mang đi. Ngươi có dám thề với thiên đạo, việc này không liên quan đến ngươi không?"
Lời thế với thiên đạo, nhỏ có lớn cũng có.
Hàn Hương Mạch nghẹn lời, nhất thời cãi không lại Nghệ Nhàn.
Hai bên trên võ đài lột mặt nhau ra, những người còn lại tựa xem kịch vui tắc kêu kỳ quái, nhất là nhân yêu không ngại chuyện này, thấy Hàn Hương Mạch cúi đầu, lại nhìn có chút hả hê nói, "ai nha, Tà ca, mau nhìn, chột dạ, chột dạ, quả nhiên là phản đồ a."
"Cư nhiên để một con tàn thứ phẩm lừa gạt, đúng là ngu xuẩn."
Sắc mặt Nghệ Nhàn không đổi, im lặng nuốt vào một ngụm máu, nàng nhìn Yến Sương vẻ mặt ngơ ngác, lòng dạ kiên quyết bỏ thêm chút củi lửa, "Hàn Hương Mạch, Hồi Hồn tiểu trấn cùng Yển Nguyệt Môn bị diệt không thể thiếu ngươi được, ngươi không ngại thì cứ nói thẳng là cùng bọn chúng làm sao nội ứng ngoại hợp a?"
Toàn thân Hàn Hương Mạch đều run rẩy, "Nghệ Nhàn! ngươi đừng có ở đây nói bậy."
Nghệ Nhàn rất bình tĩnh, "Hàn Hương Mạch, ngươi biết từ khi nào ngươi bị lộ không? là hương trên người của ngươi đó, ngươi bán đứng tông môn của mình, bán đứng các sư tỷ muội của mình đã lộ rõ. Quỳnh Trúc từng nói rằng, nàng ngửi thấy mùi Long Tiên Hương trên người Văn Tầm, thân là một cô nhi, ta muốn biết Long Tiên Hương trên người của ngươi từ đâu đến, ngươi cũng biết Long Tiên Hương rất khó tìm, người bình thường căn bản không thể tiếp xúc được... còn có hôm đó trong động, ngươi mượn không gian nhỏ hẹp, dùng hương trên người khiến chúng ta hôn mê, dùng cơ hội tốt nhất đem Yến Sương đi, đáng tiếc --"
Có câu nói, ngươi tình không bằng trời tính. Đúng lúc hôm đó có 5 người rèn luyện đi ngang qua, tranh thủ giúp các nàng không ít thời gian.
Mọi người hầu như nghe không hiểu ám chỉ trong lời nói của Nghệ Nhàn, mọi người vẫn còn chờ trò hay trước mắt, ngược lại Yến Sương như bị điên, nàng đột nhiên phẫy cánh, bay lên không trung rồi lại hạ xuống, thậm chí còn lao về phía đám người kia, nháo một hồi liền khiến Hàn Hương Mạch rớt khỏi lưng.
Ai cũng không ngờ Hàn Hương Mạch mượn cơ hội này, một trảo bám lên cành cây, nhảy từ cây này qua cây kia, tốc độ không thua gì Miên Hoa Đường leo cây, chỉ một hồi đã từ cái miệng lồng dây leo vỡ chạy ra ngoài.
Nhân yêu mắt choáng váng, "đệch, Tà ca, tàn thứ phẩm chạy rồi."
Bách Thủ Tà Sư cười ôn hòa, mắt cong hình mặt trăng, "không vội, nàng trốn không thoát được lòng bàn tay ta đâu."
Yến Sương như phát điên, những người còn lại cũng nhượng bộ lui xuống, dù sao lửa phượng hoàng cũng không có mắt, bọn họ cũng không muốn nếm trải dư vị này. Kỳ thực căn bản bọn họ cũng không biết, phượng hoàng trước mắt chỉ mới dài lông, đem hết toàn lực mới phun được lửa lớn một lần, còn lại đều chỉ đủ thổi lửa nướng thịt ăn, đúng là đả thương người, còn thua xa vạn dặm.
Nghệ Nhàn tùy ý để Yến Sương kêu đến tê tâm liệt phế, âm thanh càng bi thương càng tốt, nàng liễm mi, trong lòng im lặng tính thời gian.
Lửa đem cây cối quanh các nàng đốt sạch hơn trăm dặm, hỏa quang tùy ý, nhìn từ xa lại không thua gì nạn cháy rừng. Có tiếng kêu bị thương của Yến Sương vang to, cộng thêm hỏa quang... không biết khi nào đại sư tỷ mới phát hiện khác thường.
Nếu đại sư tỷ cùng Miên Hoa Đường đến cứu, các nàng có thể thu đuôi đem được Yến Sương đi sao?
Trong lúc Nghệ Nhàn tính toán làm sao đổi lấy lợi ích từ chỗ này, Hàn Hương Mạch bỏ trốn một thân máu cùng một cánh tay bị ném tới, cặp trảo suýt bị hỏa nướng khét, nàng vẫn nằm không nhúc nhích, chỉ có bộ ngực phập phồng mới chứng thực nàng còn sống.
Yến Sương lại vỗ cánh, vỗ Hàn Hương Mạch đến bên cạnh Nghệ Nhàn, "Pi pi pi pi!!!"
Nghệ Nhàn chậm rãi ngồi xuống, tiện tay thả một viên hộ tâm đan cho Hàn Hương Mạch, "kế hoạch hôm nay của ngươi có phải là muốn dẫn Yến Sương đi không?"
Nghe được câu này, Yến Sương chợt bình tĩnh lại, đuôi phượng hoàng rũ xuống đất, vô tình, thỉnh thoảng lại phát ra hai tiếng yếu ớt, tiếng kêu bi thương, nhưng cũng cố chấp muốn đáp án.
Hàn Hương Mạch run tai một cái, đột nhiên phá lên cười thê lương, "phải!"
Hầu như Hàn Hương Mạch vừa dứt lời, đám áo đen đuổi theo Yến Sương âm hồn bất tán liền xuất hiện.
Nghệ Nhàn cũng hoàn toàn thỏa mãn, cuối cùng cũng chờ đến được!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.