Ngủ Sớm Một Chút

Chương 10:




Nghe người trước mặt nói muốn lấy lại Phật châu, Hoằng Huy lập tức lắc đầu nói: "Không được đâu."
Giọng điệu hắn nghiêm túc hiếm thấy: "Phật châu chỉ mới sửa ba viên chánh kiến, chánh tư duy và chánh ngữ, mấy viên còn lại vẫn có vết nứt. Sư phụ đã dặn nhất định phải sửa hết tám viên mới được đem đi."
Đầu dây bên kia im lặng.
Hoằng Huy trịnh trọng nói: "Nếu anh gặp ác quỷ khó giải quyết thì có thể nói với tôi. Mặc dù tài nghệ tôi không cao nhưng chưa biết chừng sẽ giúp được anh. Cùng lắm thì tôi sẽ liên lạc với sư phụ. Rốt cuộc tối qua ác quỷ nào tới nhà anh vậy?"
Diêm Hạc: "......"
Hoằng Huy nín thở chờ câu trả lời.
Hắn nghĩ chắc phải là ác quỷ khó giải quyết lắm mới có thể khiến Diêm Hạc gọi điện cho hắn lúc sáu giờ sáng để đòi lại Phật châu.
Ác quỷ khiến Diêm Hạc bó tay nhất định có thể gây ra gió tanh mưa máu.
Nếu ác quỷ kia làm chuyện hại người thì hắn phải mau chóng liên lạc với sư phụ mới được.
Diêm Hạc trầm mặc hồi lâu, lâu đến nỗi Hoằng Huy thấp thỏm hỏi: "Khó giải quyết thế cơ à? Ngay cả tên ác quỷ cũng không nói được sao?"
Rốt cuộc Diêm Hạc mở miệng, nói chẳng phải ác quỷ gì hết.
Chỉ là đêm qua không có Phật châu nên ngủ không ngon thôi.
Hoằng Huy do dự hỏi: "Thật không?"
Diêm Hạc nói thật.
Lúc này Hoằng Huy mới yên tâm, dặn anh đợi sửa xong tám viên Phật châu rồi đến lấy.
Vừa nghĩ tới việc mình còn phải bị bóng đè như tối qua thêm mấy lần nữa, mí mắt Diêm Hạc lập tức giật giật.
Nhưng người ở đầu dây bên kia hết sức kiên quyết, anh chỉ có thể nói mình thiếu Phật châu cảm thấy không quen nên muốn lấy lại sớm một chút.
Hoằng Huy trầm ngâm chốc lát rồi nói sẽ cố gắng sửa gấp năm viên Phật châu còn lại cho anh, chậm nhất không quá ba ngày.
Lúc này Diêm Hạc mới hơi yên tâm, cảm ơn Hoằng Huy qua điện thoại, nhắm mắt ngồi thêm một lúc lâu trên giường rồi mới đứng dậy thay đồ.
————
Ban đêm.
Một vầng trăng khuyết lạnh lẽo treo giữa không trung, ánh sáng mờ nhạt xuyên qua tầng mây.
Chợ quỷ vẫn náo nhiệt như mọi khi, hai bên đường dài hun hút bày đầy sạp ma bán đủ thứ đồ khiến người ta hoa cả mắt.
Tiếng rao hàng lanh lảnh, trong góc khuất có mấy cửa tiệm cũ kỹ, hồn ma qua lại không ai dám quay đầu nhìn.
Ngay cả quỷ không đầu đi ngang cũng phải bước thật nhanh, tranh thủ đi càng sớm càng tốt.
Qua cánh cửa mở rộng có thể lờ mờ nhìn thấy ác quỷ tụ tập thành tốp năm tốp ba trong quán, có kẻ híp mắt hút thuốc, có kẻ đánh bạc cược nhang, tiếng chửi mắng xen lẫn tiếng reo hò hết sức ầm ĩ.
