Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 186: Vết tích




Đoan Mộc Nhã, "ta ngửi thấy được chút hương phấn trúc đào, có Ô Vũ Phi, hoa Mạn Đà La, cỏ Phi Tiêu...." nàng xòe bản tay nhỏ ra, đếm được một đống tên linh thực, "mấy ngày nay ngươi hôn mê không tỉnh, mưa bên ngoài không ngừng, hương trên người nàng cũng bị mưa làm tan không ít, nhưng muốn giấu được mũi của ta, còn thua xa."
Nghệ Nhàn biết phấn trúc đào, hoa mạn đà la đều là kịch độc, "mũi cũng thật linh a, mấy thứ này luyện thành thí có tác dụng gì?"
Đoan Mộc Nhã được khen, liền mặt mày hớn hở, "cái này không phải để chế hương, rõ ràng là chế độc. Mùi này ngửi nhiều, với ngươi sẽ không tốt, nhẹ thì bị trúng độc, xuất hiện mê man, ghê tởm, nôn mửa các kiểu, nặng thì hôn mê bất tinh, ngủ đến chết."
Một đường rèn luyện cho đến giờ, đám người Nghệ Nhàn lấy trời làm chăn lấy đất làm chiếu, mọi người đều tìm một chỗ nghỉ ngơi. Cách Hàn Hương Mạch có thể nói là không xa cũng không gần, cộng thêm Lam Đồng đối với hương cực kỳ mẫn cảm, Yến Sương lại bị đại sư tỷ nô dịch, ngoại trừ lần kia bị ướt mưa, thì các nàng đều may mắn né được hương trên người Hàn Hương Mạch. Cho đến khi đúng lúc Yến Sương che cửa hang lại, cho nên toàn không khí trong động bị giữ lại không thoát ra ngoài được....
Còn theo như lời Đoan Mộc Nhã nói, Nghệ Nhàn đúng thật cũng có bị như vậy, hèn chi gần đây nàng luôn cảm thấy khó chịu.
Nghệ Nhàn, "ta dùng giải độc đan của ngươi."
Đoan Mộc Nhã, "giải độc đan là dùng để giải độc, nhưng hương kia không tốt với ngươi. Ngươi cách xa nàng một chút, trước đó ngươi không phải nói mấy thứ nửa người nửa thú này vốn đã mất tình người rồi sao, nàng sao lại có thể giống được với người hoàn toàn a?"
Nghệ Nhàn mê man 5 ngày, Đoan Mộc Nhã lại có được nhiều tin tức hữu dụng, còn chờ Nghệ Nhàn cho nàng đáp án giải thích nghi hoặc.
Nghệ Nhàn lại có chút suy nghĩ, mọi chuyện xuất hiện từ khi có thêm Hàn Hương Mạch, "Tiểu Nhã, việc này tạm thời đừng nói cho ai biết."
Đoan Mộc Nhã nghịch ngợm thè lưỡi một cái, nàng có thể nói với ai được chứ? đại sư tỷ thì thích ngủ, luôn không để ý người khác. Lam Đồng và Tiểu Lam thì im lìm, nói với Yến Sương như đàn gảy tai trâu, ngoại trừ Nghệ Nhàn...
Nghệ Nhàn nhìn Đoan Mộc Nhã từ trên xuống, phát hiện đã lâu không gặp, Đoan Mộc Nhã cũng đã trưởng thành không ít, không như trước kia ở Thanh Sơn Tông líu lo không ngừng, chuyện Hàn Hương Mạch không chỉ có thông minh hơn, mà thủ đoạn xử lý chuyện cũng rất là cẩn thận.
Xem ra, giáo huấn bằng máu cũng đủ khiến một người nhanh chóng trưởng thành.
Đoan Mộc Nhã mở to hai mắt, "Nghệ Nhàn, ngươi đừng nhìn ta chằm chằm như vậy a, ta sợ Lam Đồng đánh ta."
Nghệ Nhàn bị chọc cười, đối với chuyện Tiểu Nhã bị nữ nhân che mặt bắt đi có chút ngập ngừng, cuối cùng cũng không liền nói đến chuyện khiến nàng thương tâm, "trước kia có đi qua Đoan Mộc phủ, nương đem cho ta hai đồ vật, nói nhất định phải tự tay giao cho ngươi."
