Ngự Thú Đại Sử Kí

Chương 49: Kết thúc




Lúc Bạch Du đến nơi, cũng là lúc Thiết Giáp Tướng Quân chết đi. Có thể nói đến vừa lúc thời gian đẹp.
Hiện tại.
Bạch Du cầm đoản kiếm dần dần lại gần Tần Dạ Huyền, sắc mặt lạnh lẽo. Mỗi một bước chân hạ xuống giống như một thanh trọng trùy gõ vào tâm thân đối phương.
“ Ngươi còn tâm nguyện gì thì nói ra đi? Tuy ta sẽ không giúp người thực hiện nó, nhưng cũng tốt hơn là không nói ra nha” Bạch Du nhếch miệng cười.
Nụ cười không có một tia vui vẻ mà tràn đầy sát khí lạnh lẽo. Tuy mở miệng nói chuyện nhưng Bạch Du cũng không dừng bước chân, hắn vẫn nhanh chóng tiếp cận Bạch Du.
“ Nguyện vọng sao?” Tần Dạ Huyền cười tự giễu, nhưng bỗng nhiên sắc mặt hắn trở lên oán độc, hét lớn: “ Đó là ngươi bồi ta đi chết”
Vừa dứt lời linh lực trên người Tần Dạ Huyền liền trở lên bạo động. Thân thể hắn liền bắt đầu phồng lên y như một quả bóng thịt.
“ Không tốt, hắn muốn tự bạo” Bạch Du sắc mặt khó xem.
Hắn vội quay người lại, chạy ngược về phía sau, với thân thế bây giờ của Bạch Du nếu đứng qua gần trung tâm vụ nổ có đến chín thành khả năng trực tiếp bị bạo tạc nổ chết.
Thế nhưng Bạch Du cũng chưa chạy được bao xa, thân thể của Tần Dạ Huyền cũng đã nổ tung.
Sóng xung kích tạo ra từ vụ nổ bắt đầu khuếch tán, cây cối xung quanh vừa bị tác động lập tức bị đánh cho xơ xác.
Bạch Du bị quét trúng, thân thể lập tức bị thổi bay. Thân hình đạp trúng một cái cây ở đằng xa, mà hắn cũng phun ra một ngụm máu tươi.
Cây cối bị đập trúng cũng đã gẫy làm đôi. Bạch Du sau khi rơi xuống vẫn nằm ở gốc cây không đứng lên được.
Áo choàng đen trên thân thể cũng đã rách nát không chịu được, thân thể nhuốn máu.
Tuy nhìn từ bên người không có vết thương nào lớn, nhưng nếu chú ý có thể thấy được làn da khắp thân Bạch Du đều xuất hiện các vết rách nhỏ.
Mà áo choàng của Bạch Du cũng là một kiện linh cụ, vụ nổ vừa rồi nó cũng đã thay hắn đỡ không ít uy lực.
Nếu không hiện giờ Bạch Du cũng đã chết, chứ không chỉ bị thương nặng đơn giản như thế này.
Ước chừng qua đi gần một giờ, Bạch Du mới lấy lại được cảm giác thân thể. Hắn khó khắn đứng dậy, khó khắn lắm mới có thể ngồi dậy.
Bạch Du bắt đầu đánh giá vết thương, bây giờ quan trong nhất là muốn biết bản thân bị những gì để nhanh chóng chưa trị.
“ Hừ. Gẫy mất một cái xương sườn, cũng một bên tay trái” Bạch Du rên lạnh một tiếng.
Nếu không phải từ nhỏ đã gặp nhiều khó khăn, quen thuộc với đau đớn thì Bạch Du cũng không có nhẹ nhàng chịu đựng được như thế.
Tuy nói có thể chịu được, nhưng nếu cứ bị giày vò nỗi đau như thế Bạch Du cũng ăn không tiêu.
“ Vừa nãy tên kia tự bạo gây ra động tĩnh quá lớn, may ở đây là sâu trong rừng trời lại tối nên tìm kiếm cũng mất rất nhiều thời gian. Nhưng cũng không bao lâu chắc chắn sẽ có người đuổi đến, nơi đây đã không thích hợp chữa thương, ta phải rời khỏi đây trước” Bạch Du thi thầm.
Vốn đang định đi sâu vào trong rừng nhưng bỗng nhiên như nghĩ đến cái gì đó Bạch Du liền dừng thân hình lại.
Hắn đi đến nơi Tần Dạ Huyền ngồi trước khi tự bạo. Sau một phen tiềm kiếm, trên tay Bạch Du đã xuất hiện một chiếc nhẫn màu bạc.
