Ngự Thiên Thần Đế

Chương 47: Một ít tin tức




"Tiểu nha đầu?" Diệp Thanh Vũ trợn tròn mắt.
Chỉ thấy Tiểu La Lỵ Tống Tiểu Quân mặc một thân áo đen giới luật rộng thùng thình, nàng cười tươi như hoa, đang cười hì hì đứng tại cửa ra vào, chính là vẻ mặt kinh hỉ mà nhìn mình. Diệp Thanh Vũ không khỏi ngẩn người, hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?"
Tiểu La Lỵ vui vẻ mà cười, thần thái trong mắt phơi phới, giống như là cảnh xuân tươi đẹp vậy.
"Thanh Vũ ca ca, có nhớ ta hay không a?" Một tay nàng túm lấy áo bào dài ngoằng đang đung đưa, tay khác mang theo một cái hộp cơm màu hồng cao đến nửa người nàng, hoạt bát mà đi tới trước mặt Diệp Thanh Vũ rồi đặt hộp cơm xuống.
Nàng mở hộp cơm ra, mùi thơm ngạt ngào tỏa ra xông thẳng vào mũi.
Trong hộp cơm bày đến mấy chục cái bát đĩa, đều đựng mỹ thực màu mè đủ kiểu, dễ nhận ra đây đều là thức ăn được nàng chế biến tỉ mỉ.
Diệp Thanh Vũ không khỏi thèm ăn ra mặt.
"Ăn cơm trước, ăn xong rồi hãy nói chuyện."
Ánh mắt Tiểu La Lỵ xinh đẹp trong vắt mang theo đắc ý cùng vui vẻ không che dấu chút nào, nói: "Ta biết rõ, Thanh Vũ ca ca ngươi mỗi ngày bị giam ở đây chắc chắn rất là buồn chán, cho nên ta đi vào mang cho ngươi một chút ăn ngon a!"
Diệp Thanh Vũ cười hắc hắc, cũng không cần khách khí, hắn đem đồ ăn bày trên mặt đất rồi ngồi xếp bằng xuống nhanh chóng cắn ăn.
Hơn 2 tháng thời gian, mặc dù hắn toàn tâm tu luyện, tăng trưởng thực lực khiến hắn tràn đầy cảm giác thành tựu nhưng dù sao hắn vẫn là tính cách thiếu niên, lâu dài đích thực cảm thấy có chút nhàm chán.
Thức ăn của Tư Quá Viện cũng cực kỳ kém cỏi, mà lại cho tới bây giờ cũng không có thay đổi qua, khiến cho người không hề kén ăn như Diệp Thanh Vũ cũng rất nhanh cảm thấy ăn không nổi nữa.
Trước mắt là vô số mỹ thực, Diệp Thanh Vũ ăn như hổ đói, quét sạch thức ăn.
Tiểu La Lỵ vui vẻ mà nhìn Diệp Thanh Vũ, vừa cười vừa rót rượu cho Diệp Thanh Vũ.
"Ngươi nha đầu kia, vào bằng cách nào?" Diệp Thanh Vũ nhìn nàng một cái, nói: "Giới luật Tư Quá Viện nghiêm khắc, chỉ có giáo tập giới luật mới có thể đi vào, cho dù là giáo tập như Ôn Vãn cũng vào không được. . ."
Hắn thật sự có một chút hiếu kỳ.
Tiểu La Lỵ cười nói: "Nào có nghiêm khắc như Thanh Vũ ca ca ngươi nói a, ta chỉ dùng học phần đổi lấy chứng nhận đồng ý cho đi vào Tư Quá Viện mà thôi."
"Dùng học phần đổi lấy?" Diệp Thanh Vũ đã hiểu, trong lòng có chút cảm động nhỏ, nhưng như cũ vẫn dữ tợn trừng mắt với Tiểu La Lỵ, nói: "Ngươi ngươi ... đồ quỷ nhỏ phá sản này, rõ ràng dùng học phần quý giá như vậy để đổi lấy loại quyền hạn gân gà này?"