Mấy quán ở chợ quỷ tương đương với cửa hàng ở nhân gian nhưng hung hiểm hơn tiệm cầm đồ ở nhân gian nhiều, phải đối mặt với nguy cơ biến thành tro bụi mới lấy được những thứ đem ra trao đổi ở đó.
"Đổi nhang đi."
Một cái túi ướt sũng còn chảy nước đặt lên bàn, người vừa tới có giọng nói lạnh nhạt, dù trong quán huyên náo vẫn nghe thấy rõ ràng.
Chiếc túi chạm vào mặt bàn phát ra một âm thanh rất khẽ, tuy không lớn nhưng lại khiến mọi quỷ trong quán đều quay đầu nhìn, bầu không khí nhất thời yên tĩnh lại, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào người mới tới.
Ma da đứng dựa vào quầy không nhúc nhích, chỉ lạnh lùng nghiêm nghị nhìn chiếc túi chảy nước kia.
Lão quỷ trong quầy nở nụ cười rồi giơ bàn tay xương xẩu ra cầm túi lên ước lượng: "Đổi loại nhang lần trước hả?"
Ma da khẽ gật đầu.
Lão quỷ cất chiếc túi ướt sũng vào tay áo, cửa tiệm đang yên tĩnh lại trở nên ồn ào.
Mấy ác quỷ hò hét trêu chọc ma da đứng dựa vào quầy: "Lại đem nhang cho tiểu quỷ kia hả?"
"A Sinh, lần này mi về trễ rồi!"
Mấy ác quỷ ném bài rồi cười nói: "Tiểu quỷ kia giờ lợi hại hơn mi nhiều......"
"Chứ sao nữa, nhà của người kia mà cũng dám vào......"
Những âm thanh hỗn tạp đan xen vào nhau, nghe không rõ lắm nhưng vẫn có thể nhận ra ác ý trong đó.
Ma da nhìn lão quỷ lấy ra mấy bó nhang rồi thản nhiên nói: "Đổi thêm hai bó nến bạc nữa."
Lão quỷ vỗ đầu một cái rồi cười tủm tỉm: "Xem này, ta lẩm cẩm thật đấy."
Lão vừa gói nến vừa cười nói: "Lâu rồi cháu không đến nên ta quên mất tiểu quỷ kia thích ăn nến bạc."
Ma da không nói gì mà chỉ hờ hững nhìn lão quỷ gói nến bạc.
Trong quán càng ồn ào hơn, mấy con quỷ lưỡi dài bay tới cạnh quầy mang theo ác ý không hề che giấu, hí hửng cười nói: "Giờ tiểu quỷ kia không thèm mấy thứ này của mi đâu......"
"Ăn tiểu quỷ kia luôn cho xong......"
"Ăn đi ăn đi ——"
"Hoặc là giết người kia đi ——"
Xung quanh toàn những âm thanh giống nhau, cao thấp lên xuống đầy phấn khích, ác ý tràn ngập lọt vào tai.
Ma da không nói gì nhưng khi cầm lấy nhang nến thì "vù" một tiếng, tay phải y cầm đao, mũi đao ghim xuống mặt bàn vừa chuẩn vừa mạnh.
Y thản nhiên nói: "Thiếu một bó nến bạc."
Đám quỷ lưỡi dài đang bàn tán xung quanh liếc nhau rồi lập tức im bặt, trong chớp mắt tan tác như ong vỡ tổ, chẳng thấy tăm hơi đâu nữa.
Hồi lâu sau, ma da xách mấy bó nhang nến ra khỏi quán, trong quán vẫn còn không ít tiếng xì xào bàn tán.
Nhìn như vô ý nhưng câu nào cũng chứa đầy ác ý.
Ma da chậm rãi đi giữa chợ quỷ náo nhiệt, biết tỏng ý đồ của lũ ác quỷ trong quán kia.
Y chưa bao giờ giết hại người sống.
