Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 174: Khen




Lười biếng sau giờ ngọ*, từng đốm sáng vàng kim nho nhỏ từ kẽ tay bay ra, xua tan âm lãnh xung quanh. Đoàn người bước cao bước thấp đi sâu vào Thiên Lan Sơn đan nhánh, im lặng đến nỗi thỉnh thoảng còn thiếu chút tiếng chim hót ủy khuất.
Nghệ Nhàn cùng Lam Đồng vốn cũng không phải là người nói nhiều, đem theo hài tử nhà mình đi học va chạm vài tháng, chủ yếu là tham khảo học nói vài từ đơn giản nhất, nhưng mà ở nơi nguy cơ tứ phía như vậy, tiểu gia hỏa kia sở hữu một nửa dòng máu thú nhân đang trợn to mắt di chuyển nhìn xung quanh, thỉnh thoảng lại lay lay cái đầu tóc vàng óng của Lam Đồng một cái, nửa ngày cũng không nói một chữ.
Ngoại trừ dưới chân là âm thanh cành cây khô kêu rắc rắc vì gãy, thì còn lại chính là âm thanh rên rĩ của Đại Gà Con Yến Sương làm phiền lòng, cái này khiến người ta cảm giác như bài hát ru con nhà nhã sau giờ ngọ, cộng thêm tần suất dao động, thì càng ngủ đến hôn thiên ám địa, không biết là sáng hay đêm.
Hàn Hương Mạch khoác một cái áo choàng, đem hai cái tai hồ ly khả ái cùng bộ trảo giấu vào trong áo. Nếu không có ai hỏi thì cũng không có tiếng đáp lại.
Dọc đường đi, đoàn người giải quyết không ít mãnh thú đột nhiên thò đầu ra, còn thuận tiện ăn no được vài bữa. Nhưng khi các nàng càng đi sâu vào trong, mãnh thú lại càng ít hơn, nhất là hôm nay, không có tin bữa trưa, rột rột, rột rột tiếng kêu muốn ăn trưa đã bắt đầu phát ra.
"Nương, đói bụng."
"Nương, nương."
"Đói bụng, đói bụng, ta đói rồi."
...
Tiểu gia hỏa không chỉ học được nói chuyện, còn học được kỹ năng xấu xa. Tựa như hiện tại, nếu Nghệ Nhàn và Lam Đồng không để ý, nàng biết dùng cái bụng nhỏ của mình ôm chặt lặp đi lặp lại lèo nhèo, cho đến khi đạt được mục đích.
Nghệ Nhàn hết cách, liền bắt chuyện cho mọi người nghỉ ngơi, trước giải quyết vấn đề no bụng. Tại chỗ, ngoại trừ Nghệ Nhàn, thì cái đói của mọi người như một cái động không đáy. Bình thường có thể ăn qua loa, nhưng từ khi bước vào Thiên Lan Sơn, mỗi ngày đều có rất nhiều nguyên liệu chủ động mò đến cửa để nấu ăn, từ tiết kiệm thành xa xỉ, cảm giác này theo hoài cũng sắp không ngăn lại được.
Nhìn a, người đầu tiên đã không chịu nổi cơn đói mà phát ra kháng nghị rồi a.
"Biết rồi."
"Nương, hôn hôn."
Tiểu Lam lướt qua Lam Đồng, nhiệt tình tiến đến khuôn mặt Nghệ Nhàn hôn lên hai cái, thể hiện rõ chân lý cuốn theo chiều gió.
Lam Đồng, "ta đi tìm chút đồ ăn."
Nghệ Nhàn túm Tiểu Lam vứt cho Tử Hàn đại sư tỷ, Đại Sư Tỷ nằm trên lưng Yến Sương cũng tự tay đem tiểu bất điểm cùng Miên Hoa Đường ôm vào ngực, trở mình ngủ tiếp.
Nghệ Nhàn, "ta đi cùng ngươi."