Tiểu La Lỵ cười hì hì không thèm để ý chút nào, nói: "Đồ đáng ghét a, người ta mới không phải là cái gì mà quỷ nhỏ phá sản đây này, khó nghe muốn chết. . . Hì hì, cũng sắp hết ba tháng rồi, ta rất nhớ Thanh Vũ ca ca ngươi a, không phải chỉ là sáu cái học phần thôi sao, không hề gì, thực lực ta bây giờ rất mạnh, hì hì, kiếm học phần rất dễ dàng!"
"Cái gì? Sáu cái học phần?" Diệp Thanh Vũ nghe xong, trực tiếp giơ tay gõ đầu Tiểu La Lỵ một cái, "Ngươi thật đúng không phải là phá sản bình thường a!"
Sáu cái học phần đủ để đổi lấy một vị giáo tập cao thủ thực lực đạt tới tứ nhãn Linh Tuyền cảnh giảng bài một canh giờ a, vậy mà rõ ràng bị tiểu nha đầu dùng để đổi lấy chứng nhận đồng ý cho đi vào Tư Quá Viện .. . .
Diệp Thanh Vũ không còn lời nào để nói luôn.
"Ai da, đau đau nha." Tiểu La Lỵ che đầu, nói: "Thanh Vũ ca ca ngươi nói a, Võ giả cần tâm tư thanh tịnh mới có thể vững vàng tinh tiến, không có tà niệm quấy nhiễu mới không tẩu hỏa nhập ma, điều này rất là trọng yếu a!"
"Ta ở trong học viện không có bằng hữu nào, ta quá ngu ngốc nên tất cả mọi người không thích chơi cùng ta, biểu tỷ lại quản ta rất nghiêm. Những ngày này ngươi ở Tư Quá Viện ta rất buồn chán a, luôn nghĩ ngợi lung tung, luyện công cũng chậm, thật sự rất nhớ ngươi nha, cho nên mới đến Tư Quá Viện nhìn ngươi, như vậy mới có thể để tâm tư thanh tịnh á!"
Diệp Thanh Vũ bị lời nói ngụy biện của nàng làm cho dở khóc dở cười.
Tại Bạch Lộc Học Viện, ngoại trừ Tống Tiểu Quân ra thì Diệp Thanh Vũ cũng không có bằng hữu gì, những ngày này hắn cũng rất nhiều lần nhớ tới Tiểu La Lỵ a. Nói thật, Tiểu La Lỵ có thể đến gặp hắn khiến trong lòng hắn cũng cảm động hết sức.
Chỉ là cái giá này, không khỏi có chút lớn quá đi.
Vừa nghĩ đến sáu cái học phần, Diệp Thanh Vũ liền có chút đau lòng.
Nhưng mà việc đã đến nước này. . .
Diệp Thanh Vũ chỉ có thể. . . Ra sức mà ăn uống thả ga thôi.
"Đúng rồi, mấy tháng này, trong học viện có chuyện thú vị gì xảy ra không?" Diệp Thanh Vũ vừa ăn như hổ đói vừa mở miệng hỏi.
"Có a, nửa tháng trước, học viện tổ chức ra ngoài thí luyện thực chiến lần hai, Tần Vô Song phóng lớn danh tiếng, nghe nói hắn được kỳ ngộ, đã nhận được một kiện bí bảo hiếm thấy, không phải chuyện đùa, thực lực tăng lên nhanh chóng."
"Tại trong thi đấu khiêu chiến danh sách mười người lần thứ hai, hắn danh tiếng có một không hai, đã tiến vào nhị nhãn linh tuyền chi cảnh, mọi người đều nói, thực lực của hắn đã có thể nhảy lớp rồi, có thể trực tiếp thăng cấp đến năm thứ hai không có bất cứ vấn đề gì. . ." Tiểu La Lỵ líu ríu mà nói.
Tần Vô Song có kỳ ngộ?
Như thế có chút ý tứ.
"Vậy hắn nhảy lớp sao?" Diệp Thanh Vũ hỏi.
Hắn có chút quan tâm đến vấn đề này.
Nếu như Tần Vô Song nhảy lớp thành công sẽ là cái ví dụ đáng để tham khảo, hắn cũng muốn thử nhảy lớp, muốn trong thời gian ngắn nhất đều hoàn thành toàn bộ việc học.