Đám ác quỷ kia lòng dạ ác độc, mỗi lần y tới tiệm đổi nhang nến đều khích bác mấy câu, chung quy chỉ muốn y đại khai sát giới, giết hại người sống để trở thành ác quỷ như bọn chúng.
Tà khí trên người ác quỷ rất nặng nên dễ thu hút quỷ sứ.
Nếu lọt vào tay quỷ sứ, có may mắn cỡ nào cũng phải lột một lớp da mới thoát được.
Nhưng đám ác quỷ kia nói gì mặc kệ.
Dù sao y là ma da trước kia chết đuối, tai cũng bị nước làm ù đi nên nghe không rõ lắm.
Đám ác quỷ kia chẳng khác nào đang nói xấu người bị điếc một bên cả.
Ma da chậm rãi đi tới, y xách mấy bó nhang đi trong chợ quỷ, đột nhiên dừng lại trước một sạp ma.
Sạp ma bày bán rất nhiều thoại bản phong phú.
Ma da chọn mấy quyển, trả một cây nhang rồi chậm rãi đi về hướng nghĩa địa.
Ở phía Đông nghĩa địa, Mộ Bạch chuẩn bị bay tới trung tâm thành phố để lấp bụng như thường lệ.
Nhưng vừa bay mấy giây thì hai mắt Mộ Bạch sáng lên, quay đầu nhìn thấy một người mặc áo bào xanh chậm rãi đi tới.
Nhìn y vẫn còn rất trẻ, khuôn mặt xanh xao tái nhợt, ngũ quan lạnh lùng cứng rắn, khí chất trên người hệt như thanh kiếm ra khỏi vỏ.
Mộ Bạch vui vẻ gọi người kia: "A Sinh A Sinh!"
Ma da vẫn chậm rãi đi tới, vẻ mặt vừa lạnh vừa nghiêm.
Tiểu quỷ bay vèo xuống, khi cậu chỉ còn cách ma da mấy mét, đột nhiên ma da cảm nhận được gì đó nên ngẩng đầu lên, trông thấy tiểu quỷ vui tươi hớn hở.
Mộ Bạch phấn khích lao xuống rồi cùng ma da đi tới bãi đất trống mình hay ở.
Mộ Bạch hết sức vui vẻ, hai mắt sáng ngời: "Lần này cậu về sớm thật!"
Ma da ngồi dưới đất với cậu rồi quay sang nhìn cậu.
Mộ Bạch nghiêng đầu kề vào tai y nói to: "Tớ nói lần này cậu về sớm thật đó ——"
Ma da gật đầu: "Lần này việc dễ."
Mộ Bạch lượn quanh y một vòng, thấy trên người ma da không có vết thương gì mới thở phào một hơi.
A Sinh lợi hại hơn cậu, khác với loại tiểu quỷ chỉ có thể nhặt nhang ăn như cậu, y thường xuyên nhận làm mấy việc nguy hiểm để đổi nhang ăn.
Mặc dù nguy hiểm nhưng có thể đổi nhang ăn hơn nửa năm, thỉnh thoảng còn tiếp tế cho cậu nữa.
Ma da đặt mấy bó nhang trên tay xuống đất rồi lấy thoại bản ra đưa cho cậu, điềm tĩnh nói: "Thoại bản mới."
Mộ Bạch lắc đầu, nghiêm túc nói: "Chẳng phải lần trước đã dặn đừng mua rồi sao?"
A Sinh kiếm nhang nhiều mà xài nhang cũng nhiều, thường xuyên mua mấy thứ linh tinh lặt vặt.
Đôi khi mua cho mình, đôi khi mua cho cậu.
Mua một con châu chấu ma cũng có thể trả mấy cây nhang chẳng chút do dự.
Mộ Bạch cảm thấy như vậy không được nên hay khuyên người trước mặt đừng phung phí nhang nữa.
Nếu tiết kiệm một chút, A Sinh có thể giảm bớt số lần làm việc, cũng ít gặp nguy hiểm hơn.