Đây chính là không gian giới chỉ của Tần Dạ Huyền. Một chiếc nhẫn này sánh được với tất cả đám còn lại, tất nhiên là trừ tài sản của Tần Minh.
Mặc dù một người sẽ không bỏ tất cả tích góp của bản thân vào giới chỉ chứa đồ để mang theo người, nhưng chắc chắn cũng chiếm được bảy thành.
“ May mà chiếc nhẫn này đạt đến tam phẩm linh cụ, nếu chỉ có nhị phẩm thì chắc chắn đã bị tiêu hủy trong vụ nổ. Đám gia tộc lớn này đúng là có tiền, Tần Minh một chiếc tên này một chiếc là đã có đến hai kiện giới chỉ tam phẩm rồi” Bạch Du lắc đầu cảm thán.
Tính cả của Tần Minh, Bạch Du đã thu hoạch được hai kiện giới chỉ tam phẩm. Đó là chưa kể nhưng gì chứa trong nhẫn, nếu tính ra đó hẳn phải là một con số không nhỏ.
Tất nhiên Bạch Du cũng không quên thu lại thi thể của Ma Ảnh Báo, thứ này vô cũng đáng giá. Vừa này bị thương quá nặng nến Tần Dạ Huyền cũng chưa thu vào không gian giới chỉ.
May mà nó mới chết, một thân phong ngụ chưa tiêu tán bao nhiêu. Tần Dạ Huyền tự bao cũng chỉ làm thi thể có chút tổn hại chứ chưa đến mức hủy diệt.
“ Trước tiên phải rời khỏi đây” Bạch Du bắt đầu chạy sâu vô rừng.
Bởi vì bị thương mà tốc độ đã chậm lại rất nhiều. Chưa kể đến trong rừng sâu có rất nhiều linh thú hoang dã, nếu không may gặp phải thì rất nguy hiểm.
Thế nhưng Bạch Du biết nếu bây giờ trở về, bản thân lại càng trở lên nguy hiểm hơn.
Hắn đã giết một đám cao thủ của dòng họ Tần, còn chưa kể đến trong đó còn có cả thiếu gia của bọn họ.
Mà điều tra ra chân tướng lại vô cùng đơn giản, đến lúc đó bản thân chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
==========
Ngay khi Bạch Du rời đi không bao lâu, một đoàn người hớn mười thân ảnh xuất hiện tại chỗ Tần Dạ Huyền tự bạo.
Trên thân bọn họ đều mặc trang phục của quân đội, đây là đội tuần tra của thành phố Phong Diệp.
Khi này Tần Dạ Huyền tự bạo gậy ra động tĩnh qua lớn. Gây lên đám người chú ý, nhưng vì là đi giết người lên đám người Tần Dạ Huyền vừa đi vừa xóa dấu vết, đám quân nhân cũng mất rất nhiều thời gian và khó khăn mới tìm được nơi này.
“ Đội trưởng, nơi này thi thể hầu như đã bị hủy diệt hoàn toàn. Có lẽ là do tự bạo, thế nên không xác được ở đây có bao nhiêu người” một người thanh niên trong đám quan quân mở miệng báo cáo.
“ Tình hình ở những nơi khác như thế nào?” trung niên nhân được gọi là đổi trưởng mở miệng hỏi.
“ Báo cáo, tất cả tìm được tám cỗ thi thể. Phân bố ở bốn nơi khác nhau, ba nơi lần lượt cách dặm theo ba hướng đông, tây và nam tính từ nơi này. Một cỗ thi thể ở ngay trên cây cách nơi này chưa đầy một trăm mét” thanh niên trẻ tuổi tiếp tục báo cáo.
Bọn hắn cũng không biết rằng vẫn còn một người nữa chết đi, đó là A Lục. Nhưng xác của hắn cũng đã bị đám người Tần Minh thủ tiêu.
Người trung niên đội trưởng rơi vào trầm mặc, cả đám người thấy thế cũng không nói lời nào không khí vô cũng yên tĩnh.
" Đi thôi, đi báo cho đám người Tần gia đi. Che giấu chúng ta, phái ra sát thủ chắc chắn cũng không làm việc tốt lành gì. Để bọn họ tự đi mà sử lý, chúng ta không cần theo sau chùi đít cho bọn chúng" trung niên đội trưởng lạnh nhạt nói.
" Vâng"
" Đúng rồi, tiện thể thu thập lại thi thể đưa về cho Tần gia luôn" vốn đang định rút lui, nhưng giống như nhớ đến cái gì hắn quay lại phân phó thêm một câu sau đó mới quay người rút đi.
Thấy đổi trưởng đã rút lui, đám người cũng vội vàng tách ra xử lý nhiệm vụ của chính mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.