"Không có." Tiểu La Lỵ lắc đầu, lại nghịch ngợm mà ngắm nghía Diệp Thanh Vũ, nói: "Vốn Vương Diễm trưởng bộ môn đã đồng ý để hắn nhảy lớp rồi, nhưng chính Tần Vô Song lại cự tuyệt."
"Cự tuyệt? Đầu hắn chỉ để cho con lừa nó đá sao?" Diệp Thanh Vũ ngẩn ngơ, tí nữa thì mắc nghẹn, khó khăn mà nuốt cơm xuống bụng.
Ánh mắt Tiểu La Lỵ hiện lên vẻ trêu chọc càng thêm rõ ràng rồi, cười hì hì nói: "Đúng rồi, Tần Vô Song chính miệng nói, hắn phải đợi ngươi ra Tư Quá Viện, tự tay đánh bại ngươi sau đó mới đi nhảy lớp."
Hóa ra là như vậy.
Diệp Thanh Vũ cười ha ha.
"Còn chuyện hay nào khác không?" Tay Diệp Thanh Vũ đang bưng lấy một cái đĩa, hắn thè lưỡi ra, thè lưỡi ra liếm a.
"Ân, ta suy nghĩ a. . ." Tiểu La Lỵ nâng cằm lên nghĩ nghĩ, nói: "Oh, đúng rồi, Yến Hành Thiên mất tích."
"Cái gì? Mất tích? Có ý tứ gì?" Diệp Thanh Vũ bị dọa nhảy dựng.
"Tại trong lần thí luyện thực chiến vào mười ngày trước, Yến Hành Thiên mất tích, tung tích không rõ, sống chết không biết." Tiểu La Lỵ nói xong, liền nhìn nhìn khắp nơi, thần thần bí bí mà kề sát Diệp Thanh Vũ, nhỏ giọng nói: "Rất nhiều người đều nói là Tần Vô Song âm thầm ra tay với Yến Hành Thiên, ở trong thí luyện ám hại hắn. . ."
"Có chuyện như vậy sao?" Diệp Thanh Vũ nghĩ nghĩ liền nói: "Nhưng mà, Yến Hành Thiên lại chưa từng đắc tội qua Tần Vô Song."
"Vậy cũng khó nói, Yến Hành Thiên là lĩnh tụ trong hàng đệ tử hàn môn năm nhất, nghe nói thực lực rất mạnh đó, mà từ trước đến nay lại đối nghịch với tập đoàn đệ tử quý tộc. Mà có người nói, sau khi Tần Vô Song đạt được kỳ ngộ đã từng âm thầm ước chiến với Yến Hành Thiên, hai người không phân thắng bại. . ."
Tiểu La Lỵ nói với giọng điệu bát quái.
Diệp Thanh Vũ ngừng lại, im lặng không nói.
Cái gọi là không có lửa làm sao có khói, không hang không đến gió.
Mọi điều Tiểu La Lỵ nói cũng không hẳn là không có căn cứ.
Yến Hành Thiên một mực đều rất ít nói, khiến cho người có cảm giác cao thâm khó dò, nếu như hắn thật sự uy hiếp được Tần Vô Song thì đám đệ tử quý tộc ra tay với hắn cũng không phải là không có khả năng.
Mặt ngoài Bạch Lộc Học Viện nhìn như yên bình nhưng lại bị đứng giữa đấu tranh giữa quý tộc cùng hàn môn, bị khuấy đến gió tanh mưa máu.
Từng ấy năm tới nay một mực cũng chưa từng thay đổi.
Yến Hành Thiên mất tích, chỉ sợ là dữ nhiều lành ít rồi.
Nghĩ tới đây, trong lòng Diệp Thanh Vũ cũng có chút căm phẫn.
Nhân tộc tại Thiên Hoang giới vốn cũng chưa tính là thế lực mạnh mẽ gì, phải đối mặt vô số dị tộc, vận mệnh chủng tộc bấp bênh vô cùng, vốn phải nên đoàn kết lẫn nhau nhưng lại hết lần này tới lần khác nội đấu với nhau.
Chó má quý tộc cùng hàn môn, đấu tranh không dứt, khiến vô số tinh anh trong nhân tộc chết đi trong nội đấu.
