Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 17: Chuột trắng (sửa)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lam Đồng ra ngoài một chuyến, khiêng một con thú nhỏ không biết bắt từ chỗ nào, quay về liền nói, "ta phải ra ngoài ba ngày."
Đến thung lũng Á Đạt?
Nghệ Nhàn liền phản ứng, vì muốn tìm quả dinh dưỡng cùng hóa hình thảo cho tiểu gia hỏa kia, "ta cũng muốn đi."
Lam Đồng nhìn nàng một cái, "Không được."
Nghệ Nhàn không muốn ở mãi trong Khố Tư thành này, huống chi bản đồ nàng có ngoại trừ phân nửa rừng Khoa Mạc ra thì không còn gì cả, nếu có ngày muốn bỏ trốn, cũng không biết trốn như thế nào, từ con đường kia trốn đi, thì nên trốn đi đâu.
Nghệ Nhàn cam đoan, "đưa ta đi, ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời."
Lam Đồng lắc đầu.
Nhìn bộ dạng là biết không cho nàng đi chung, vì sao a? không lẽ trong thung lũng Á Đạt còn khủng khiếp hơn rừng Khoa Mạc sao?
Cũng may Lam Đồng dường như đang chuẩn bị đồ đạc, nàng nhân lúc tiểu gia hỏa ngủ say, đi ra ngoài một vòng, muốn tìm hiểu cái gì ở Khố Tư thành này thi nơi tốt nhất chính là chỗ mấy bà tám, có lẽ do cuộc sống đơn điệu không thú vị nên chỉ cố ba ba ba không thì là bla bla bla....
Nàng lượn một vòng rất nhanh nghe được điều mình muốn biết, trong thung lũng Á Đạt có dã thú hay đến, không cẩn thận thú nhân mạnh nhất cũng sẽ bị nạn ở đó, cho nên hiếm có thú nhân muốn đến thung lũng Á Đạt, ấu tể cần quả tím có thể dùng quả khác thay thế, như là ngân hạnh (lần trước Tần Dung cho tiểu gia hỏa ăn), quả hồng các loại, nhưng dinh dưỡng kém hơn quả tím, còn có hóa hình thảo, bình thường đa số ấu tể chưa cần dùng đến, nhưng chúng nó từ khi sinh ra đã biết biến hóa, đến giai đoạn thành niên cũng cần mười mấy năm để chuẩn bị.
Nghệ Nhàn không biết vì sao Lam Đồng lại muốn đi vội như vậy, nhưng có cơ hội ra cửa nhất định phải nắm chặt.
***
Hôm sau, Nghệ Nhàn nhìn ra xa đã thấy ba bốn con thú khổng lồ đứng ngoài cửa thành tụ tập lại, có lang hình, hồ ly hình, sư tử hình.... hình người thường thấy, đột nhiên biến thú hình, vẻ mặt nàng liền mộng, nhãn manh.
Quét qua một vòng nàng thấy biến thú hình thì gia súc bên cạnh nàng nhìn hợp mắt hơn nhiều.
"Đi!"
Nghệ Nhàn bị lôi đi, lảo đảo suýt chút dập mặt, nàng tức giận tên gia súc bên cạnh không biết thương hương tiếc ngọc.
Nghĩ lại, chính mình khó lắm mới có được cơ hội ra cửa, lỡ làm gia súc này phật ý thì phải làm sao a. thôi bỏ đi, không nên tính toán với gia súc này, cùm chân cũng chuyển thành cùm tay rồi, dù sao cũng đang đèn đỏ, ai kêu hôm qua nàng uy hiếp tên kia nói là nhân lúc bọn họ đi săn nàng bỏ trốn....
Lam Đồng tự mình đem nô ɭệ làm ấm giường đến mọi người đều lộ vẻ mặt không hài lòng, nhưng không dám nói gì.
Đám thú nhân gào tập thể, tựa như đám tiểu cẩu đang tru, hơn nữa tiếng kêu mỗi người không giống nhau, cái nghi thức này khiến Nghệ Nhàn buồn cười thành tiếng, đứng sau lưng Lam Đồng cười đến muốn tắt thở.
Nhưng rất nhanh nàng không thể cười được.
