Ngự Thú Đại Sử Kí

Chương 115: Qủy dị




“ Thì ra là vậy!” Bạch Du như trút hết được gánh nặng, sau đó ánh mắt hắn liền đảo một vòng, ánh mắt lóe lên một tia giảo hoạt, quay qua hỏi Liễu Nhược Y: “ Bọn hắn chủi rủa ta, ngươi không có hành động gì sao?”
“ Há, nếu không phải bị ba người chúng ta kịp thời ngăn cản lại, thì những người kia đã bị Liễu tỷ chém chết hết rồi.........” Tưởng Hạo vốn là đang hăng hái nói chuyện, bỗng nhiên sau lưng truyền đến một trận khí lạnh.
Không biết từ lúc nào, Liễu Nhược Y đã là đang dùng ánh mắt giống như muốn giết người mà nhìn chằm chằm Tưởng Hạo.
Nhưng cho dù thế, Bạch Du vẫn ẩn ẩn thấy được gò má của Liễu Nhược Y đang dần dần đỏ lên.
Bạch Du nghe Tưởng Hạo nói xong, liền là một trận sững sờ. Thế nhưng rất nhanh hắn đã là lấy lại tinh thần, khóe miệng hơi hơi nhếch lên.
“ Lão đại, giờ chúng ta làm thế nào?” Tưởng Hạo hỏi.
“ Trước tiên tìm một điểm cao để phân biệt phương hướng trước đã......” Bạch Du hơi trầm ngâm một lúc, sau đó nói.
Sau đó năm người bắt đầu tìm kiếm nơi đủ cao để quan sát tình hình xung quanh, thế nhưng cuối cùng cũng là không thu hoạch được gì.
Xung quanh đây chỉ có cây cối cùng hắc ám, ngoài ra chẳng có gì tồn tại, bầu không khí âm u mà tĩnh mịch.
“ Lão đại, sao chúng ta không thử trèo lên đỉnh của mấy cái cây này xem?” Đại Ngưu gãi gãi đầu hỏi.
“ Kh.......” Bạch Du vốn định theo bản năng nói không, thế nhưng vừa mới mở miệng ra liền sinh sinh ngừng lại.
‘ Thứ năng lượng kì dị vừa nãy là thật sự tồn tại, hay chỉ là do ta nghi thần nghỉ quỷ?’ Bạch Du bắt đầu lâm vào trầm tư, nhớ lại khoảng khắc mà bản thân xuất hiện ở khu rừng này.
Một loại lực lượng quỷ dị làm cho Bạch Du không thể chính xác khống chế thân thể, khiến hắn từ trên không trung té rơi trên mặt đất.
“ Để ta đi xem thử!” Bạch Du nói.
Không chờ bốn người còn lại kịp làm ra phản ứng, Bạch Du đã là thả ngưởi nhảy lên trên nhánh cây, thân hình như một làn gió nhanh chóng phóng lên cao.
Khi độ cao của Bạch Du vừa đạt đến hai mươi mét, điều quỷ dị liền xảy ra. Thân ảnh Bạch Du như bị thứ gì đó thôn phệ, hoàn toàn biến mất trong tầm mắt bốn người Liễu Nhược Y, thứ còn lại chỉ là bóng tối sâu thẳm.
Phải biết, bọn hắn đều là Ngự thú sử, các loại giác quan đều vượt xa người thường.
Cho dù là ở trong bóng tối, thì bọn hắn vẫn có thể một mực quan sát rõ ràng sự vật, sự việc xảy ra trong phạm vi bán kính năm mươi mét.
Càng quỷ dị hơn là, bốn người Liễu Nhược Y có thể quan sát rõ ràng từng nhánh cây ở độ cao bốn, năm mươi mét. Thế nhưng Bạch Du vừa vượt qua độ cao hai mươi mét, liền giống như đi vào thế giới khác, biến mất không thấy.
“ Bạch Du!” Liễu Nhược Y hơi biến sắc mặt hô.
Không có âm thanh đáp lại, Liễu Nhược Y lòng nóng như lửa đốt muốn phi thân đuổi theo Bạch Du, ba người Tưởng Hạo thấy vậy liền thầm hô không tốt, nhanh chóng chạy ra ngăn cản.
