Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 180: Chủng Loại




Nghệ Nhàn cùng Tử Hàn thương lượng xong, ở tại chỗ nghĩ ngơi một hồi, không ngờ một con hỏa tê giác theo mùi máu lao tới, không cần nàng nói, mọi người vừa thấy huyễn thú nhiều thịt, lúc này liền chảy nước miếng.
Tử Hàn đá Yến Sương một bên làm chim cút, "ngươi đi săn, nếu không hôm nay một miếng thịt cũng không có."
Yến Sương cảm giác đói bụng từ khi nàng duy trì hình thể này, cũng đã lớn thêm một chút. Hầu hết thời gian, có Tử Hàn, Lam Đồng, Nghệ Nhàn trước đó.... nàng căn bản không có một ngày chân chính ăn no nê một trận, phần lớn bụng đều đói kêu vang. Có thể do nàng người nhỏ, lời nhẹ...
Nhìn con tê giác to không thua gì mình, nhất là lúc thả ra ngọn lửa trên sừng, nàng chần chờ một chút, thiên tính đói bụng bị khuất phục, liền bạch bạch vọt tới, dùng cách vụng về nhất đè đầu con tê giác. Không ngờ hỏa tê giác cũng cường ngạnh, thấy Yến Sương phía đối diện cứ thế lao đến, nó nhanh nhẹn né qua một bên, còn thả cho Yến Sương một nhúm lửa.
Nháy mắt ngọn lửa bao lấy Yến Sương, đám người Nghệ Nhàn lại trơ mắt nhìn bộ lông thưa thớt của Yến Sương bốc cháy.
Nghệ Nhàn, "..."
Nàng vừa chuẩn bị đứng dậy, Lam Đồng nhanh hơn nàng một bước chạy ra cản đường hỏa tê giác. Tử Hàn ở một bên đỡ trán thở dài, "hài tử không thể dạy, không thể dạy."
Nghệ Nhàn, "... Yến Sương đại khái vẫn còn chưa quen với thân phận mới."
Nghệ Nhàn nhớ đến trước đó uống máu, còn chút tình cảm cũng làm trái lương tâm cho Đại Gà Con một bậc thang đi xuống.Dù sao mọi người cũng không thể giống như Lam Đồng và Tiểu Lam, có thể giữ hình người và biến thú hình, nhất là Yến Sương lại là đao tu, nhớ đến lần đầu nàng thức tỉnh quang linh căn gà mở, tìm tời một hồi lâu mới tìm được con đường thuộc về mình, đáng sợ Yến Sương là người đột nhiên biến thành huyễn thú, căn bản chỉ là tiếp nhận cái bẫy bị người gài.
Nói tóm lại, Yến Sương được bảo hộ quá tốt.
Yến Sương đau kêu pi pi, cũng may còn biết lăn tại chỗ, lăn vài võng cũng đem lửa trên người dập tắt, còn hình dáng bộ lông vốn thưa thớt, bị đốt thành như nhìn như bị trụi.
Nghệ Nhàn thấy bộ dạng nàng ngu ngốc, quỷ xui thần khiến móc ra một cái gường chiếu về phía Yến Sương. Yến Sương nhìn thấy rõ ràng con gà trụi lụi đen thui xấu xí, lúc này liền suy sụp, giận dữ đứng dậy hướng về con hỏa tê giác đang bị Lam Đồng khống chế cào.....
Thú châu trong đầu hỏa tê giác là tứ cấp, dành cho Yến Sương vì là công xuất nhiều sức lực nhất, còn ba cái chân bị Nghệ Nhàn chia ra, phân mỗi người một phần.
Hàn Hương Mạch ăn ít, ăn xong liền làm ổ dưới tàng cây im lặng nhìn đầu ngón chân. Yến Sương nhìn thấy, còn ngậm một miếng thịt qua, hai tỷ muội khó khăn mới được ở chung sưởi ấm, thoạt nhìn khiến lòng người chua xót.
