Ngự Thú Nữ Vương

Chương 2: Quấn quít lấy gọi sư phụ




"Bắt bọn họ lại." Nữ tử mặc áo hoa tức giận, hướng về phía hạ nhân phân phó.
Đám nô tài kia nhìn nhìn Bạch Hổ uy phong lẫm liệt, sững sờ tại chỗ do dự không dám lên.
"Chết tiệt, các ngươi dám không nghe mệnh lệnh bổn tiểu thư sao. Trở về ta sẽ đánh gãy chân các ngươi." Nữ tử mặc áo hoa tức giận đến nổi trận lôi đình.
Thủ hạ vừa nghe, dù sao cũng đều bị tội. Bọn họ cắn răng hướng về anh em Âu Dương Tĩnh xông tới.
Âu Dương Tĩnh phiết môi cười, ngọc tiêu trên tay giương lên. Đám nô tài kia ngay cả góc áo của nàng còn chưa chạm vào, đã bị nội lực đánh văng ra ngoài.
Phịch, phịch, phịch, rơi đẹp xuống đất.
Ánh mắt nữ tử mặc áo hoa trợn tròn nhìn Âu Dương Tĩnh, choáng váng. Đây là loại công phu gì? Lợi hại như thế.
Âu Dương Tĩnh nhìn nàng ta liếc mắt một cái, cùng Âu Dương An xoay người rời đi.
Bạch Hổ cũng hừ, khinh thường xoay người.
Mắt thấy bọn họ sẽ rời đi, nữ tử mặc áo hoa đột nhiên bừng tỉnh lại. Đuổi theo bọn họ, một bên hô:
"Sư phụ, sư phụ, đợi ta với. Ta muốn theo người học võ công."
Mọi người trên đường xem cuộc vui như hóa đá, ngây ngốc nhìn thiếu nữ mặc váy hoa chạy đuổi theo đám người Âu Dương Tĩnh.
Đám nô tài của thiếu nữ mặc váy hoa cũng sững sờ, bọn họ nghĩ tiểu thư sẽ giận dữ. Tuyệt đối không ngờ sự tình sẽ chuyển biến một trăm tám mươi độ như vầy.
"Sư phụ, sư phụ, người chờ một chút. Chiêu vừa rồi gọi là gì vậy? Thật là lợi hại, dạy ta đi?" thiếu nữ mặc váy hoa bỏ mặc đám nô tài, hấp tấp đuổi theo Âu Dương Tĩnh.
"Tĩnh nhi ——" Âu Dương An nhìn em gái, chẳng lẽ thiếu nữ phía sau vẫn đuổi theo bọn họ sao?
Âu Dương Tĩnh cũng hơi nghiêng đầu ngó thiếu nữ kia đã theo họ một con phố rồi, nàng ta thật đúng là đi theo thật. Có điều nàng ta đổi sắc mặt cũng quá lợi hại, một giây trước còn trợn mắt quát tháo, hận không thể nuốt người. Một giây sau đã trước cười mặt dày gọi mình sư phụ.
"Không cần để ý đến nàng ta." Để xem nàng ta có thể đuổi theo bao lâu.
Âu Dương An gật đầu một cái, được rồi, Tĩnh nhi nói mặc kệ thì sẽ không trông nom.
"Sư phụ, người chờ ta một chút với." Âu Dương Tĩnh bọn họ coi như không nghe thấy, nhưng thiếu nữ mặc váy hoa cũng không hết hy vọng. Dùng hết sức lực đi theo nàng, có điều hiển nhiên nàng bình thường được nuông chiều đã quen, theo hết một con phố đã đổ mồ hôi như tắm, có chút cảm giác lực bất tòng tâm.
"Tĩnh nhi, hay là chúng ta bỏ xa nàng ta đi." Âu Dương An thật sự không thích có người đuổi theo bọn họ kêu gào. Hơn nữa mọi người trên đường cứ dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn bọn họ.
"Được rồi." Âu Dương Tĩnh gật đầu, cũng gật đầu với Bạch Hổ một cái. Nháy mắt, hai anh em đã bay vút lên lưng Bạch Hổ.
Bạch Hổ nhún chân một cái, hạ xuống, cõng hai anh em như ngọc rời khỏi tầm mắt mọi người.
Trên đường, mọi người choáng váng, nhìn bóng dáng rời đi, hoài nghi có phải bọn họ gặp được thần tiên hay không.
Thiếu nữ mặc váy hoa không gặp may rồi, mệt mỏi thiếu chút nữa đặt mông ngã ngồi trên mặt đất. Có điều vẫn kiên định tin tưởng, nhất định phải bái hai người vừa rồi làm sư phụ, bọn họ thật là lợi hại. Hơn nữa còn cưỡi Bạch Hổ, quả thực rất oai phong.
"Tiểu thư, tiểu thư, đợi ta với......" Đằng sau, đám nô bộc của thiếu nữ mặc váy hoa cũng nghiêng ngả lảo đảo chạy tới.
"Sao các ngươi chậm vậy?" Thiếu nữ mặc váy hoa trừng mắt liếc nhìn bọn họ một cái. Một đám ngu ngốc, cũng không biết giúp nàng ngăn sư phụ lại. Quên đi, mình trở về tìm sư gia vẽ lại diện mạo bọn họ thành bức tranh phát xuống dưới, không tin không đuổi kịp bọn họ. Hắc hắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.