Dưới tốc độ chạy như điên của gia súc, đại thụ hai bên đường lao nhanh xoẹt qua, Nghệ Nhàn bị gió làm sặc khan, nước mắt không khống chế cũng trào ra, nếu không phải nàng túm chặt lông tên này, sợ là đã bị quăng bay rồi.
Tên này nhất định là cố ý mà!!
Nghệ Nhàn chỉ có thể cúi thấp người, vùi mặt vào bộ lông Lam Đồng, nhìn cảnh vật xung quanh, nhưng quá nhanh căn bản không thấy rõ được gì, đại khái lướt qua mấy vùng xanh biếc mà thôi.
"Ăn chút gì đi."
"... Hả?"
Sắc trời ngả màu, vài đôi mắt phát sáng trong đêm chuyển động qua lại, nhìn thật dọa người Nghệ Nhàn theo bản năng co người lui về sau, phía sau là đại thu, nàng thậm chí còn mò được cành cây khô.
"Một ngày chưa ăn gì rồi." Lam Đồng đem lương khô nhét vào tay nàng.
Nghệ Nhàn tìm vài giây thích ứng mới phát hiện, xuất phát khi trời sáng, hiện tại đã là tối rồi. Nàng bất tri bất giác ngủ cả ngày trên lưng gia súc này? với tốc độ chạy của bọn họ, chỗ này hẳn là cách xa Khố Tư thành a.
Nghệ Nhàn một bên gặm thịt khô, một bên bọn họ nói chuyện với nhau, đại thể là chúc mừng Lam Đồng, tiểu gia hỏa có thể hóa thú tin tức cũng đã truyền khắp Khố Tư thành rồi, sau đó bọn họ lại nói đến việc kiểm tra thiên phú, đó là chuyện mọi người gần đây hay nói đến nhất.
"Khố Tư thành chúng ta cuối cùng cũng có một ấu tể xuất chúng a, Hồ Thanh hai ngày qua gặp người liền cười."
"Đúng vậy, tiểu tử kia mới còn nhỏ đã có cơ linh, vừa nhìn là biết thiên phú rất tốt a."
"Đáng tiếc ca ca nhà ta không có tiểu tử kia đi, lần sau cũng không biết chờ đến khi nào."
Chuyện này cũng giống như việc người lớn trong nhà bàn về thành tích học tập của con mình vậy, thành tích tốt thì người lớn tự hào. Còn không tốt thì nhéo tai con mình đem về dạy dỗ. Còn ấu tể Hồ Thanh kia điển hình là "con nhà người ta" a.
"Lam Đồng, quan hệ của ngươi cùng vị Lục đại nhân kia rất tốt sao?"
"Nhìn các ngươi hình như quen biết lâu rồi, sao trước kia không nghe ngươi nói đến."
"Có thể nói vị Lục đại nhân đến Khố Tư thành chúng ta vài lần nữa được không?"
Nhờ quan hệ a, nhiều chuyện đến, Nghệ Nhàn vểnh tai chăm chú nghe, kết quả gia súc kia đáp một câu, "không quen, chuyện qua lâu rồi."
...
Cả câu chuyện cứ vậy là kết thúc!
Sau khi ăn uống xong, các thú nhân thay nhau gác đêm, Nghệ Nhàn ngủ một ngày, căn bản cũng không ngủ được nữa, nhưng cũng không thể rời khỏi phạm vi an toàn của các thú nhân. Đây là lần thứ hai nàng ngủ nơi rừng rậm, ký ức khủng bố lần đầu tiên vẫn còn lưu lại trong đầu, nhưng trong trí nhớ phần nhiều là con hồ ly trắng kia, vừa giống cáo lại vừa giống thú nhân hồ tộc, nó vừa kỳ ảo lại thần bí.
"Huyễn thú là cái gì?"
"Ngươi muốn biết?"
Nghệ Nhàn dĩ nhiên muốn biết, nàng sùng bái võ lực, hồ ly trêu chọc gấu lớn hình ảnh còn rõ trước mắt, bên người nàng nếu có một con "huyễn thú" có sức đấu mạnh như vậy, thì việc rời khỏi Khố Tư thành càng có đáp án rõ hơn, nàng còn phải suy nghĩ thêm một chút, xem đáp án này có đáng cho nàng trả giá hay không.