Nghệ Nhàn khó có được lúc ăn no 7 phần, người ăn no tâm tình dễ dàng thả lỏng. Nàng triệu hồi Ngân Bảo đại nhân ra dò xét tung tích đám người kia, sau đó liền ngồi xếp bằng bắt đầu kiểm tra tình huống bản thân, đúng như nàng dự liệu, chỉ cần cung cấp lôi linh không ngừng, cầu thịt trong bụng cũng không quấy phá nữa. Ngày đó, linh lực nàng dùng hao hết, cung không đủ cầu, mới dẫn đến đau bụng.
Lúc này, Tiểu Lam đang làm nũng nằm trong lòng nàng, dùng tư thái thú hình thỉnh thoảng đem cái đầu mao nhung cọ cọ bụng nàng. Nghệ Nhàn trước đó cũng nghĩ tập mãi thành thói quen, hiện tại các phát hiện thấy.... quỷ dị.
Tiểu Lam thấy Nghệ Nhàn nhìn chằm chằm mình, liền giơ cao trảo, lăn lăn bán manh.
Bị nàng chọc như vậy, nhất thời Nghệ Nhàn đem hoài nghi đáng sợ của mình ném ra sau ót, cùng tiểu gia hỏa chơi đùa một hồi. Ngân Bảo đại nhân rất nhanh quay trở về, không chỉ như vậy còn mang về một tin tức khiến Nghệ Nhàn chậc lưỡi.
Ngân Bảo đại nhân khoa tay múa chân, nhảy lên nhảy xuống, kịch liệt đến nỗi Tử Hàn đại sư tỷ cũng phải bị kinh động.
"Sao vậy?"
"Tiểu Nhã..." Nghệ Nhàn liếm khóe miệng một cái, "Tiểu Nhã ở trong tay bọn họ."
Quan hệ của Ngân Bảo đại nhân và Đoan Mộc Nhã so với những người khác đều tốt hơn, từ lúc đầu hai người đã từng nhịp nhàng cùng nhau trải qua nhiều chuyện, Ngân Bảo đại nhân còn tử tay Đoan Mộc Nhã đổi được rất nhiều linh thực, lúc này đang chi chi hỏi Nghệ Nhàn nên làm gì bây giờ. Nghệ Nhàn bị tin tức đến đột ngột này làm cho ngẩn ra, trong đầu đều là Tiểu Nhã không phải đang ở Thanh Sơn Tông tiếp nhân khảo hạch ngũ phẩm luyện đan sư sao, thế nào lại chạy đến địa phương quỷ quái này???
Tử Hàn nhếch mi một cái, "phiền phức!"
Về điểm này Nghệ Nhàn tán thành lời đại sư tỷ, nàng cũng không muốn nhanh như vậy liền chống lại đám người kia, nhất là khi Ngân Bảo đại nhân nói định đến gần Đoan Mộc Nhã, suýt chút thì bị phát hiện. Có thể thấy bên cạnh nữ nhân không ít người tài, chỉ một cái Bách Thủ Yêu Sư cũng đủ khiến các nàng đau đầu, còn chưa nói đến những người khác, "phải tính trước mới được."
Biết người biết trăm trận trăm thắng.
Nghệ Nhàn lên kế hoạch, để Ngân Bảo đại nhân mượn thế lực ở đây hỏi rõ hướng đi của nữ nhân kia, xác định tin tức nhân số bên người. Cũng may Ngân Bảo đại nhân lúc nào cũng có thể nhất hô bá ứng, rất nhanh đem một đám chuột tiểu đệ tử xó xỉnh vắng vẻ đi hành động.
Cùng lúc đó, Đoan Mộc Nhã đang nghĩ cách làm sao để chạy trốn, nàng đường đường là một ngũ phẩm luyện đan sư, hiện tại phải làm dược đồng sống lay lắt, nói đến thì là một cuộc hành trình đau khổ.
