Ngự Thú Đại Sử Kí

Chương 78: Thú hồn




Bạch Du nhìn thân ảnh khổng lồ trước mặt, âm thầm đánh giá.
“ Cái này chẳng lẽ là tác dụng của thú hồn....” Bạch Du thì thào.
Xác thật, Bạch Du đoán cũng không hề sai. Con Đại Địa Bạo Hùng trước mặt Bạch Du cũng chỉ là do linh lực cô đặc ngưng tụ mà thành.
Tất nhiên nếu chỉ có linh lực không thì con Đại Địa Bạo Hùng này cũng không thể hình thành, điều đáng sợ là nó có thú hồn trèo trống.
Mỗi khi linh thú tử vong, sẽ có cơ hội rất nhỏ hình thành thú hồn.
Nếu đưa ra thực tiễn, thì cứ giết vạn con linh thú sẽ có khả năng thu được một phần thú hồn, tất nhiên cũng chỉ là tương đối mà thôi.
Linh thú đẳng cấp càng cao, khả năng thu được thú hồn càng lớn. Thế nhưng nếu phân chia theo phần trăm, thì nó cũng không chênh nhau là bao.
Ví dụ, nếu như giết chết linh thú nhất phẩm sẽ có một phần ngàn khả năng thu được, thì linh thú nhị phẩm sẽ là hai phần ngàn, tam phẩm sẽ là bốn phần ngàn, cứ như thế tính lên....
Thú hồn thường hiển hiện dưới dạng quang đoàn, bên trong quang đoàn sẽ chứa hư ảnh của linh thú trước khi chết.
Phần đó chính là tàn hồn, thế nhưng dù gì linh thú cũng đã chết đi, cho dù có là linh hồn thì cũng chỉ là vật vô tri chứ chưa nói gì đến tàn hồn.
Thú hồn thường được dùng để bố trí linh trận, hoặc dùng làm nguyên liệu tiến hóa linh thú.
Thậm chí có những gia tộc và tập đoàn lớn sẽ dùng thú hồn bồi dưỡng những linh thú hệ tâm linh.
Và cũng chỉ có những gia tộc và tập đoàn đó mới dám làm như thế, bởi vì như thế chẳng khác nào dùng tiền đốt lửa sưởi ấm trong mùa đông giá rét cả.
Một đoàn thú hồn có giá cả đắt gấp mấy lần những nguyên liệu cùng cấp độ, thậm chí gấp chục lần tùy vào độ quý hiếm của linh thú khi còn sống.
Con Đại Địa Bạo Hùng trước mặt Bạch Du chính là do đoàn thú hồn vừa nãy Tần Nguyên lấy ra ngưng tụ mà thành.
Bởi vì thân thể có thể dùng linh lực ngưng tụ, thế nhưng linh trí đã sớm biến mất, vậy nên con Đại Địa Bạo Hùng này mới nhìn có vẻ vô hồn.
Và đó cũng chính là khuyết điểm của nó, mất đi linh trí Đại Địa Bạo Hùng chỉ có thể chiến đấu bằng bản năng hoặc do chủ nhân trận pháp điều khiển.
Mà trận pháp này lại do gần trăm người bố trí, khiến cho ý trí linh hồn không đồng đều, dẫn đến Đại Địa Bạo Hùng chỉ có thể chiến đầu bằng bản năng.
Bởi vậy cho dù cơ thể Đại Địa Bạo Hùng có mạnh mẽ đến đâu đi nữa, thì chuyển động của nó chắc chắn vô cùng cứng ngắc.
Thế nhưng điểm mạnh của nó cũng chính là thân thể, bởi vì được cấu thành từ linh lực, thế nên chỉ cần vẫn còn linh lực duy trì cơ thể Đại Địa Bạo Hùng vẫn sẽ luôn ở trạng thái đỉnh cao.
Nói thì lâu, nhưng xảy ra lại rất nhanh. Những chuyện Bạch Du suy nghĩ nãy giờ cũng chỉ tốn vài giây thời gian.
Nhưng mà vài giây thời gian này cũng đã đủ với Đại Địa Bạo Hùng, nó nhanh chóng phóng đến Bạch Du, cự chưởng nặng nề từ trên trời giáng xuống.
Bạch Du không dám suy nghĩ nhiều, nhanh chóng lùi lại. Tiểu hắc cùng Thanh Man cũng vội vã dạt ra hai bên.
“ May mắn, Đại Địa Bạo Hùng có điểm yếu là tốc độ khá chậm, nếu không phải như thế thì vừa nãy chưa chắc né được đòn đó.....” Bạch Du dùng tay vỗ ngực, khuôn mặt còn mang theo một tia may mắn.
Trên đời này không có bất kì sinh vật nào là hoàn hảo, có là long cũng vẫn tồn tại điểm yếu.
Chỉ cần đánh vào vảy ngược, thì long cũng phải chịu thương tích.
