Ngự Thú Đại Sử Kí

Chương 74: Sát khí thao thiên




Không chờ sự cho phép, chủ nhân thanh âm đã nhanh chóng đẩy cửa đi vào. Người này cũng không để ý sắc mặt khó xem của những người trong căn phóng, hắn nhanh chóng đi trước mặt của Tần Thiên, hơi khom người.
“ Gia chủ, hắn đang nhanh chóng tiếp cận chúng ta” Tần Hoắc nhanh chóng nói.
Tần Hoắc năm nay cũng đã gần sáu mươi tuổi, từ nhỏ đã vào làm công cho Tần gia.
Ban đầu cũng không họ Tần, thế nhưng sau này cố gắng làm việc, mang lại lợi ích không nhỏ cho gia tộc.
Được ban cho họ Tần, cũng như được nâng lên làm quản gia cho gia tộc.
“ Hắn? Ý ngươi là tên Bạch Du kia?” Tần Thiên nhanh chóng hỏi.
“ Đúng vậy” Tần Hoắc đáp.
“ Hắn đang ở đâu?” Tần Thiên sắc mặt lạnh lùng hỏi.
“ Hắn đang nhanh chóng tiếp cận nơi này, không qua mười phút hắn sẽ đến đây” nhận ra biến hóa của Tần Thiên, Tần Hoắc không dám chậm trễ, nhanh chóng trả lời.
“ Ha Ha Ha.....thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại muốn vào” Tần Thiên điên cuồng cười to, cuối cùng lại trở lên túc sát, hắn sát khí đằng đằng nói: “ Tần Hoắc, ngươi mang tất cả Ngự thú sử chờ sẵn ở cửa đi. Ta muốn thấy thế nào là chênh lệch về thực lực, thế nào là chết trong tuyệt vọng”
“ Vâng” Tần Hoắc trong lòng nhảy lên một cái.
Hắn không dám chậm trễ, nhanh chóng đi ra ngoài. Không bao lâu, tất cả Ngự thú sử của Tần gia đã tập kết ngoài cửa lớn, chờ kẻ địch buông xuống.
“ Chúng ta cần làm gì?” một người trong phòng nghị sự hướng về Tần Thiên hỏi.
“ Không cần làm gì. Các ngươi chỉ việc ngồi ở đây, chờ tin đối phương bị bắt truyền lại thôi” Tần Thiên lạnh nhạt nói.
“ Bắt?” có người nghi vấn nói.
“ Đúng vậy, chính là bắt. Hắn hại Tần gia ta thảm như vậy, làm sao có thể để hắn chết nhẹ nhang như thế” Tần Thiên rống to, trong mắt ánh lên một tia điên cuồng.
‘ Hừ, không phải chuyện này đều là cha con các ngươi tự tìm sao’ Tần Thanh Mang ám đạo, cũng không nói ra miệng.
Chuyện đã đến nước này cũng không cần náo quá căng, nếu không bất lợi chỉ có thể là bọn hắn.
==========
Con đường từ khu dân nghèo dẫn đến Tần gia đã đầy ắp người là người.
Người này chen người kia lấn, xô đẩy lẫn nhau. Thế nhưng điều quỷ dị là bọn họ là tự động phân ra hai bên.
Cho dù chen chúc, thế nhưng bọn hắn cũng là tránh ra một con đường. Con đường này cũng chỉ có thiếu niên đang chậm rãi bước đi.
Thanh niên này ngũ quan bình thường, chỉ có thể nói là nén lòng mà nhìn. Một thân quần áo mộc mặc, có một tia dấu vết của thời gian.
Hắn sắc mặt lạnh lùng, con ngươi một mảng huyết hồng. Sát khí trên người dường như đã hóa thành thực chất, cho dù đứng rất xa cũng có thể cảm giác được nhiệt độ đang ở hạ xuống.
Người này không phải ai khác mà chính là Bạch Du. Từ khi rời khỏi đống phế tích khu dân nghèo, hắn liền một đường hướng về Tần gia mà đến.
Người ngoài nhìn vào cảm giác Bạch Du là muốn đi tự sát, đi đến nơi ở của địch nhân thế mà lại không triệu hồi linh thú ra thủ hộ bản thân.
Thế nhưng bọn họ đâu biết rằng, dù toàn thân đã bị lửa giận thiêu đốt. Thế nhưng Bạch Du lại vô cùng tỉnh táo.
Ngay từ đầu, Bạch Du đã ra lệnh tiểu hắc dùng < Hắc Ám Thủ Hộ > theo sát bên người.