Đoan Mộc Nhã khảo hạch ngũ phẩm luyện đan sư, thiếu một loại dược liệu đặc biệt. Sư phu cho nàng ra ngoài rèn luyện, phái đi 10 vị sư huynh sư tỷ bảo hộ nàng. Kết quả gặp phải nữ nhân sát tinh, đúng lúc đối phương cũng là một luyện đan sư, hơn nữa còn là thất phẩm....
Nếu không có thân phận tiểu dược đồng bên cạnh đổi cho nàng, hiện tại chỉ sợ nàng đã vùi thây trên Thiên Lan Sơn. Bình thường nàng luôn thầm thì muốn ra ngoài rèn luyện, chưa từng nghĩ một lần rèn luyện lại đổi lấy giáo huấn đẫm máu như vậy.
Nàng một bên khuấy nước thuốc, vừa dùng tay áo lau nước mắt chảy xuống, hai mắt đẫm lệ mông lung dường như nhìn thấy một con chuột nhỏ thật thà chui ra từ hốc cây, con chuột cúi đầu dò xét, nhìn chằm chằm nàng một hồi, còn cố gắng lộ thân ra, bất quá rất nhanh liền vèo một cái mất bóng.
Vừa nhìn thấy được chuột nhỏ, nàng tránh không được lại nhớ đến Ngân Bảo đại nhân cùng Nghệ Nhàn....
"Còn ở đó khua khua cái gì, tiểu thư tìm ngươi kìa."
"Ah."
.....
Ngân Bảo đại nhân rất nhanh có được tin tức mới, 10 lính đánh thuê đi theo, còn có 5 người thuộc hạ thân cận khác bảo vệ vị tiểu thư kia, ngoại trừ Hồng Mao Nhân Yêu cùng Bách Thủ Tà Sư trước đó bị đại sư tỷ đánh ra, thì còn có 3 người nữa vẫn chưa lộ diện. Một người trong đó là cô nương, một là lão già, còn có một thiếu niên tuấn mỹ dị thường.
Số người này không khác gì với suy đoán của Nghệ Nhàn, duy chỉ không ngờ đến dược có hay không cũng không sao lại chính là Đoan Mộc Nhã. Trong tình huống nàng không biết gì, Tiểu Nhã nhà nàng đã gặp phải chuyện gì?
Ngân Bảo đại nhân vò đầu bứt tai, rồi lại kích động nhìn Nghệ Nhàn chi chi khoa tay múa chân.
Nghệ Nhàn khẽ run, "ngươi nói thân thể cô nương kia không ổn, cần người.... bế?"
Ngân Bảo địa nhân dùng trảo dùng sức vỗ vỗ ngực, sau đó nằm trên đất, còm lấy mối khối vải bố không biết từ đâu ra che lại nửa mặt, nửa chết nửa sống.
Tử Hàn, "nó đang làm gì vậy?"
Thiên phú biểu diễn của Ngân Bảo đại nhân rất tốt, không đi làm diễn viên thực đáng tiếc, Nghệ Nhàn nhìn một cái liền hiểu được ý nàng muốn biểu đạt là gì, "vị luyện đan sư này thân thể không ổn, hình như là bệnh không trị được, hơn nữa nàng luôn che mặt, hẳn là rất ít người thấy được chân dung thực sự của nàng."
Nói xong, Nghệ Nhàn theo bản năng nhìn về phía Tử Hàn, "đại sư tỷ có từng gặp qua vị luyện đan sư nào như vậy chưa?"
Tử Hàn lắc đầu, "ta chưa từng nghe nói có luyện đan sư nào không thể đi lại, hơn nữa còn dụ được Bách Thủ Tà Sư đến bên người bảo hộ, cô nương này hẳn cũng không phải người lương thiện gì."