Đại Địa Bạo Hùng cũng không ngoại lệ, thiên nhiên cho nó lực phòng thủ vô kiên bất tồi, lực lượng khủng bố thì cũng lấy đi của nó tốc độ.
Tuy không thể nói là chậm chạp, thế nhưng nếu so với linh thú cũng đẳng cấp, nó cũng là chậm rất nhiều.
Rống ~ Rống ~
Thấy một đòn thất bại, Đại Địa Bạo Hùng cũng không nản chí, rống to một tiếng sau đó tiếp tục hướng về Bạch Du tiến công.
“ Tiểu Hắc, dùng năng lực hắc ám của ngươi tấn công nó từ xa, đánh du kích. Thanh Man luôn chú ý gắt gao động tĩnh của Đại Địa Bạo Hùng, nếu tình huống chuyển biến xấu thì ngay lập tức kích phát huyết mạch thần thông chặn lại đối phương” Bạch Du lớn tiếng hô.
Nhận được mệnh lệnh, Tiểu Hắc lẫn Thanh Man cùng nhau bộc phát sức chiến đấu.
Nói đúng hơn là Tiểu Hắc bộc phát sức chiến đấu, Thanh Man thì chỉ ở bên phụ trợ, vừa tránh né vừa bám sát Đại Địa Bạo Hùng.
Còn về phía Bạch Du, hắn nhanh chóng cầm kiếm tấn công về phía đoàn người duy trì trận pháp.
“ Không đánh lại trận pháp, thì ta đánh người thi trận” Bạch Du hừ lạnh một tiếng.
Tốc độ Bạch Du cũng không hề chậm chap, chắng mấy chốc đã tiếp cận đoàn người, hắn huy kiếm chém đến kẻ gần nhất.
Ngay khi lưỡi kiếm sắp chạm đến cổ đối phương, thì một cảm giác nguy hiểm chạy dọc sống lưng truyền lên não.
Bạch Du không dám chậm trễ, thân thể dùng một loại tư thế quái dị, hiểm lại hiểm tránh thoát một đòn đánh lén từ sau lưng.
Một lưỡi đao theo sát gò má của Bạch Du lướt qua, để lại một tia máu tươi nhàn nhạt trên mặt hắn.
Thế nhưng Bạch Du còn chưa kịp thở ra một hơi, một mũi tên đã phá không mà đến.
Bạch Du vẫn còn trong tình trạng lực cũ vừa hết lực mới chưa sinh, không thể làm gì hơn là cứng rắn ăn một tiễn.
Cong ~ ~ ~
Thế nhưng hình ảnh trái tim Bạch Du bị mũi tên xuyên thủng trong tưởng tượng của đối phương cũng không có xuất hiện.
Một đạo thanh âm giống như sắt thép va chạm vang lên, sau đó mũi tên vô lực rơi xuống đất.
Bạch Du chuẩn xác nắm bắt thời cơ, nhanh chóng lui về phía sau. Sau khi ổn định lại thân hình, hắn mới đưa ánh mắt nhìn sang kẻ đánh lén.
Thì ra không ai khác, kẻ đánh lén chính là Tần Nguyên cùng Tần Hoắc. Trên tay Tần Hoắc còn đang cầm một kiện trường cung, thân cung dài hơn một mét, mũi tên vừa nãy chắc chắn là do hắn bắn không thể nghi ngờ.
Còn về phía Tần Nguyên thì đang cầm một thanh chiến đao, thân đao dài gần một mét ba.
Thân đao trắng bạc, lâu lâu còn có một tia thiểm điện xẹt qua. Vừa nhìn Bạch Du cũng biết đây là một kiện linh cụ phẩm giai không thấp.
Ít nhất là trong những linh cụ Bạch Du từng gặp không có một kiện có thể vượt qua thanh đao này.
“ Tam phẩm linh cụ?” Bạch Du nghi hoặc nói.
“ Không nhận ra ngươi còn có một chút ánh mắt, ngươi đoán không sai. Đây là Phách Lôi Chiến Đao, một kiện tam phẩm đê giai linh cụ. Thế nào, động tâm sao, thèm thuồng sao? Rất tiếc, kẻ nghèo hèn như ngươi cả đời cũng không thể nào có được những thứ cao cấp như thế này.....à, ta suýt nữa quên. Ngươi cũng không còn sống được bao nữa, nói chi cả đời, hắc hắc.....” Tần Nguyên khinh bỉ cười.
Bạch Du sắc mặt bình tĩnh nhìn Tần Nguyên. Đối với hắn bây giờ, Tần Nguyên chẳng khác nào con khỉ đang nhảy múa làm trò hề cả.
“ Nói xong sao? Nếu xong rồi thì đi chết đi...” Bạch Du lạnh lùng nói một câu.
Sau đó một lần nữa huy kiếm, hướng về phía Tần Nguyên đánh tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.