Hàn Hương Mạch mở miệng, cuối cùng cũng không dám mặt dày theo sau, chỉ tùy ý tìm một chỗ cách Tử Hàn xa xa ngồi xuống, cúi thấp đầu không biết đang suy nghĩ gì?
Thời gian trôi qua, Yến Sương Đại Gà Con giống như một con gà mái ngồi bẹt xuống đất ấp trứng, hai mắt chuyển động vòng vo, bắt đầu ngủ gật. Tùy ý ba tên nằm trên lưng lăn qua lộn lại, Tiểu Lam vùng vằng muốn thoát khỏi cái ôm của Tử Hàn, kết quả nàng chui thế nào cũng đều bị người này vây khốn, giằng co một hồi nàng liền như tiểu nãi cẩu, tiến đến cái cổ Tử Hàn đại sư tỷ ngửi ngửi.
"Đói."
"Không cho phép cắn!"
Tiểu Lam vẫn cắn một ngụm, kết quả cắn nửa ngày, cổ đối phương cứng như khối sắt, răng suýt chút bị cắn nát. Nàng nửa ghé vào ngực Tử Hàn, ê a thừa hơi, nỗ lực ngoạm ăn mong có thể cắn được gì đó, nhàn rỗi vô sự, đôi mắt xanh lại chuyển động xung quanh, lại thấy trong rừng phát lên một làn khói tím, khói bay về phía các nàng. Bắt đầu, thì như một đám mây tím lượn lờ, nhẹ nhàng bò đến bên này thăm dò. Thấy các nàng không quan tâm thì liền bạo động.
Tiểu Lam liều mạng vỗ Tử Hàn, "a a, xấu xa."
Khiến Yến Sương đang ngủ gật cũng phải hí mắt nhìn, còn chưa kịp phản ứng, đã bị đám khói tím nuốt chửng.
Bên này, Nghệ Nhàn cùng Lam Đồng tìm nửa ngày cũng không có được nguyên liệu nấu ăn, không nói hình thể lớn đến có hình thể nhỏ cũng không thấy được, "bắt đầu hôm nay, chúng ta có thể phải chịu đói rồi."
Lam Đồng thì không sao, trước kia khi ở thú nhân tộc, Nghệ Nhàn cảm thấy người này mỗi lần ăn đều là một thùng cơm, nuôi cũng rất cực a. Nhưng mà, không có chống đối sẽ không có thương tổn, nhất là so với một cái Lôi Long cùng một cái Đại Gà Con, lượng cơm Lam Đồng ăn cũng đã co lại.
Lam Đồng, "tìm một chút."
Nghệ Nhàn cũng không phản đối, bởi vì trước đó không lâu, nàng cũng đã được gia nhập bộ tộc thùng cơm, ăn so với Lam Đồng không thiếu chút gì, nhất là muốn ăn thịt, càng nhiều càng tốt. Nghĩ vậy, nàng nhào một cái lên lưng Lam Đồng, "ngươi gần đây cứ bí bí hiểm hiểm, có phải là đang gạt ta cái gì hay không?"
Lam Đồng cõng nàng lên, không thừa nhận cùng không phủ nhận.
Nghệ Nhàn vốn thử nàng, hiện tại nhìn lợn chết không sợ nước sôi, liền nheo mắt lại, nàng vươn tay chuẩn bị tra tấn bức cung, chợt nghiêng đầu qua chỗ khác, một cái bóng vừa vụt qua trước mặt nàng, nhanh đến nỗi nàng hoài nghi mình nhìn lộn.
Lam Đồng giật giật tai, không chịu ảnh hưởng đi về phía trước.
Nghệ Nhàn vươn tay vân vê vành tai đối phương, nhìn tai đối phương đỏ lên cũng không chịu dừng tay, cảm giác được phía sau có thứ gì đó đến gần, nàng chợt phóng lôi tủy ra, ngân long nháy mắt đánh nát đám khói phía sau.
"Thứ gì vậy?"
"Nguyên liệu nấu ăn?"