Nghệ Nhàn không nói, âm thanh cám dỗ trong đầu nàng cũng không lên tiếng nữa, hình như bị nàng cảnh cáo một lần xong thì đã an phận thủ thường rồi.
Nửa đêm, mọi người dường như chìm vào giấc ngủ, tiếng động xoạt xoạt nhỏ nhẹ vang lên, âm thanh rất nhỏ, Nghệ Nhàn liền mở mắt ra, cả người căng cứng còn tưởng là khẩn trương nên nghe nhầm, dù sao cũng có thú nhân gác đêm, nhưng âm thanh kia vẫn tiếp tục.
Nàng nghi hoặc, tính cảnh giác của thú nhân không phải rất cao sao?"
Có thứ gì đang đến gần đây a.
Nghệ Nhàn đang nghĩ có cần la lên đánh thức đám người đang ngủ như chết kia không, thì có thứ gì đó đã vọt đến trước mắt rồi, một lớn một nhỏ, mắt to trừng mắt nhỏ.
Một con chuột trắng lớn chừng bàn tay, ngoại trừ đôi mắt đỏ quỷ dị ra thì trên trán còn có vệt màu hồng, thoạt nhìn không giống chuột cống, nhìn giống như sủng vật nhà ai đó.
Nghệ Nhàn nghĩ, nàng có nên phản ứng hay không đây?
Động tác đối phương còn nhanh hơn cả nàng, vèo vèo vài cái đã nhảy lên gáy nàng, Nghệ Nhàn bật dậy muốn túm con chuột không biết từ đâu chui ra này trên người mình xuống, nhưng con chuột chạy nhanh quá thậm chí còn đắc ý lắc cả mông.
Nàng không nhìn nhầm, con chuột trắng này đang gây hấn với nàng.
Nghệ Nhàn tức điên, bị thú nhân khi dễ còn không tính, đến cả con vật chỉ lớn bằng bàn tay cũng dám khi dễ nàng, dám coi nàng là bùn nhão dễ nặn sao hả?
Nàng hái vài cái lá trên cây, nhắm ngay con chuột phóng đến, nhưng đều bị con chuột này né được, chuột trắng còn dương dương đắc ý khoa chân múa tay với nàng, nàng liền lấy bùn vo thành viên cầu nhỏ.
Chít!
Chít chít!
Nghệ Nhàn đem đá giấu trong bùn ném tới, con chuột kêu thảm một tiếng ngã xuống đất không dậy nổi, như là chết thật, "một con chuột chết mà cũng dám chơi ta."
Nàng tóm con chuột chết lên nhìn, con chồn này so với mấy con chuột khác nhìn dáng vẻ tinh xảo hơn, nhưng mà cũng ghê quá a. Nghệ Nhàn nghĩ có nên đem nó lột da nướng ăn không? nào ngờ con chuột giả chết đột nhiên nhắm ngay ngón cái nàng cắn một cái.
Đệch!!!
Nghệ Nhàn bị đau liền thả tay ra, chuột trắng vèo một cái không thấy nữa.
Chuột trắng cổ quái, cánh rừng cổ quái, còn càng cổ quái hơn là nàng làm ra động tĩnh lớn như vậy mà tất cả mọi người không có phản ứng gì, hình như không nghe thấy động tĩnh này.
"Lam Đồng, dậy đi."
"Sao vậy hả?"
"Người gác đêm có phải ngủ rồi không?"
Lam Đồng nhảy lên một cái, thú nhân gác đêm bị nàng đánh thức còn đang mơ màng, theo lời hắn nói thì mí mắt tự nhiên nặng nền rồi ngủ luôn.
Cũng may đêm qua không có chuyện kỳ lạ gì phát sinh.
Nghệ Nhàn kiểm tra vết thương một chút thấy không có độc, vì để cho an toàn nàng thoa lên vết thương chút thuốc nước, đến khi trời sáng hẳn nhìn lại một chút đã thấy vết thương kết vảy, nhưng miệng vết thương lại có thêm một cái ký hiệu màu bạc.
Ngự Thú Sư Mạnh Nhất - Chương 17

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.