Đoan Mộc Nhã nghe xong hưng phấn không thôi, thậm chí không kịp chờ đợi, "vật gì thế, thần thần bí bí."
Nghệ Nhàn bỏ qua chuyện lời thề với thiên đạo, nhớ đến hôm đó vẻ mặt Từ Dao trịnh trọng và nghiêm túc, trên mặt lại thêm vài phần ngưng trọng, "có lẽ là truyền gia chi bảo, nương dặn đi dặn lại, thứ này cần phải giao vào tay ngươi, không thể sơ suất. Cho nên, Tiểu Nhã ngươi nhất định phải giữ gìn thật kỹ."
Một cái hộp cùng một cái túi giới tử liền xuất hiện trong tay Nghệ Nhàn, Đoan Mộc Nhã cầm cái hộp trước, còn chưa phân nặng nhẹ cầm lắc bên tai hai cái, "nhẹ quá a, không phải là cái hộp rỗng đó chứ?!"
Nói xong, nàng không chút cố kỵ mở ra ngay trước mặt Nghệ Nhàn, "mở ở chỗ khác" từ miệng Nghệ Nhàn hoàn toàn biến mất. Đoan Mộc Nhã dường như không nghe thấy, lực chú ý toàn bộ đặt trong cái hộp vừa mở ra, nàng kinh ngạc kêu một tiếng, "đây là cái gì?"
Một viên ngọc nhỏ nằm trong hộp, lớn bằng ngón tay cái, trong ngọc có một điểm đỏ, ngoại trừ cái đó ra, thì cái gì cũng không có.
Nghệ Nhàn, "trước kia ở nhà ngươi từng thấy qua chưa?"
Đoan Mộc Nhã cầm trong lòng bàn tay thưởng thức, thậm chí ngẩng đầu lên dùng mặt trời chiếu qua xem, ngoại trừ điểm đỏ kia thì đều bình thường. Nhìn thấy nàng hé miệng cái viên ngọc nhỏ, Nghệ Nhàn vội vàng ngăn lại, "ta thấy nương rất coi trọng nó, ngươi đừng cắn nát a."
Đoan Mộc Nhã cũng không quan tâm liền đem ngọc nhét vào tay Nghệ Nhàn, rồi cầm lấy túi giới tử, "nương khẳng định là chọc ngươi a, trong túi giới tử này có phải có đồ tốt đứng không?"
Đúng là trong túi giới tử đựng không ít linh thực, phần lớn đều là Từ Dao lấy từ khắp nơi giúp Đoan Mộc Nhã. Đoan Mộc Nhã nhìn thoáng qua liền vui vẻ nhảy nhót, còn ôm Nghệ Nhàn mừng như điên, "Nghệ Nhàn, dược liệu lục phẩm, thất phẩm luyện đan sư cần có nương đều thay ta chuẩn bị xong, vẫn là nương đối với ta tốt nhất."
Đây cũng là đại thủ bút, hèn chi Từ Dao lúc đưa đồ vẻ mặt thật trịnh trọng.
Nhưng mà, không biết vì sao Nghệ Nhàn lại nghĩ đến cái hộp gỗ trong tay là thứ Từ Dao muốn giao cho Tiểu Nhã nhất.
"Nghệ Nhàn, mau đến ăn a."
"Nương, nương, ăn thịt ăn thịt."
Đoan Mộc Nhã cảm giác như mình bị thứ gì đến mắt đến, tựa như sau lưng có gai, liền buông Nghệ Nhàn ra, ngại ngùng cười nói, "hiểu lầm, hiểu lầm, vừa rồi là ta quá kích động" ai nha, cái này một lớn một nhỏ cạnh đến chặt chẽ quá a. (ed: ôm bà Nhàn cẩn thận Lam Đồng với Tiểu Lam nha ^^)
Nghệ Nhàn đem viên ngọc lần nửa cho vào hộp, "Tiểu Nhã, cất đi."