Cậu nghe tiểu quỷ khác nói hầu hết những việc có thể đổi được nhiều nhang như vậy đều làm ngay dưới mắt quỷ sứ, cực kỳ nguy hiểm.
Ma da đưa thoại bản cho cậu, kiên trì nói: "Mới ra. Hay lắm."
Mộ Bạch: "......"
Cậu định nói thoại bản có hay cỡ nào cũng đừng bỏ ra nhiều nhang như vậy mua cho mình, nhưng ma da lại quay đầu giả điếc như mấy lần trước.
Mộ Bạch bất lực quay sang hỏi y: "Sao cậu không mua cho mình?"
Khuôn mặt tái nhợt của ma da cứng đơ: "Tớ không biết chữ. Đọc không hiểu."
Mộ Bạch: "......"
Cậu gãi má: "Quên mất chuyện này nữa chứ."
Cậu suy nghĩ một lát rồi nói: "Vậy tối nay tớ đọc cho cậu nghe."
Ma da lắc đầu, khăng khăng nói: "Cậu đọc đi."
Thoại bản phải dành cho người trước mặt đọc mới đúng.
Thoại bản cậu đọc cũng phải là loại mới nhất.
Mộ Bạch biết không thể lay chuyển ma da này nên đành nói: "Ừ ừ, tớ đọc tớ đọc."
Ma da hài lòng gật đầu, sau đó đẩy nhang tới trước mặt tiểu quỷ: "Ăn đi."
Mộ Bạch lắc đầu rồi lấy nhang ra khỏi ngực, háo hức nói: "Lần này đến lượt tớ. Tớ đem nhang cho cậu nè!"
Ma da ngẩn người nhìn nhang trong tay tiểu quỷ.
Mộ Bạch cố tỏ ra thản nhiên nhưng vẫn không giấu được vẻ mừng rỡ và phấn khích: "A Sinh, tớ tìm được người thích hợp rồi!"
Nói xong câu này, tiểu quỷ đã quên sạch ý nghĩ phải tỏ ra điềm tĩnh, hệt như chú chim vừa sổ lồng, hân hoan nói: "Giờ đêm nào tớ cũng được ăn hết!"
Ma da vẫn tỏ vẻ kinh ngạc.
Mộ Bạch hớn hở nói: "Sau này tớ sẽ để dành nhang mình nhặt được, cậu khỏi cần ra ngoài làm việc nữa."
Ma da lập tức lắc đầu rồi nghiêm mặt nói: "Không muốn."
Không đi kiếm nhang thì không thể mua thoại bản cho người trước mặt.
Mộ Bạch cũng bắt chước y giả điếc, không thèm nghe y từ chối.
Cậu khoanh chân ngồi lơ lửng trên mặt đất, đếm ngón tay tính nhẩm số nhang hai người cần dùng sau này.
Ma da hơi thất vọng nhưng vẫn hỏi: "Cậu đi đè ai vậy?"
Mộ Bạch đang đếm ngón tay dừng lại, thần bí kề vào tai y nói: "Diêm Hạc."
"Cậu còn nhớ biệt thự lớn mà tụi mình thấy lúc đi nhặt nhang mấy năm trước không?"
"Anh ta ở trong đó đó."
Ma da ngẩn người.
Mộ Bạch thần bí nói tiếp: "Anh ta nhát lắm, mời con lừa trọc về cũng gặp trúng kẻ lừa đảo."
"Tớ đè anh ta lâu lắm rồi."
"Mấy tiểu quỷ khác đều tưởng tớ lợi hại nhưng thật ra là vì anh ta nhát quá thôi."
Dứt lời, hai mắt tiểu quỷ sáng rực, huơ tay nói: "Tớ đã xem hết biệt thự lớn của anh ta rồi."
"Lầu ba có hồ bơi rộng lắm, mai mốt tớ sẽ lén dẫn cậu tới ở."