Hai người tìm nửa ngày, đám mây như không khí, đánh tan thì biến mất không còn một mảnh. Sau đó hai người đi tìm nửa ngày, cũng không tìm được nguyên liệu nấu ăn mới bất đắc dĩ quay đầu về, kết quả mấy tên kia vẫn còn duy trì bộ dạng lúc các nàng rời đi.
Tiểu Lam nhìn thấy nhị vị mẫu thân quay về, kích động vỗ Tử Hàn. Tử Hàn bị nàng phá rất bực mình, thuận tay ném vật nhỏ này đi, Lam Đồng phản ứng cũng nhanh, túm tiểu gia hỏa vững vàng tiếp được.
Tiểu Lam cáo trạng, "xấu xa."
Nghệ Nhàn, "gặp phải cái gì?"
Tử Hàn trở mình, Miên Hoa Đường trong ngực từ từ nhắm hai mắt lại không nhúc nhích, nếu bàn về ngoan, so với Tiểu Lam vẫn ngoạn hơn, nàng từ từ nhắm hai mắt lại ngáp một cái, "các ngươi muốn tiếp tục nghỉ ngơi, hay là...."
Nghệ Nhàn thấy mọi người không sao cũng không hỏi thêm nữa, "tiếp tục đi thôi, sớm tìm bụi cây Bích Anh kia." Bích Anh là một loại linh thực, nghe nói có thể khắc chế ảnh hưởng do Tam Đồng Thú tạo thành, thứ nhất có thể để Yến Sương và Hàn Hương Mạch quay về thân người, thứ hai.... nói không chừng có thể tiêu trừ phệ hồn làm ảnh hưởng Miên Hoa Đường, mọi người thảo luận một chút, liền thay đổi đường đi đến Thiên Lan Sơn.
Tử Hàn theo bản năng vỗ vỗ Đại Gà Con, Yến Sương tựa như bị người vuốt mông nhảy dựng lên, điên cuồng chạy đi, tựa như một hồi rồng lượn gió. Nghệ Nhàn dở khóc dở cười, "dưới sự dạy dỗ của đại sư tỷ, ta tin tưởng Yến Sương nhất định sẽ đột phá bản thân."
Hàn Hương Mạch đi cuối cùng, do dự một chút vẫn nhỏ giọng nói. "vừa rồi có thứ gì đó đánh lén chúng ta." sau đó liền im lặng.
Vị đại sư tỷ kia quả thực đáng sợ a!!!
Nghệ Nhàn gật đầu, coi như đã hiểu. Có đại sư tỷ tọa trấn, trừ phi là thần cấp vây công, nếu không cũng sẽ không có việc gì, "trên đường phải cẩn thận hơn, Thiên Lan Sơn.... không hề tầm thường."
Nghệ Nhàn lần đầu nghe đến Thiên Lan Sơn là khi còn đang ở trong bí cảnh, nàng dùng mạng Tạ Vũ trao đổi với Tạ Anh mà có được, cũng là nơi nương của nguyên thân biến mất. Nàng vốn nghĩ rằng tìm một bụi Bích Anh quanh Thiên Lan Sơn là được, không ngờ các nàng lại từng bước đi vào sâu hơn.
Sớm biết như vậy, nàng nên kéo Tiểu Nhã từ Thanh Sơn Tông đến cho rồi, ít nhất có vài thứ linh thực muốn tìm có người biết, có thể tìm dễ hơn một chút. Không giống các nàng hiện tại, hai mắt mù mờ, sờ bậy sờ bạ.
Ở sau lưng các nàng, một đám khói tàn lại lần nữa tụ lại, đám khói yêu nhiêu lần nữa ngưng tụ thành cái đầu, hai mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào đám người Nghệ Nhàn, Nghệ Nhàn lại cảnh giác quay đầu, phía sau không có gì cả.
....