“ Chị dâu, bình tĩnh........bình tĩnh........Lão đại thực lực mạnh mẽ, chưa chắc xảy ra chuyện gì. Chưa kể đến linh thú của hắn cũng là thuộc hệ hắc ám, nơi đây giống như sân nhà của bọn họ vậy. Dựa vào thủ đoạn của lão đại, cho dù có thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn chắc chắn cũng có thể an toàn thoát thân.......” Tưởng Hạo nhanh chóng nói.
“ Đúng vậy........đúng vậy........Ngược lại nơi đây hạn chế rất lớn năng lực chiến đấu của chị dâu, nếu giờ chị vì đuổi theo mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn........thì ba người bọn ta biết ăn nói thế nào với lão đại.......” Mộc Đầu cũng là vội vàng phụ họa.
Đại Ngưu tuy rằng không nói gì, thế nhưng cũng là đứng chắn trước mặt Liễu Nhược Y, rõ ràng là không có ý định để nàng đi mạo hiểm.
“ Được, nếu sau mười phút mà Bạch Du chưa trở về, ta liền đi tìm hắn” Liễu Nhược Y hơi trầm ngâm một lúc, sau đó đóng đinh chặt sắt nói.
“ Được! Đến lúc đó chị dâu đi tìm người, cũng liền tính bọn ta một phần.......” ba người Tưởng Hạo đồng loạt gật đầu đáp ứng.
Kết quả không đến năm phút, một thân ảnh đã là xuất hiện trong ánh mắt của bốn người, hắn nhanh chóng từ trên cao nhảy xuống, chẳng mấy chốc đã dừng lại ở trên mặt đất.
“ Có phát hiện gì sao?” Liễu Nhược Y trong lòng căng thẳng cũng dần dần buông lỏng, ngoài mặt vẫn là giả bộ lạnh nhạt nói.
Ba người Tưởng Hạo ánh mắt quái dị nhìn Liễu Nhược Y, rõ ràng vừa rồi còn rất lo lắng cho đối phương, thế nhưng cố chủ vừa xuất hiện liền làm ra bộ dáng giống như không có chuyện gì xảy ra, thanh cao mà lạnh lùng.
‘ Ài........nữ nhân đúng là một loài khó hiểu.......’ ba người Tưởng Hạo trong lòng âm thầm thở dài.
“ Trọng lực ở trên đó rất kì quái, càng lên cao thì trọng lực càng mạnh. Bắt đầu từ độ cao mười mét, trọng lực liền đã gấp hai lần bình thường, sau đó độ cao cứ thêm mười mét, trọng lực liền lại theo cấp số nhân tăng lên.......” Bạch Du hơi nhíu mày, sau đó nói tiếp: “ Ta chỉ có thể trèo đến độ cao hơn sáu mươi mét liền phải ngừng lại, trọng lực ở nơi đó đã lên đến gấp sáu mươi bốn lần, nếu không phải có Tiểu Hắc hộ thể, sợ rằng ta cũng đã bị đè thành thịt nát......”.
“ Vậy chẳng phải nói muốn lên đến ngọn cây, chúng ta liền phải chịu đựng được trọng lực gấp hơn ngàn lần sao?” Mộc Đầu hít một hơi khí lạnh nói.
Liễu Nhược Y cũng là nhíu chặt lông mi, nàng cũng không phải vì chuyện trọng lực phiên bội này mà lo lắng.
Mà là do sắc mặt của Bạch Du, Liễu Nhược Y có thể nhảy cảm giác được, đối phương vẫn còn ẩn dấu chuyện gì đó chưa nói ra.
“ Trước hết cứ tìm một phương hướng để khởi hành trước đã, một mực ở lại đây cũng không phải là cách” Bạch Du nói.
“ Lão đại, chúng ta hay là đi theo hướng đó đi......” Tưởng Hạo sắc mặt hơi đổi, sau đó ngón tay liền chỉ về một hướng nói.
“ Tại sao?” Bạch Du hơi nghi hoặc nói.
