Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

Chương 136: Ẩn núp




Chung Lâm choáng váng, "Miên Hoa Đường, Miên Hoa Đường... hình như chạy rồi."
Sau một hồi suy nghĩ, Nghệ Nhàn hoài nghi vật nhỏ này do ham chơi đã chạy đi tìm Tiểu Lam rồi, nếu chạy đi tìm Lam Đồng các nàng cũng không sao, "ta để Ngân Bảo đại nhân đi trước tìm một chút."
Ngân Bảo đại nhân vểnh tai, chăm chú nghe Nghệ Nhàn dặn dò, chờ xong thì lao xuống lòng đất.
Chung Lâm nhìn biểu tình Nghệ Nhàn nghiêm túc, liền an ủi "sẽ không đúng lúc để Miên Hoa Đường gặp phải đạo tặc bắt cóc hài tử đâu, hơn nữa có gặp được với bản lĩnh của Miên hoa Đường, thì phân nửa là tên đó sẽ không mau mắn gì a."
Nghệ Nhàn nghẹn lời, dùng tâm tính người mẹ để bảo đảm, "trí lực Miên Hoa Đường chưa mở hoàn toàn, bình thường... có chút ngốc, raaxt dễ bị người ta gạt đi."
Vẻ mặt Chung Lâm giật mình, "ngốc? không có ngốc nha, tiểu sư muội có phải ngươi quá lo lắng cho huyễn thú của mình rồi không?"
Nghệ Nhàn, "..."
Hai người bị chuyện Miên Hoa Đường chạy mất làm chia rẽ nghiêm trọng, nói xong lời cuối Nghệ Nhàn liền quay về khách điếm, không còn tâm tư đi Lăng Thiên Tông.
Chung Lâm biết đuối lý, liên tục khuyên bảo, "Huyền Minh Tông và Lăng Thiên Tông hôm nay mai phục, có thể thấy bọn họ đã biết ta, nếu không chúng ta đổi khách điếm khác đi."
Dưới chân Nghệ Nhàn hơi dừng lại một chút, liếc hắn lại lần nữa đổi đường đi, ra ngoài Yên Vũ trấn trước, "sư huynh, ngươi có đổi bao nhiêu các khách điếm cũng không hữu dụng."
Chung Lâm, "ah, tiểu sư muội, cái này là sao a?"
Nghệ Nhàn đánh giá thời gian, có thể Mẫn Viễn và Lăng Tuyết đã bao vây khách điếm các nàng ở, lúc này quay về không khác gì chui đầu vào lưới, "Yên Vũ tiểu trấn được hai tông che chở, ngươi nói xem, bên trong trấn đột nhiên có hai người xa lạ, vào ban đêm hai tông lại xảy ra trộm cướp, có khả nghi hay là không?"
Nghệ Nhàn, "hơn nữa, Huyền Minh Tông và Lăng Thiên Tông bề ngoài nhìn qua thù sâu như biển, nhưng mà không ngoài khả năng bọn họ truyền tin cho nhau, nếu không chúng ta vừa chạy khỏi vòng vây của Huyền Minh Tông lại gặp Lăng Thiên Tông bao vây a?"
Chung Lâm càng nghe càng kinh ngạc, "cái này, cái này, đây chỉ là suy đoán của tiểu sư muội ngươi. Nếu thực sự có người báo tin, nếu hai vị tông chủ biết được, sợ là không chỉ trục xuất sư môn đơn giản như vậy, ai lại dám làm như thế a?"
Nghệ Nhàn hừ cười, "có gì mà không dám, có một vài người động tình khó điều khiển được bản thân, làm chút chuyện riêng tư của mình, nếu không sao trên đời lại chuyện tình trao nhầm ngươi a?"
Chung Lâm không hiểu, chờ phản ứng lại người đã ra ngoại thành, "tiểu sư muội, vì sao chúng ta lại ở đây?"
Nghệ Nhàn tất nhiên là đi theo dấu Ngân Bảo đại nhân để lại, nàng nhìn quanh một vòng, "khách điếm chúng ta không thể về, cần phải thông báo cho Lam Đồng một chút, đừng để nàng và Tiểu Lam bị người hai tông bắt được."
Chung Lâm, "cũng phải."
Nghệ Nhàn cũng không biết Lam Đồng đem Tiểu Lan trốn đi đâu, tìm nửa ngày cũng không thấy bóng người, không thể làm gì khác là đi theo bản năng, càng đi càng lệch, cảm ứng với Ngân Bảo đại nhân càng lúc càng mạnh mẽ.
Chung Lâm níu vai nàng lại, "tiểu sư muội, đi về phía trước là một thôn trang a, Lam Đồng sao lại ở đó được?"
Nghệ Nhàn, "không phải Lam Đồng, mà Ngân Bảo đại nhân đang ở đó."
Chung Lâm vừa nghe, thần sắc có vài phần ngưng trọng, "nói như vậy, Miên Hoa Đường bị đám người kia bắt đến đây?"