Đoan Mộc Nhã nhìn hộp gỗ một chút, lại nhìn Nghệ Nhàn một chút, "ta chỉ cần túi giới tử, thứ này tặng ngươi."
Nghệ Nhàn, "..."
Nàng sợ là sẽ bị thiên đạo thả lôi đánh một trận a.
Sắc mặt Nghệ Nhàn nghiêm túc, "đừng quậy nữa, lỡ là linh bảo trân quý thì sao đây, ngươi cất đi, cất vào thì đừng làm mất."
Đoan Mộc Nhã nghe nàng nói vậy, áp lực tựa núi lớn, lại không vui vẻ nhận lấy cái hộp, "Nghệ Nhàn, nếu thứ này thực sự quan trọng như lời ngươi nói, ta cảm thấy để trên người của ngươi cũng tốt, ta --"
Đoan Mộc Nhã bị bắt hai lần, túi giới tử đều rời thân, Khi còn ở thú nhân tộc, túi giới tử là Nghệ Nhàn tự mình giúp nàng lấy về, đám thú nhân kia căn bản không biết dùng thế nào. Còn lần nay.... nếu không có thân phận dược đồng, nàng thừa lúc loạn đem túi giới tử của mình đi, khẳng định là không giữ được.
Nghệ Nhàn nhướng mày, "ngươi cảm thấy cái này so với đống dược liệu kia quan trọng hơn? đã như vậy, không bằng ngươi giữ lại cái này, hai túi giới tử của ngươi để trong túi đồ của ta, ta thay ngươi bảo quản thật tốt."
Đoan Mộc Nhã bị nhìn thấu, cợt nhả thè lười với Nghệ Nhàn, ôm túi giới tử bỏ chạy, "không được, không được, cái gì cũng cho ngươi, chỉ có mấy thứ này là không được, cái này đều là mạng của ta."
Nghệ Nhàn, "..."
Nghệ Nhàn bị hành vi vô lại của nàng chọc cười, bất đắc dĩ nhìn củ khoai nóng trong tay, ném cũng không được, không ném cũng không được. Nghĩ lại chỉ có thể thay nàng bảo quản.
Lòng bàn tay đau rát một mảng, vừa cầm viên ngọc lòng bàn tay liền xuất hiện một vệt đỏ, thoạt nhìn như vết tích bị phỏng.
...
Đoàn người Nghệ Nhàn ăn uống no say, con mồi hôm nay Miên Hoa Đường săn được các nàng đều chia sạch, khó khăn lắm mới no được tám chín phần. Một đám người nằm nghiêng ngả trên đất, tư thái nhàn hạ, thoải mái các kiểu.
Nghệ Nhàn híp mắt một cái, đột nhiên nói, "đại sư tỷ, mục đích chuyến đi này chúng ta cũng đạt được rồi, khi nào về Thanh Sơn Tông?"
Ngay cả ánh mắt Tử Hàn cũng lười ném cho nàng, liền xoay người đưa lưng về phía các nàng khò khò ngủ say. Người ngoài chỉ coi như Nghệ Nhàn độc thoại một mình, Nghệ Nhàn từ động tác hờ hững của đại sư tỷ liền biết được tin mới -- thời cơ chưa đến.
Hiển nhiên, trước nàng vẫn nghĩ rằng đến Thiên Lan Sơn chỉ tìm Bích Anh giải quyết chuyện của Miên Hoa Đường và Yến Sương, hiện tại Miên Hoa Đường đã khôi phục bình thường, ngược lại Yến Sương thì --
Đại Gà Con đang run run đôi cánh hoa lệ của nàng, thậm chí còn vuốt lông cho mình, nàng giường cánh bay lên đỉnh đồng ngô nghỉ ngơi, híp mắt đầu như có như không thoáng gật một cái.
Thỉnh thoảng Nghệ Nhàn lại nhìn Yến Sương, cho nên người kia ngủ gật cũng có thể cảm nhận được sự quan tâm kiểu khác của Nghệ Nhàn, cân nhắc nhiều lần, đúng là run rẩy vòng vo tìm một hướng trên đồng ngô, dùng cái mông hướng về phía Nghệ Nhàn.