Ba người Tưởng Hạo thần sắc hơi đổi, biểu cảm do dự, giống như có lời muốn nói nhưng lại thôi, Bạch Du cũng là nhảy cảm bắt được sự biến hóa của ba người Tưởng Hạo, thế nhưng cũng có truy vấn, im lặng chờ ba người nói chuyện.
“ Phương hướng đó hướng những người khác của Thanh Phong thợ săn đoàn rời đi, tuy rằng nói là đường ai nấy đi, thế nhưng sau cùng vẫn là còn một chút tình nghĩa.......” cuối cùng Tưởng Hạo cũng là cắn răng một cái nói.
“ Được, đi thôi!” Bạch Du gật nhẹ đầu, nói.
Ba người Tưởng Hạo thấy Bạch Du đồng ý, cũng là nhẹ nhàng thở ra một hơi. Bọn họ chủ động đi ở đằng trước dẫn đường, Bạch Du cùng Liễu Nhược Y rơi lại phía sau cùng.
“ Vừa nãy ngươi còn điều chưa nói ra đúng không?” thấy ba người Tưởng Hạo không chú ý phía sau, Liễu Nhược Y mới nhẹ giọng nói với Bạch Du.
Bạch Du thần sắc hơi đổi, bước chân dần dần chậm lại. Hắn đưa tay ra hiệu với Liễu Nhược Y, sau đó hai người liền kéo dãn khoảng cách với ba người Tưởng Hạo.
Không biết vì lý dó gì, nhưng từ khi đi vào Cao Nguyên Chết, Bạch Du liền cảm thấy ba người Tưởng Hạo có gì đó kì lạ, không thể giải thích được.
Cứ mỗi lần Bạch Du muốn nói ra hết mọi chuyện, thì trực giác lại nói với hắn là không nên, càng về sau, cảm giác quái dị trong lòng hắn ngày một gia tăng.
Bạch Du lúc này mới bắt đầu kể lại chuyện lúc hắn vừa mới đi vào Cao Nguyên Chết này, cùng giảng giải lại kĩ càng một lần chuyến thám thính vừa nãy.
Liễu Nhược Y nghe xong, lông mi cũng là nhíu lại, nàng bắt đầu rơi vào trầm tư.
“ Chuyện này xác thật kì quái! Lúc trước khi vừa mới đi vào, chúng ta liền xuất hiện ở giữa rừng cây này, chứ không phải từ trên trời rớt xuống như ngươi. Còn về ba người bọn hắn, nói thật, biểu cảm khác lạ của bọn hắn ta đã cảm thấy ngay khi rời thành phố rồi” cuối cùng Liễu Nhược Y nói.
Sau đó hai người liền lâm vào im lặng, sắc mặt trầm trọng. Thử tưởng tượng xem, nếu như bây giờ xuất hiện nguy hiểm, linh thú tấn công, trong lúc đám người còn đang chăm chú ứng phó tình huống, bỗng nhiên thân thể mất đi khống chế thì sẽ thế nào?
Phải biết, khi bị luồng năng lực kia ảnh hưởng, Bạch Du cũng không thể điều động linh văn để triệu hồi linh thú.
Nếu không phải Tiểu Hắc không thích trở về linh văn, vẫn một mực ở bên người Bạch Du, thì hắn đã là ngã từ trên cao xuống mà tan xương nát thịt.
Chưa kể đến đồng đội bên cạnh còn càng ngày càng làm cho Bạch Du sinh ra cảm giác bất an, lúc nào cũng phải đề phòng.
“ Đúng rồi, còn một chuyện nữa......” Bạch Du bỗng nhiên như nhớ ra cái gì, nói.
“ Chuyện gì?” Liễu Nhược Y hỏi.
“ Lúc ta trèo lên đến độ cao hơn sáu mươi mét, phải tập trung tinh thần chống lại trọng lực nên không quá chú ý. Bây giờ ta nhớ lại, lúc đó tuy rằng đã ở trên sáu mươi mét độ cao, nhưng vẫn là không thấy dấu vết của ngọn cây. Phải biết, lúc chúng ta còn ở bên ngoài, độ cao của những cái cây này cũng chỉ là trên dưới một trăm mét mà thôi, mà tầm nhìn của ra lại có thể bao trùm bán kính tám mươi mét........”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.