Ngự Thú Nữ Vương

Chương 18: Xà yêu là cố nhân? (thượng)




"Các ngươi đừng suy nghĩ nữa, trước tiên đi tìm Xà yêu, cứu những đứa trẻ kia đã." Thấy hai anh em lại lâm vào trầm tư của riêng mình, Vân Khinh Cuồng trở mình trợn mắt nói. Bóng dáng cũng dẫn đầu xuyên qua sương mù, tiến lên.
Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh cũng nhìn lên, bỏ lại tâm sự của mình, đi theo sát.
Xuyên qua màn sương mù dày đặc, bọn họ mới phát hiện sau lớp sương mù còn có một hang sâu. Đồng thời cũng hiểu được, sương mù kia e là Xà yêu cố ý bố trí, dùng để ngăn cản người ta xông vào nơi này.
"Bên kia núi có vấn đề." Vân Khinh Cuồng dừng bước, mắt hổ nhìn dãy núi cách đó không xa.
Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh cũng thuận thế nhìn lại, nhíu đôi chân mày thâm thuý, nhìn kỹ, quả nhiên, trước núi có bày kết giới, chỉ sợ đây không phải là ngọn núi đơn giản.
"Đi thôi." Âu Dương Tĩnh không nói nhiều, trực tiếp bước vào trong.
Âu Dương An, Vân Khinh Cuồng đi theo bên người nàng, sau đó nhìn nàng ra tay phá giải kết giới kia.
"Ai?"
Ngay khi Âu Dương Tĩnh vừa đụng tới kết giới, thì trong sơn động Xà yêu đã cảm nhận được, chỉ nghe một âm thanh lạnh như băng thổi vào trong tai bọn họ, cảm giác như thân thể lạnh lẽo ướt át của rắn lướt qua da thịt, khiến người ta nổi da gà.
"Con yêu xà chết tiệt, mau chạy ra đây." Vân Khinh Cuồng biến hóa nhanh chóng, lại là thiếu niên đầu bạc với đôi con ngươi màu ngọc bích tuấn mỹ.
Xà yêu không đáp, chỉ thấy một trận cuồng phong nổi lên. Cát đá bị cuồng phong cuồn cuộn cuốn lên bay lượn ngất trời, ngay sau đó, phịch một tiếng. Một cái đuôi rắn thật lớn từ bên kia núi quét qua.
Âu Dương Tĩnh bọn họ vừa thấy, sắc mặt không đổi, nhún mũi chân một cái, bóng dáng cả ba người bay lên lui về phía sau. Tránh được đuôi rắn vừa to vừa dài, đồng thời cũng thấy rõ ràng con rắn kia cũng là màu đen, xem ra giống như vòi nước cực kỳ lớn.
Đuôi rắn dường như cũng có ý thức, tấn công một lần chưa trứng. Lại nặng nề hướng về bọn họ tấn công tiếp, nếu bị nhất kích đập phải, không tử cũng tàn.
Có điều Âu Dương An bọn họ bây giờ xưa đâu bằng nay, luyện đến tầng bảy linh lực, đối phó một xà yêu ngàn năm đâu phải chuyện khó. Có điều, kỳ thật Âu Dương Tĩnh vốn định dùng ngọc tiêu dẫn đàn thú ra đối phó với Xà yêu. Nhưng bây giờ thấy chân thân của nó to lớn như thế, vẫn là quên đi. Miễn cho bị thương những thú khác.
"Ca, chúng ta dùng tiên kiếm đối phó nó đi." Âu Dương Tĩnh mắt nhìn đuôi rắn vừa to vừa dài, môi đỏ mọng nhếch lên, hai má lộ ra lúm đồng tiền xinh đẹp, nhưng nụ cười sáng lạn kia lại lộ ra vài phần quỷ dị.
“Được.” Âu Dương An cũng không nhiều lời, ánh mắt ôn nhu nhìn.
Hai anh em phối hợp ăn ý, đưa tay lên, hai tiên kiếm lập tức từ trong cơ thể hiện ra, một tím một xanh. Hai thanh tuyệt thế tiên kiếm vừa xuất hiện, không khí đột biến. Thứ cát bay đá chạy gì đó đều đình chỉ yên tĩnh xuống, lại có thể cảm giác được hai luồng tiên khí mạnh mẽ tràn ngập lan ra.
Vân Khinh Cuồng nhìn thấy động tác hai người, cũng biết bọn họ có thể tự giải quyết. Bản thân tùy tay vẽ một cái, một chiếc ghế dựa bằng bạch ngọc nổi lên giữa không trung. Hắn vững vàng nhảy lên ghế hai chân vắt chéo ngoe nguẩy ngồi xem giao chiến.
Xà yêu cảm thấy linh lực kia cực lớn, rốt cuộc đầu rắn cực to từ trong sơn động hiện ra. Mắt Xà đang nhìn ba người, sau đó thoáng hiện một luồng hào quang chói mắt, biến hóa nhanh chóng, một nam tử khoác áo bào đen xuất hiện.
Âu Dương Tĩnh vừa thấy nam tử khoác áo bào đen, vẻ mặt bỗng nhiên biến đổi, ngay cả ý cười cũng biến mất một chút cũng không thấy.
"Hứa Mậu Dân ——"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.