Mà Thanh Man cũng đã ở trong trạng thái chiến đấu, Bạch Du một khi triệu hồi, nó liền lấy khí thế sát đánh không kịp bưng tai mà đồ sát một phen.
Không đến mười phút sau, Bạch Du đã có thể thấy biệt phủ Tần gia xa xa phía chân trời.
Các Ngự thú sử được chia thành các đội nhỏ, phân bố có quy luật. Thô sơ giản lược cũng là có trên ba trăm người, bên ngưòi bọn họ đều có một con linh thú thủ hộ.
Những linh thú này thuần một sắc Yêu Trư, trong những linh thú nhất phẩm Yêu Trư nổi tiếng da dày thịt béo.
Khí lực lại to lớn, chưa kể đến xung quanh thành phố Phong Diệp lại có rất nhiều Yêu Trư tộc đàn.
Thế nên Tần gia liền dùng Yêu Trư làm linh thú cho Ngự thú sử của gia tộc.
“ Hazzz, tuổi còn trẻ như thế lại vội vã đi chết”
“ Người nói tên tiểu tử này sẽ chết như thế nào?”
“ Chết? Ngươi nói đùa đi, ta cá là hắn sẽ bị bắt lại để Tần gia dằn vặt cho đến cuối đời, ha ha ha.....”
“ Vì hắn mà nhiều người chết như thế, đúng là một tai tinh....”
Bạch Du càng tiến lại gần biệt phủ của Tần gia, tiếng người huyên náo càng ồn ào.
Thần sắc của đám người vô cùng đặc sắc, có khinh thường, có tiếc hận, có đồng tình, có mỉa mai, có chửi rủa......
Thế nhưng Bạch Du cũng không hề quan tâm, trong mắt hắn hiện giờ cũng chỉ có Tần gia mà thôi.
Chỉ cần Tần gia một khi còn tồn tại, Bạch Du chỉ có duy nhất một ý nghĩ, đó là đồ cả gia tộc.
Khi Bạch Du còn cách Tần Hoắc chưa đến năm mươi mét, hắn liền dừng lại.
Giờ đây Bạch Du mới ngẩng đẩu lên, nhìn về phía đối diện. Thần sắc một mảnh lạnh lùng, không một tia tình cảm.
Lúc này đám người ăn dưa quần chúng cũng là trở lên im lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng.
Tuy nói đều là Ngự thú sử, thế nhưng đội ngũ của Tần gia cũng là được trang bị tận răng.
Trên thân mỗi người đều mặc áo giáp, tay cũng cung nỏ, hông đeo trường kiếm.
Tuy những thứ này còn cách linh cụ nhất phẩm một khoảng cách nhỏ, nhưng cũng đã được coi là bán linh cụ.
Giá của chúng tiện nghi hơn linh cụ rất nhiều, thế nhưng tất cả người trong đội ngũ của Tần gia đều được trang bị thế này, cũng là một con số không nhỏ.
Từ đó cũng có thể thấy được Tần gia tài đại khí thô. Mà Tần gia có thể bỏ ra một phần năm gia giản, để đối lấy tính mạng của đám người khu nghèo cũng có thể biết, bọn hắn muốn lấy mạng của Bạch Du bao nhiêu.
Đứng trước đám người cũng chỉ là có hai thân ảnh, một là Tần Hoắc, mà một người còn lại chính là Tần Thiên.
“ Ngươi chính là Bạch Du đi?” Tần Thiên đi lên phía trước, nói.
Cũng không biết Bạch Du nghe thấy hay không, thế nhưng hắn cũng không thèm trả lời, mà chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương.
“ Tuy rằng Tần Minh chỉ là một tên hoàn khố, tính nết không nên thân. Thế nhưng dù gì hắn cũng là con trai ta, là cậu chủ nhỏ của Tần gia....” thấy đối phương không trả lời, Tần Thiên cũng là không nổi nóng lạnh nhạt nói.
“ Vậy mà ngươi là cả gan ám toán hắn, ngươi muốn chết thế nào? Nói ra nhanh thì may ra ta còn khoan hồng mà giúp đỡ” Tần Thiên cười lạnh nói.
“ Cậu chủ, gia chủ nói.....” Tần Hoắc nhanh chóng truyền âm cho Tần Thiên.
“ Ta biết, ta chỉ là đang chơi đùa với hắn mà thôi” Tần Thiên truyền âm đáp, giọng nói ngả ngớn.
Bạch Du đưa ánh mắt nhìn một vòng đám người của Tần gia, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Tần Thiên.
“ Tần gia các người làm bạn với heo lâu ngày, thế nên ngu giống chúng nó rồi sao?” Bạch Du lần đầu tiên mở miệng, giọng nói một mảnh lạnh lẽo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.