Ngự Thú Đại Sử Kí

Chương 71: Trở về thành phố




Mắt trời đã bắt đầu ẩn núp sau những dãy núi, ánh chiều tà của hoàng hôn chiếu rọi bầu trời.
Xa xa nơi chân trời, bức tường thành cao lớn và uy nghi sừng sũng chiếm cứ không gian.
Đó cũng là nơi Bạch Du sinh ra và lớn lên, thành phố nhỏ nơi biên giới phía đông, thành phố Phong Diệp.
Cuộc sống về đêm chính là thứ mà giới quý tộc và thương nhân truy cầu. Khi mặt trăng bắt đầu nó dạng, cũng là lúc thành phố náo nhiệt một cách đúng nghĩ.
Thế nhưng những ngày gần đây, không khí lại vô cùng nặng nề. Thành phố đã không còn náo nhiệt như trước.
Và cũng không chú ý rằng, ngoài hoang dã cách cửa thành không xa. Một bóng người đang ngẩn người quan sát về phía thành phố.
Bạch Du toàn thân đều được áo choàng đen bao lại, trên mặt mang theo một tấm mặt nạ.
Mặt nạ không có đường hoa văn, thậm chí còn không có nơi để ánh mắt xuyên thấu nhìn ra bên ngoài.
Thứ duy nhất nó có chỉ là một màu trắng xóa, nhìn chẳng khác nào là khuôn mặt của vô diện.
Thứ này cùng là Bạch Du lấy được từ Tà Kỳ, đây cũng là thứ duy nhất mà hắn không nhìn thấu.
Tuy không có lỗ trống để có thể nhìn ra bên ngoài, thế nhưng chỉ cần Bạch Du truyền linh lực vào trong, khung cảnh xung quanh lập tức hiện lên.
Mà thậm chí nó còn không hạn chế tầm nhìn, giống như bản thân không hề đeo mặt nạ vậy.
“ Chờ thời điểm quân nhân thay ca, lúc đó ta sẽ lẻn vào vậy” Bạch Du thì thầm.
Hắn cũng không có tính toán đi của chính, tuy rằng không biết Tần gia đã làm những gì để đối phó bản thân.
Nhưng chuyện bị truy đuổi một năm trước làm Bạch Du nhận ra rằng, khuôn mặt của bản thân có thể đã bị cả thành phố Phong Diệp nhận ra và trở thành mục tiêu đánh giết.
“ Bây giờ có rất nhiều người nhận ra, cũng như muốn truy đuổi ta. Vậy ta cũng được tính ra một danh nhân chứ nhỉ?” Bạch Du tự tiếu phi tiếu nói.
Nói đến đây Bạch Du cũng không tiếp tục mở miệng nói chuyện, hắn lâm vào trầm mặc tiếp tục nhìn về phía thành phố.
Ánh chiều tà cuối cùng cũng là biến mất, nhường lại vị trí cho ánh trăng êm dịu. Bầu trời đêm tĩnh mịch, cả một mảnh không gian hắc ám.
“ Tiểu hắc” Bạch Du thầm hô.
Một thanh ảnh khổng lồ, dài hơn ba mươi mét bỗng nhiên xuất hiện sau lưng Bạch Du.
Tuy hình thể to lớn, thế nhưng nó xuất hiện lại không có một tia dấu vết nào. Sau khi đạt đến tam phẩm, độ hòa hợp của tiểu hắc với hắc ám đã được nâng cao rất nhiều.
Nếu không phải Bạch Du là chủ nhân của tiểu hắc, có thể cảm thấy nơi nó hạ lạc. Thì cho dù bây giờ tiểu hắc có ở ngay sát sau lưng hắn, thì hắn cũng không hề hay biết.
“ Chúng ta đi thôi” Bạch Du ra lệnh.
“ Vâng” tiểu hắc đáp.
< Hắc Ám Thủ Hộ >
Bỗng nhiên bóng tối cung quanh trở lên bạo động, bọn nó dũng mãnh lao lại. Tranh nhau bao phủ xung quanh tiểu hắc cùng Bạch Du.
Nơi đó nhanh chóng xuất hiện mối cái kén màu đen do hắc ám tạo thành, một lúc sau hắc ám tán đi thế nhưng đã không còn bóng dáng của Bạch Du cũng như tiểu hắc.
Thế nhưng ở trên mặt đất nơi Bạch Du vừa đứng, xuất hiện một đạo cái bóng màu đen.
Không có chủ thể, thế nhưng lại xuất hiện cái bóng. Nếu để người khác nhìn thấy, sẽ bị hù dọa không nhẹ.
Cái bóng đó cũng không dừng lại lâu, nó lập tức phóng nhanh về phía cửa thành. Quân nhân đang canh gác cũng không hề chú ý đến, trong lúc bọ họ đang bận rộn thay ca thì đã có người lẻn vào trong thành phố.