"Nước ở đó sạch lắm! Đến lúc đó cậu cứ ở hồ bơi trên lầu ba đi, anh ta nhát gan thế kia sẽ không phát hiện ra đâu."
A Sinh thích ở trong nước nhưng hiện giờ sông hồ rất bẩn, mỗi lần A Sinh ra khỏi nước kiểu gì trên người cũng dính đủ thứ rác rưởi.
Ma da cứ cảm thấy cái tên Diêm Hạc này khá quen, nhưng tai y không thính lắm, qua một thời gian dài đã ở trạng thái nửa điếc.
Dù y có nghe cái tên này ở chỗ khác thì cũng chỉ nghe loáng thoáng.
Vì vậy y không chắc cái tên Mộ Bạch vừa nói có phải là cái tên mình nghe quen tai hay không.
Thấy vẻ phấn khởi hồ hởi của tiểu quỷ trước mặt, A Sinh lại nghĩ chắc mình lãng tai nên có khi nghe lầm cũng nên.
Thế là ma da gật đầu rồi nghiêm túc nói: "Ừ. Tớ ở."
Mộ Bạch hết sức vui vẻ, sau đó lại hỏi: "Lần này cậu định nghỉ ngơi bao lâu?"
Ma da suy nghĩ một lát rồi nói: "Như lần trước. Ăn hết nhang lại đi."
Mộ Bạch gật đầu, ánh mắt sáng ngời.
Trước kia cậu làm tiểu quỷ bóng đè yếu quá nên không có cơm ăn, ngoại trừ A Sinh mình gặp đầu tiên thì hầu như chẳng có bạn bè nào khác.
Khó khăn lắm giờ mới gặp lại người bạn này, tiểu quỷ quên luôn cả bữa ăn mỗi ngày đều chờ mong.
Cậu ngồi khoanh chân như mọi lần, hào hứng hỏi người trước mặt lần này có gặp chuyện gì vui không.
Ma da cũng ngồi cạnh cậu như trước kia, chậm rãi kể về những người và những chuyện mình gặp trong chuyến đi vừa rồi.
Thời gian qua mau, vầng trăng lạnh lẽo dần khuất sau đám mây, bóng đêm lờ mờ.
Trong phòng ngủ tông màu đen trắng xám, người đàn ông ngồi trên ghế dựa ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa sổ.
Ngoài cửa im ắng chẳng có động tĩnh gì, ngay cả gió đêm cũng rất ít khi thổi màn cửa lay động.
Kim đồng hồ đã gần nhích tới chín rưỡi mà tiểu quỷ vẫn chưa xuất hiện.
Diêm Hạc đứng dậy mở tủ quần áo, cũng không thấy tiểu quỷ co ro ngủ trong tủ.
Anh nhíu mày, một lát sau mới nhớ ra giờ trên người mình không có Phật châu, tiểu quỷ kia không đến cũng tốt cho mình.
Gió đêm thổi màn cửa bay phất phơ bỗng khiến lòng người phiền muộn, anh đi tới đóng cửa sổ, vẫn cố ý chừa lại một khe.
Nhưng suốt đêm hôm đó tiểu quỷ không hề chui qua khe hở kia.
———
Đêm hôm sau, sao giăng đầy trời.
Ở nghĩa địa ngoại thành, Mộ Bạch ngồi xổm hớn hở lay ma da nhắm mắt nằm dưới đất: "A Sinh A Sinh ——"
Ma da chậm chạp trở mình, vờ như không nghe thấy.
Mộ Bạch kiên trì không ngừng, cố lay ma da dậy: "Tớ biết cậu đang tỉnh mà ——"
Ma da mở mắt ra, đơ mặt nói: "Không đi nhặt đồ bỏ đâu."
Mộ Bạch vỗ đầu y rồi nghiêm túc nói: "Nhặt nhang sao có thể gọi là nhặt đồ bỏ chứ?"