Đều là một đám thế hệ lòng dạ hẹp hòi!
"A, đúng rồi, còn có một việc, giáo tập Ôn Vãn dạy ngươi Luyện Thể Bát Bộ thần quyết, ở một tháng trước đã rời khỏi Bạch Lộc Học Viện rồi." Tiểu La Lỵ Tống Tiểu Quân lại nói.
"Cái gì? Lão Ôn đi rồi?" Điều này mới chân chính làm Diệp Thanh Vũ chấn động.
Ôn Vãn vậy mà đi rồi?
"Đi đâu?" Diệp Thanh Vũ vội la lên.
Tiểu La Lỵ nhìn thấy vẻ mặt Diệp Thanh Vũ nghiêm túc thì trong lòng có chút kinh ngạc, chuyện này chỉ là nàng thuận miệng nói ra mà thôi, không nghĩ tới Thanh Vũ ca ca vậy mà phản ứng mạnh như vậy. Theo nàng biết, người giáo tập cường tráng dũng mãnh gọi là Ôn Vãn kia cũng không cần phải xem như là nhân vật trọng yếu đây này?
Tại Bạch Lộc Học Viện, người biết rõ quan hệ giữa Diệp Thanh Vũ cùng Ôn Vãn dù không ít nhưng mà trong hàng đệ tử lại gần như không ai cả.
"Nghe nói là bị chiêu binh, tiến về U Yến quan đóng ở biên cương rồi!" Tiểu La Lỵ nói.
U Yến quan?
Diệp Thanh Vũ sửng sốt.
Hắn biết rõ U Yến quan.
Đó là một tòa cứ điểm quân sự cách Lộc Minh quận thành ngoài ngàn dặm, là khu vực đầu mối trọng yếu giao giới giữa Tuyết Quốc cùng Yêu Đình Bắc Hoang, nơi đó trước giờ vẫn tràn ngập chiến hỏa, nhất là mười năm gần đây, lúc này Tuyết Quốc cùng Bắc Hoang Yêu Đình xung đột không ngừng, quan hệ ngày càng căng thẳng, U Yến quan như hòn đá chạm trổ lên, một mực mà đóng tại U Yến sơn mạch, lấy chiến lược hòa hoãn xung đột của Tuyết Quốc mà sanh sanh kéo dài hơn một nghìn dặm về phía trước.
Lộc Minh quận thành là thành thị xa xôi.
U Yến quan là chốt chặn hiểm yếu vùng biên cương.
Một khi U Yến quan thất thủ, đại quân Yêu Đình có thể trong nháy mắt xâm nhập nội địa Tuyết Quốc, đến lúc đó, đứng mũi chịu sào chính là Lộc Minh quận thành cùng mấy chục cái thành thị Nhân tộc vùng biên giới.
Hàng năm, Tuyết Quốc đều chiêu cường giả cao thủ đi binh, đi chi viện đóng quân U Yến quan, chiến đấu với đại quân Yêu Đình. Những chuyện này, Diệp Thanh Vũ cũng biết, nhưng hắn tuyệt đối thật không ngờ Ôn Vãn thân là giáo tập học viện Bạch Lộc vậy mà cũng bị chiêu binh đi đến U Yến quan.
Ẩn ẩn bên trong chuyện này, Diệp Thanh Vũ thủy chung cảm thấy sau lưng điều này khẳng định có chuyện gì đó.
U Yến quan ngập trong chiến hỏa, lão Ôn a lão Ôn, ngươi nhất định phải sống trở về a.
"Con mẹ nó, gia hỏa Ôn Vãn này cũng thiệt là, trước khi đi cũng không chào hỏi hắn một câu."
Diệp Thanh Vũ oán trách trong lòng, đột nhiên lại nghĩ đến, chính mình khi trước vẫn còn nhờ gia hỏa này giúp mình đi xem xét mấy miếng trân châu lấy được từ trong bụng con trai hoàng kim, gia hỏa này đi vội vàng như vậy sẽ không phải là nuốt làm của riêng ư.
Chuyến đi này, không biết lúc nào mới có thể gặp lại ...
Nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Thanh Vũ có chút tiếc nuối ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.