Nghệ Nhàn nhìn y phục của Chung Lâm cùng phong độ của hắn một vòng, "đi vào tìm hiểu thì sẽ biết thôi, nhưng mà chúng ta phải thay y phục mới được."
Hai người đổi đồ xong, liền xuất hiện với bộ dạng khác.
Chung Lâm cong lưng, bước đi khập khễnh, cắn răng hỏi, "vì sao ta phải là lão già mặt nhăn bị què, tiểu sư muội làm bà già mù a?"
Nghệ Nhàn dùng vải che mắt lại, một đường tối om, toàn dựa vào Chung Lâm dẫn đường, "người già yếu ớt, dễ khiến bọn họ thả lỏng cảnh giác, lỡ như, ta nói lỡ như đám người kia dời hài tử đến một nơi khác gác, ngươi thấy hai người chúng ta có thể giải quyết được bọn chúng không?"
Nháy mắt Chung Lâm nghẹn lời.
Hai người cứ vậy lầm bầm một đường, đến cửa thôn liền có năm tráng hán cao to hơn Nghệ Nhàn vây lại. Nghệ Nhàn nhéo Chung Lâm một cái, Chung Lâm liền hiểu ý nói, "ta cùng bạn già đến tìm người thân, cách xa chỗ này, đến đây xin chút nước."
Năm người nhìn nhau, một người trong đó đi về phía Nghệ Nhàn.
Nghệ Nhàn nghe Chung Lâm run rẩy vội vàng nói, "ai nha, ai nha, chúng ta chỉ muốn xin một miếng nước thôi a, các ngươi làm cái gì vậy a, bạn già ta vừa mù vừa câm, các ngươi định làm gì --"
Nghệ Nhàn cảm nhận được có cái bóng đang đến trước mặt mình, sau đó nàng nhìn thấy sơn trại khi vải che mắt bị kéo xuống, mí mắt có vết sẹo liền lộ ra trước mắt người đối diện.
"A, đúng là một người mù."
"Phải phải phải, mấy vị gia có thể nuốt nước bọt sao?"
Chung Lâm vội đem vải che mặt nhét vào tay Nghệ Nhàn, cúi người gật đầu, tư thế như vậy Nghệ Nhàn xiết chặt tay cùng thả lỏng, lần nữa đeo vải che lại.
Người vừa rồi kéo vải che mắt Nghệ Nhàn gật đầu một cái, hai người bị đưa vào phòng củi cũ nát, trong phòng vắng vẻ, ngoại trừ một cái bàn, trên bàn có một ấm trà và hai chén trà ra thì không còn gì khác.
Nghệ Nhàn như người sờ soạng trên bàn, sờ đến một tay đầy bụi. Chung Lâm nhìn lướt qua, liền tự mình rót hai chén nước, một chén nhét vào tay Nghệ Nhàn, một chén cho mình.
Hai tráng hán giữ ngoài cửa, mặt vô biểu tình nhìn hai người bọn họ.
Chung Lâm cẩn thận nhìn người giữ cửa, cười hì hì cầm chén trà uống vài hớp, rất nhanh liền ôm đầu, "sao ta lại thấy đầu óc choáng váng vậy a."
Nói xong, liền ôm đầu ngã xuống, Nghệ Nhàn chỉ nghe thấy một bịch, cho nên sờ mó tung lung đưa tay đẩy Chung Lâm một cái, hai người kia cười ha ha đi vào, "bà lão này nhìn còn có vài phần dùng được, nhưng mà vừa mù lại vừa cầm thì có ích gì, không bằng làm thịt đi?"
Nghệ Nhàn vừa dùng lực liền gục xuống bàn, một bên suy nghĩ bóp chết hai tên này sẽ có hậu quả gì, một người trong đó lại nói, "đừng vội làm thịt a, còn có tác dụng lớn a, vừa mù vừa câm."
Hai người nhìn nhau, nhịn không được cười ha ha.
Sau đó Nghệ Nhàn và Chung Lâm bị ném vào một gian phòng, không khí trong phòng có chút bẩn, xen lẫn mùi mốc cũ kỹ. Đám người kia vừa đi, lại lặng lẽ quay lại. Nghệ Nhàn không thể không vội vàng vỗ Chung Lâm, cho đến khi hai người đi khỏi, nàng nhéo Chung Lâm một cái, nháy mắt Chung Lâm nhảy dựng, "không dám tin luôn a, một đám dụ hài tử cư nhiên cẩn thận như vậy a, tiểu sư muội, ngươi ra vẻ biến sắc khiến bọn họ bị dọa rồi a, cũng may có ngươi cân nhắc chu toàn."
Nghệ Nhàn kéo vải che mắt xuống, mở mắt liền thấy tình hình trong phòng, "ta chỉ là phòng ngừa thôi, không ngờ bọn họ lại cảnh giác như vậy. Sư huynh, vừa rồi hẳn là ngươi nghe được rồi a?!"