Ma da ngồi dậy, chỉ vào mấy bó nhang sau lưng nói: "Tụi mình có mà."
Mộ Bạch: "Không đủ."
Ma da sầm mặt, rất có khí chất của ác quỷ.
Mộ Bạch ngồi xổm trên mặt đất, ném giày của y vào ngực y: "Mau mang giày vào đi. Đi trễ tiểu quỷ khác nhặt hết bây giờ."
Ma da yên lặng mang giày vào, trên mặt lộ ra vẻ thất bại.
Y cảm thấy người trước mặt không nên đi nhặt nhang.
Có nhặt cũng là người như y nhặt mới đúng.
Y cũng không biết tại sao trong đầu mình lại có ý nghĩ này, y và Mộ Bạch giống nhau, tỉnh lại chỉ có ký ức rời rạc chứ những chuyện khác hoàn toàn không biết.
Mộ Bạch đỡ hơn y chút xíu, nhớ rõ mẹ mình, cũng nhớ mình từng là tú tài, vào kinh đi thi gặp lũ lụt nên mất mạng.
Còn y chẳng nhớ gì cả.
Y chỉ nhớ lờ mờ thoại bản ba xu một quyển, thoại bản mới thì đắt hơn, năm xu một quyển.
Còn tại sao lại nhớ thì ngay cả bản thân ma da cũng không biết.
Thậm chí y còn không biết chữ.
Ma da mang giày rồi yên lặng đi sau lưng tiểu quỷ.
Tiểu quỷ kéo y bay vù vù, hùng hổ lao tới chỗ nào đó ở ngoại ô.
Vừa bay vừa nghiêm túc nói với y nhặt nhang chẳng có gì mất mặt hết.
Ma da nghĩ thầm mình biết nhặt nhang không hề mất mặt.
Lúc y mới thành ma cũng hay đi nhặt nhang, nhặt xong lại nói dối với người trước mặt là đồ nhà mình cúng, hai người ăn chung với nhau.
Chẳng qua y chỉ cảm thấy người trước mặt không nên nhặt mà thôi.
Dường như người trước mặt hoàn toàn trái ngược với từ "nhặt" này.
Chỉ tiếc là y không biết chữ nên cũng không hiểu từ gì mới hợp với người trước mặt.
Mộ Bạch kéo ma da bay vút tới một công trình mới khởi công ở ngoại ô, sau khi đến công trường thì chạy thẳng tới chỗ nhang đèn.
Công trình mới khởi công chưa bao lâu nhưng không làm việc mà chỉ có mấy công nhân đội nón bảo hộ đang trộn hồ.
"Đại sư, hai ngày nay con làm theo lời ngài dặn, ban đêm đốt tiền giấy và vàng thỏi ở cổng Đông Nam của công trường, quả nhiên không ai nói có ma nữa!"
"Đa tạ đại sư chỉ giáo......"
Trước cổng chính của công trường, một người trung niên rối rít bắt tay cảm ơn người đàn ông mặc đồ sư thầy trước mặt.
Nhìn hắn có vẻ rất cảm kích, khẩn khoản nói: "Đại sư, con đã tìm một nhà hàng bán đồ chay, đại sư nể mặt đi với con nhé?"
Người đàn ông mặc đồ sư thầy cầm tràng hạt mỉm cười lắc đầu, áy náy nói mình có bạn đang chờ bên ngoài, e là không thể đi được.
Mới đầu người đàn ông trung niên tưởng đây chỉ là cái cớ, nhưng quay đầu nhìn thì đúng là có một chiếc Maybach màu đen đậu cách đó không xa.
Người đàn ông trung niên đành phải thôi, nhưng miệng vẫn cảm ơn rối rít, nói nếu không có đại sư cũng chẳng biết công trường còn bị ma ám bao lâu nữa.
Hoằng Huy khẽ cúi đầu, mỉm cười chào tạm biệt người trước mặt rồi đi tới chiếc Maybach màu đen đậu gần đó.