Một cái tà linh sư cũng đủ đem cả đám biến đen.
Thân làm luyện đan sư, lại không chữa được bệnh của mình....
Nghệ Nhàn vẫn không nghĩ ra, "không lẽ Tiểu Nhã gạt sư phụ, một mình lén chạy ra ngoài sao?" sau đó nàng lại đem khả năng này vứt bỏ, tính tình Đoan Mộc Nhã có chút kiêu căng, tính tình nhỏ, lại sợ chết.
Khi các nàng gặp nhau ở thú nhân tộc, thì đã chứng minh tất cả, vậy chỉ có một khả năng.
Tử Hàn nhíu mày, hiển nhiên cũng nghĩ như Nghệ Nhàn, loại trừ những khả năng không thể, Đoan Mộc Nhã có thể được phép ra ngoài, hơn nữa chuyến này mang không ít người theo, chỉ là người không còn nữa rồi. Thân làm đệ tử Vân Đan Phong, lại là luyện đan sư được bồi dưỡng quan trọng, phong chủ không thể nào keo kiệt mà không phái người đi hộ tống Đoan Mộc Nhã...
Yến Sương vẫn vểnh tai nghe các nàng nói, kết quả nghe được một hồi thì thấy hai người đột nhiên trầm mặc, bầu không khí có vài phần cổ quái, vì vậy chỉ dám ngồi bên cạnh không dám thở mạnh một cái.
Nghệ Nhàn nhìn mọi người ở đây, đem đội ngũ 5 người của cô nương kia pk với phe mình, phần thắng không đủ 4 phần, "đại sư tỷ, Bích Anh thật ra ở chỗ nào?"
Tử Hàn, "đi đường suốt đêm, trước tiên tìm Bích Anh."
Bích Anh sinh trưởng bên cạnh đồng ngô ở Thiên Lan Sơn, nhưng từ khi Thiên Lan Sơn bị hủy, đồng ngô khô kiệt, không ai có thể tìm được chính xác chỗ của đồng ngô, cho nên Bích Anh là loại linh thực có thể gặp không thể cầu, cũng khá là khan hiếm.
Nghệ Nhàn theo thói quen luôn tin đại sư tỷ, nhưng hiện tại Bích Anh không chỉ liên quan đến Miên Hoa Đường, mà còn liên quan đến Đoan Mộc Nhã, tìm Bích Anh trước là kết quả các nàng nghĩ tới, nhưng quá trình tìm kiếm không thể kéo dài quá lâu, nếu không Đoan Mộc Nhã ở bên kia sẽ gặp chuyện, nàng cũng không có tay dài a, "đại sư tỷ làm sao chắc được là chúng ta sẽ tìm thấy?"
Tử Hàn nhàn nhạt liếc Yến Sương ngồi một bên, "người khác tìm không thấy, nhưng Yến Sương nhất định có thể."
Yến Sương pi pi nghiêng đầu, hai mắt đều hỏi vì sao a? nàng có thể, nàng có thể cái gì?!
Nghệ Nhàn nghi hoặc, "Yến Sương có thể?"
Tử Hàn, "mấy trăm năm trước, Thiên Lan Sơn là chỗ ở của tộc Phượng Hoàng, đồng ngô là nơi Phượng Hoàng thích sống nhất, ngươi nghĩ Yến Sương là cái gì?"
Nghệ Nhàn, "..." một con gà biết đạp nước, không đúng, gà bay.
Nghệ Nhàn thấy được ý vị thâm trường của đại sư tỷ, nàng thở ra một hơi sâu, không dám tin đánh giá con gà xấu manh trụi lông trước mặt.... so với Phượng Hoàng giương cánh bay lượn, niết bàn trọng sinh là cùng một chủng loại sao ta?
Sợ là, không phải bị đột biến gen rồi đó chứ!
-------------
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Yến Sương: ta rất xấu, ta cũng rất ôn nhu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.