Theo các nàng từng bước vào sâu hơn, ánh sáng cũng dần buông xuống. Nghệ Nhàn do dự một chút, cuối cùng cũng không ngưng tụ quang linh. Dù vậy, đoàn người đi dạo như trước cửa nhà mình, không chút chướng ngại.
Nghệ Nhàn, "đại sư tỷ, ngươi biết vị trí cụ thể của Bích Anh sao?"
Tử Hàn, "giao giới sinh tử."
Nghệ Nhàn, "..."
Nghệ Nhàn lại hỏi cặn kẽ lần nữa, Tử Hàn đại sư tỷ lại ngáp một cái lớn, xoay người đi ngủ. Nàng suy nghĩ, sau đó để Yến Sương dừng lại, mọi người tùy ý leo lên cây nghỉ ngơi lấy sức.
Ban đêm Thiên Lan Sơn đưa tay không thấy được 5 ngón, gió lạnh cứ vậy thấm vào trong xương, lạnh đến Nghệ Nhàn run lên cầm cập. Sau đó nàng được một đôi tay ấm áp ôm lấy, một cái lò sưởi ôm ấp đem nàng đóng gói xong, phần bụng cũng ấm áp hơn.
Lam Đồng hạ giọng bên nàng nói, "hiện tại bụng còn đau không?"
Nghệ Nhàn, "không đau."
Hôm đó đau bụng như là vui đùa, nếu không phải suýt chút mất mạng, Nghệ Nhàn cũng không phát hiện thứ đồ chơi trong bụng kia đang làm gì. Nhớ đến hành vi kỳ quái trước đó của Lam Đồng, nàng vươn tay túm mặt Lam Đồng nhìn về phía mình, "cho ngươi cơ hội, thành thật khai báo thực ra ngươi lừa ta cái gì."
Lam Đồng một ngụm đem ngón tay nàng ngậm vào, còn khẽ cắn. Dùng hành vi này biểu thị nàng trầm mặc quyết tâm im lặng.
Nghệ Nhàn, "thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ bị nghiêm trị. Nếu ngươi thành thật, ta sẽ không nổi giận. Nếu ngươi cứ im lặng không nói.... thì phải nghĩ đến hậu quả khi ta phát hiện ra."
Lam Đồng lại nặng nề cắn nàng một ngụm, thái độ cố chấp khiến Nghệ Nhàn cũng muốn biến thành tiểu cẩu, cắn lại nàng hai cái. Nhưng cuối cùng vì e ngại còn có người ở đây, không dám làm chuyện sơ xuất. Tìm một chỗ ấm áp ngồi, cứ vậy ngang nhiên mà ngủ.
Lúc nửa đêm, một đôi mắt xanh lục trôi giữa không trung, không quá lâu liền bao vây các nàng, thậm chí còn to gan tiến đến trước mặt Tử Hàn, Tử Hàn trở mình, tát một cái đánh tan thứ đồ chơi kia.
Một luồng ánh sáng phủ xuống, đem tối tăm biến thành ban ngày.
Mọi người mở mắt, chỉ thấy xung quanh tản ra khói tím, những đôi mắt xanh lục đều từ thứ này ngưng tụ thành, cái này chiếu một cái liền xua tan chúng nó.
Tử Hàn đại sư tỷ bất mãn lầm bầm, "chói mắt."
Nghệ Nhàn hết cách, "tốt xấu cũng nên nói cho ta biết thứ đồ chơi này là gì a? theo cả ngày rồi, buổi tối cũng không tha, cũng không thể để chúng nó nhìn cả đêm như vậy, làm sao ngủ a?"
Thần ngủ đại lão biểu thị ngủ như vậy cũng không có gì chướng ngại, nhưng vẫn giải đáp nghi vấn của Nghệ Nhàn, "là máu khô ở Thiên Lan Sơn đã lâu, vô ý thức, chỉ cần thấy mỹ nhân, chúng nó đều nhỏm dậy đi xem."
Nghệ Nhàn, "..."
Đây là đổi cách tự khen chính mình sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.