Cửa sổ xe để hở, một cánh tay rắn chắc gác lên bậu cửa, tay áo xắn lên để lộ chiếc đồng hồ đắt tiền tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
Hoằng Huy mở cửa xe, thấy người bên trong đang quay đầu nhìn ra cửa sổ, thản nhiên hỏi: "Sao phải chạy tới tận đây vậy?"
Hoằng Huy lần tràng hạt nói: "Vốn định tới đưa Phật châu cho anh, nhớ đến chỗ ma ám này cũng cách không xa nên ghé qua luôn."
Diêm Hạc hỏi: "Tình hình trong đó sao rồi?"
Hoằng Huy cười nói: "Cũng chẳng có gì to tát, mấy ngày trước công trường đóng cọc gặp sự cố, thế là có người lén đốt vàng mã, kết quả đốt không đủ tiền giấy."
"Đám cô hồn dã quỷ kia ăn chia không đều, thấy tiểu quỷ khác được ăn mà mình không được nên cố tình ẩn hiện ở công trường. Tôi bảo họ mấy ngày tới thắp thêm ít nhang là được rồi."
Hầu hết mọi người ở công trường đều mê tín, có những cọc đóng kiểu gì cũng không được, đốt tiền giấy xong thì lại đóng được nên tập mãi thành quen.
Nói xong Hoằng Huy ngẩng đầu nhìn về phía cổng Đông Nam của công trường, quả nhiên có ánh nến bập bùng và tiền giấy đang cháy.
Diêm Hạc cũng nhìn theo, đang định dời mắt đi thì chợt dừng lại, ngẩng đầu nhìn thẳng tới cổng Đông Nam của công trường.
Một đám tiểu quỷ ngồi chen chúc trước đống nhang nến dưới đất.
Trong đám cô hồn dã quỷ kia, anh nhìn thấy tiểu quỷ cả đêm qua không xuất hiện, cậu mặc áo bào xám lấm lem, nhặt nhang nhặt nến hết sức vui vẻ.
Vừa nhặt vừa cụng đầu với con ma bên cạnh.
Hoằng Huy chợt kinh ngạc hít sâu một hơi.
Hắn lần tràng hạt, nhìn tiền giấy rõ ràng đã cháy hết mà vẫn còn bay lơ lửng giữa không trung, thở dài nói: "Tiểu quỷ nhà ai mà ăn cả nhang lẫn nến thế kia? Chắc là đói lắm rồi."
Diêm Hạc bên cạnh vô thức phủ nhận: "Cậu ta không đói đâu."
Ngày nào tiểu quỷ kia cũng ngủ chung giường rồi hút tinh thần khí của anh, sao lại bị đói được chứ?
Hoằng Huy nghi hoặc quay đầu nhìn anh, tựa như không hiểu anh nói vậy là có ý gì.
Yết hầu Diêm Hạc nhấp nhô, lúng túng cúi đầu ho khan một cái, khi ngẩng đầu lên thì thấy tiểu quỷ chạy theo ăn tiền giấy cũng đang ho.
Có lẽ ăn trúng tiền giấy đã tắt lửa nên bị sặc tro, ho đến nỗi chóp mũi đỏ bừng, nhìn hết sức tội nghiệp.
Diêm Hạc vân vê ngón tay, lông mày nhíu chặt, vẻ mặt càng thêm lạnh lùng.
Thà ở ngoài nhặt nhang ăn chứ không muốn đến nhà anh hút tinh thần khí chứ gì?
Diêm Hạc chưa kịp nghĩ rõ ràng thì đã thấy tiểu quỷ quay sang gọi con ma bên cạnh: "A Sinh A Sinh!"
Anh nhìn tiểu quỷ đưa cây nhang tốt nhất mình nhặt được cho con ma bên cạnh, khuôn mặt dính tro lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ, hớn hở nói: "Mau ăn đi mau ăn đi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.