Chung Lâm gật đầu, "phải, cách ta chừng năm dặm đường gian phòng đó có năm sáu hài tử, nhưng trước cửa lại có ba người, phía sau còn có hai người trông coi, muốn cứu được hài tử ra, chỉ thể chờ trời tối."
Nghệ Nhàn liền nhắm mắt cảm ứng Ngân Bảo đại nhân, không quá lâu, dưới đất liền mềm ra, một cái đầu mao nhưng từ dưới đất chui lên, Ngân Bảo đại nhân khua tay múa chân.
Chung Lâm, "tiểu sư muội, huyễn thú này của ngươi đang múa cái gì vậy?"
Nghệ Nhàn, "Ngân Bảo đại nhân nói hài tử bị dụ dỗ không chỉ có năm sáu đứa, ngoại trừ phòng chúng ta, còn có hai phòng nữa đều có hài tử. Còn có một đôi hài cốt, chồng lên như núi, có người lớn có hài tử."
Vẻ mặt Chung Lâm phẫn nộ, "thật quá đáng, đám người kia bắt hài tử chưa đủ sao mà còn gϊếŧ những hài tử này?"
Ngân Bảo đại nhân nhịn không được chi chi vài tiếng, Nghệ Nhàn nghe xong nhịn không được đỡ trán.
Chung Lâm, "tiểu sư muội, nó lại nói gì vậy?"
Nghệ Nhàn mệt mỏi nói, "cũng không có gì, chỉ nói Miên Hoa Đường đang ở đây, hơn nữa còn chủ động theo đám người kia đến." chỉ vì mấy trái linh quả.
Ngân Bảo đại nhân cũng hiểu được sự bất đắc dĩ này, nói xong liền nằm trên đất, chi chi cáo trạng với Nghệ Nhàn, "Miên Hoa Đường có ăn có uống, một mình một phòng, bình thường có người ra vào, ta không thể mang nàng đi được."
Nghệ Nhàn bị Miên Hoa Đường chọc cho tức không nổi, liền thấy Ngân Bảo đại nhân nói lấy trong túi nhỏ của nàng ra một viên cầu thổ sắc vàng êm dịu, "Nghệ Nhàn, đây là cái gì? vì sao bọn họ coi nó như bảo bối để lên bàn cung phụng vậy?"
Nghệ Nhàn cổ quái nhìn Ngân Bảo đại nhân, "cái này hình như là kiểm tra linh căn cầu, lấy từ vậy?"
Viên cầu thổ vàng vừa đến tay Nghệ Nhàn liền biến màu, tản ra ánh sáng chói mắt, Nghệ Nhàn sợ hãi ném lại cho Chung Lâm, Chung Lâm tiếp nhận viên cầu liền biến thành hỏa diễm, viên cầu đưa qua đưa lại cuối cùng lại về tay Ngân Bảo đại nhân.
Chung Lâm, "kỳ quái, không lẽ bọn họ dùng kiểm tra linh căn cầu để kiểm tra linh của hài tử thức tỉnh hay chưa sao?"
Nghệ Nhàn, "Miên Hoa Đường chạm qua viên cầu này rồi chứ?"
Ngân Bảo đại nhân gãi gãi đầu mình, "chạm rồi, vừa đụng liền nổ tung, sau đó tay thấy nổ rất nhiều cái, cho nên muốn xem đây là cái gì?"
Nghệ Nhàn đại khái biết vì sao đám người kia cung phụng cho Miên Hoa Đường tham ăn thăm uống là vì sao rồi a, "thì ra kiểm tra linh căn cầu này không phân biệt chủng lại, thứ gì cũng có thể chạm."
Chung Lâm liền hiểu ra, "ta biết rồi, bọn họ hiểu lầm tưởng Miên Hoa Đường là hài tử thức tỉnh lôi linh căn?"
Nghệ Nhàn gật đầu, "ta ngược lại nghĩ ra một cách."
***
Tối hôm sau, Nghệ Nhàn để Ngân Bảo đại nhân đi làm cho Miên Hoa Đường phát điên, lôi linh cuồn cuộn đánh vài cái, đem cái phòng nhỏ của thôn phân thành bốn mảnh năm phần, Miên Hoa Đường như là con khỉ nhảy lên nhảy xuống, đem cái thôn nhỏ yên tĩnh làm cho gà bay chó sủa, mọi người đều bị quấy nhiễu, "đây a, các ngươi đến bắt ta đi."
Nói xong, Miên Hoa Đường một bên phóng lôi linh vào đám người kia, một bên chạy bạch bạch bạch cực nhanh.
Những người kia chưa từng ứng phó cuộc chiến lớn như vậy, ngày thường hài tử ngốc nghếch nhu thuận, chỉ cần cho một phần lương thực liền nghe lời, cái gì cũng không quan tâm không cần, đột nhiên có một ngày lại nổi điên, ai cũng không khống chế được.
Mọi người mắt đều choáng váng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.