==========
Khu dân thường, thành phố Phong Diệp.
Dòng người trên đường cái tấp nập, người đến kẻ đi. Bởi vì chỉ là khu bình dân, đèn đường cũng không có mấy, ánh sáng yếu ớt miễn cưỡng chiếu sáng được con đường.
Hai người trung niên từ tốn bước đi trên đường phố, khuôn mặt đều vô cùng phổ thông. Nếu có ném vào giữ đám người cũng sẽ không gây ra ai chú ý.
Khuôn mặt của bọn họ in đậm sự mệt mỏi, khóe mắt hãm sâu giống như ngủ không đủ giấc.
Thế nhưng bọn họ lại có một cơ thể vạm vỡ, cơ bắp săn chắc do lâu ngày khuôn vác vật nặng mà hình thành.
Hai người đều đang nói chuyện với nhau, thế nhưng không có một tia vui vẻ, chỉ có sự ưu thương nhàn nhạt biểu hiện trên khuôn mặt.
“ Lão Ngô, ngươi nói xem tại sao trên đời lại có người ác thế đến?” một trung niên nhân mở miệng hỏi.
“ Suỵt, lão Hàn ngươi nên nhỏ miệng thôi, muốn chết không có chỗ chôn sao?” người được gọi là lão Ngô vội vàng đưa tay bịt miệng người đồng bạn của mình lại, ra hiệu nhỏ tiếng lại.
“ Ngươi bỏ ra, ta nói có gì sai sao? Bọn chúng giết nhiều người như thế, không sợ báo ứng sao?” lão Hàn ra sức cạy đi bàn tay đang che miệng mình tiếp tục càu nhàu, thế nhưng lần này hắn cũng đã hạn chế lại âm thanh.
“ Hazzz, chuyện này cũng không phải thứ mà dân đen chúng ta có thể bình luận.....” lão Ngô thời dài một hơi.
“ Hại vị thúc thúc, có thể nói cho ta chuyện gì xảy ra được không?” bỗng nhiên lúc này, sau lưng bọn họ lại vang lên một giọng nói trầm thấp.
Hai người giật nảy cả mình, vội vàng quay lại sau lưng. Tuy nói trên đường phố có rất nhiều người, sau lưng bọn họ xuất hiện người khác cũng là không có gì kì lại.
Thế nhưng bọn họ có thể cảm thấy rõ ràng, giọng nói này rất gần. Phảng phất giống như ở sát bên tai bọn họ vậy, thế nhưng từ đầu đến cuối bọn hắn lại không hề phát giác.
Không biết từ lúc nào, sau lưng hai người đã xuất hiện một thân ảnh. Toàn thân bao phủ áo choàng màu đen, trên mặt lại có mặt nạ che đậy.
“ Ta cảm thấy bầu không khí có điều là lạ, không biết hai vị đại thúc có nói cho ta biết chuyện gì xảy ra không” người áo lại lập lại một lần nữa.
Mà người này cũng chính là Bạch Du, sau khi vào thành phố hắn liển giải trừ < Hắc Ám Thủ Hộ > của tiểu hắc.
Một mực tản bộ trên đường phố, thế nhưng dần dần Bạch Du lại cảm nhận được bầu không khí có gì đó không đúng, thế nhưng lạ ở chỗ nào hắn lại vẫn nghĩ không ra.
Cuối cùng hắn phát hiện được hai người phía trước đang nói chuyện, Bạch Du liền lắng tại nghe.
Càng nghe Bạch Du càng khó hiểu, cuối cùng vẫn là không nhìn được mở miệng hỏi thăm.
“ Tiểu huynh đệ, chuyện này mà người cũng không biết? Chẳng lẽ ngươi mới từ ngoài thành phố trở về?” lão Hàn mở miệng hỏi.
“ Đúng thế, ta đi ra ngoài săn bắt linh thú, hôm nay mới trở về” Bạch Du bất động thanh sắc đáp.
Hắn cũng không biết chuyện bản thân muốn hỏi xảy ra khi nào, thế nên cũng không dám bịa đặt thời gian, chỉ có thể bâng quơ trả lời.
“ Thì ra là thế, chuyện là.....” lão Hàn nói.
“ Không thế nói.....không thể nói.....” lão Ngô vội vàng ngăn lại.
“ Có gì không thể nói? Bọn chúng làm chuyện tốt thì công bố bắt chúng ta phải biết, đến lúc chúng làm chuyện xấu thì muốn bịt miệng chúng ta sao? Nực cười” lão Hàn gắt lời.
Khóe miệng hắn hơi nhếch lên cười khinh miệt, sau đó lão Hàn cũng không để đến lão Ngô. Quay sang nói chuyện với Bạch Du, mà lần này lão Ngô cũng không còn ngăn cản.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.