Nghệ Nhàn, "..." không biết thịt Phượng Hoàng ăn có ngon không.
Miên Hoa Đường học bộ dạng đại sư tỷ, bắt chéo chân, "Nghệ Nhàn, chúng ta không phải đi rèn luyện sao?"
Nghệ Nhàn mặt không đổi sắc nhìn phía xa, "chúng ta rời Thanh Sơn Tông một thời gian cũng đã dài, đã đến lúc nên chuẩn bị quay về, nhưng mà vẫn phải chờ đại sư tỷ tỉnh lại đã rồi quyết định."
Mi tâm Lam Đồng nhăn thành một cục, cái gì cũng không hỏi, cái gì cũng không nói, sau đó lòng có chút không yên, suýt chút nhổ luôn tóc trên đầu Tiểu Lam, Tiểu Lam hăng hái phản kháng, liền hung ác cho nàng một trảo.
Chờ mọi người nghỉ ngơi xong, Nghệ Nhàn liền đề nghị với đại sư tỷ, "Tiểu Lam, Miên Hoa Đường cùng Yến Sương đều cần dành thời gian rèn luyện kỹ năng đi săn, hay là sau này chia làm ba nhóm. Ta và Lam Đồng, Tiểu Lam một nhóm, đại sư tỷ ngươi giúp ta coi chừng Miên Hoa Đường một chút, còn Yến Sương, không ngại để nàng cùng tứ sư muội Hàn Hương Mạch một nhóm đi. Ngươi thấy phân như vậy có được không?"
Tử Hàn đầy hứng thú nhìn nàng một cái, "tùy ngươi."
Nghệ Nhàn gật đầu, ngược lại còn cùng Hàn Hương Mạch giải thích một hồi, "Yến Sương với ngươi thân nhất, hiện tại kỹ năng đi săn cũng đã ổn định, ngươi cũng không có chuyện gì, không bằng liền bồi nàng ở trong rừng tu luyện thế nào?"
Hàn Hương Mạch, "ta, ta được không?"
Nghệ Nhàn bất vi sở động, trên mặt thậm chí còn có tiếu ý, "đương nhiên, ngươi phải tin tưởng mình chứ."
Ba nhóm chi ba hướng khác nhau, Yến Sương mười phần nhiệt tình, mang theo Hàn Hương Mạch tùy ý chọn một chỗ liền bạch bạch chạy đi, trái lại đám người Nghệ Nhàn còn đứng tại chỗ, Tử Hàn miễn cưỡng túm Miên Hoa Đường đá bay, băng trùy khắp trời lại bắt đàu đuổi theo Miên Hoa Đường đang chạy, "ngươi lại có chủ ý xấu gì đây, hả?"
Nghệ Nhàn, "ta muốn xem một chút, thật ra nàng muốn làm cái gì?"
Đoan Mộc Nhã hồi lâu mới phản ứng được, "nhưng mà, chúng ta lại không thể lúc nào cũng đi theo nàng được, làm sao biết được nàng làm gì?"
Lỡ như không bắt được chứng cứ, ngươi bỏ chạy thì phải làm sao?
Nàng vừa nói xong, liền cảm giác đầu mình bị đánh một cái. Nàng còn tưởng có trái cây rụng rơi trúng đầu mình, kết quả nhìn trên dưới trái phải, vẫn không nhìn thấy gì, ngược lại cảm giác quen thuộc trời mưa giông tối hôm đó lại xuất hiện, "Nghệ Nhàn, có phải là ngươi không?"
Nghệ Nhàn cười híp mắt nói, "yên tâm, ta có chừng mực."
Lần trước mượn lôi linh phân thân nửa đường, đến cả thân hình cũng không thể hoàn chỉnh. Hôm nay nàng dùng quanh linh ngưng tụ phân thân, có quang gia trì, cũng kéo dài được một khoảng thời gian.
Một cái bóng mở ảo lắc lư đi tới chỗ Yến Sương các nàng, rất nhanh liền như hơi nước biến mất hoàn toàn trước tầm mắt mọi người, chỉ còn lại động tĩnh bụi cỏ xào xạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.