Ngự Phật

Chương 84: Cần Thì Cho Ngươi




Cần Thì Cho Ngươi
Giọng nói của Hoa Liên cũng chẳng có chút khách khí nào, sự bá đạo của Ma Tu cuối cùng hôm nay nàng cũng được chứng kiến, cũng không biết Thủy Tâm có thể làm đến mức nào.
“Nói ra, ta có thể hộ tống ngươi bình an trở về.”
“Nói vậy, nếu ta không nói, chắc ta sẽ không thể sống mà quay về được đúng không?” Tưởng nàng dễ dọa lắm sao?
Thủy Tâm không nói gì, nhưng ý tứ đã biểu hiện rõ ràng. Hoa Liên dõi mắt nhìn đám người xung quanh, bọn họ nhất định đứng chung một chiến tuyến với Thủy Tâm.
Dù sao, nói cho cùng, ích lợi của bọn họ đều giống nhau. Giải dược này đối với bọn họ mà nói cũng coi như là bảo vật vô giá, ở Tu Chân giới, bảo vật có thể khiến người ta mơ ước, rất bình thường, cũng rất công bằng.
“Ngươi có thể cho là như vậy.” Bọn họ tuy là thuộc hạ của Phong Biệt Tình, nhưng có một số việc, nếu bọn họ cự tuyệt, Phong Biệt Tình cũng chẳng làm gì được.
“Được thôi, ta dạy cho ngươi. Nhưng mà sau khi học xong, ngươi lúc nào cũng phải chuẩn bị sẵn sàng.”
“Chuẩn bị cái gì?”
Hoa Liên cười lạnh, “Ngươi không nghĩ là, ta sinh ra đã biết luyện chế giải dược rồi đấy chứ?”
“Ngươi có ý gì?” Nghe ra trong lời nói của Hoa Liên có ý khác, sắc mặt Thủy Tâm khẽ biến đổi. Vừa rồi nàng ta chỉ một lòng nghĩ đến đan giải độc, không xét đến điểm này. Loại đan giải độc này, một tiểu yêu như Hoa Liên sao có thể biết được, trừ phi nàng… có sư phụ.
“Sư phụ ta đã nói qua, thứ ông ấy dạy cho ta, ta có thể dạy cho bất cứ kẻ nào, có điều, nếu ông ấy không vừa mắt người kia …” Hoa Liên nhìn Thủy Tâm từ trên xuống dưới một lượt, nói tiếp, “Ngươi cứ tự cầu phúc đi, đến đây, ta dạy cho ngươi.”
Thấy Hoa Liên sảng khoái như vậy, Thủy Tâm lại thấy do dự. Nghe ý tứ của nàng, vị sư phụ này của nàng chắc có lai lịch không nhỏ, dường như chẳng hề bỏ mình vào trong mắt.
Nhưng nếu phải mở miệng hỏi sư phụ của nàng là ai, lại có vẻ giống như mình sợ nàng. Liếc nhìn đồng bọn xung quanh, Thủy Tâm cười lạnh một tiếng, đi theo Hoa Liên vào trong góc.
Sợ gì chứ, ở trong Tu Chân sư, địa vị của đan sư dù có cao, tu vi lại không đứng đầu. Dù sao đã dồn một nửa tâm lực vào việc luyện đan, nếu có chút thành tựu, trong thời gian tu luyện tất cũng sẽ giảm bớt.
Ở đây bọn họ còn có hai Ma Đế, chẳng lẽ còn sợ một đan sư hay sao.
Thấy Thủy Tâm bước lại gần, Hoa Liên lấy lò luyện đan ra, không đợi Thủy Tâm cử động gì, đột nhiên, trong lò luyện đan bỗng tản ra một luồng uy áp kinh khủng, tất cả mọi người ở đó, trừ Hoa Liên, đều bị ép cho quỳ xuống. Mà vết thương đang khép miệng trên người Phong Biệt Tình cũng mạnh mẽ bị xé ra.
“Tiểu bối, ngươi dám uy hiếp đồ đệ của ta, lá gan không nhỏ đâu.” Thanh âm trầm ổn vọng ra từ lò luyện đan, chỉ mới nghe tiếng thôi đã khiến cho nhịp tim của Thủy Tâm khó mà ức chế. Sao có thể vậy, chỉ mới nghe thanh âm thôi, thân thể của nàng đã hoàn toàn không chịu sự khống chế của bản thân.
Hai Ma Đế được Thủy Tâm gửi gắm hy vọng khi nãy, tình trạng bây giờ còn nghiêm trọng hơn cả nàng, cái gọi là gặp mạnh thì mạnh gặp yếu thì yếu, chính là đạo lý này đây.
Hoa Liên nhìn một vòng Ma Tu kia, âm thầm cười khổ. Sư phụ của mình, thực đúng là không phải lợi hại ở mức bình thường, chỉ mới để lại một luồng thần niệm trong lò luyện đan này thôi đã có thể hù dọa mấy người kia thành cái dạng này, ở trong Tu Chân giới, quả nhiên thực lực mới là quy củ.
“Tiền, tiền bối, vãn bối không có ý đó.” Thanh âm của Thủy Tâm run rẩy, nàng rất sợ, nàng không hề nghi ngờ chút nào, mình có thể sẽ bị giết chết trong nháy mắt.
“Hừ, tốt nhất là không có.” Nói xong, hơi thở toàn bộ biến mất, Hoa Liên thu hồi lò luyện đan, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nàng tựa vào bên tường, nhìn Thủy Tâm đang từ từ đứng dậy, trên mặt còn mang theo vài phần sợ hãi, nhàn nhạt mở miệng, “Xem ra, sư phụ ta không thích ngươi lắm.”
Lần này, chẳng ai dám mở miệng, Thủy Tâm lủi thẳng vào trong góc, cũng không nhắc đến chuyện bắt Hoa Liên giao đan phương ra nữa. Mạng còn chẳng có, còn cần đan phương để làm gì.
“Lạc Lâm Cửu?” Trong lúc địa cung đang chìm vào một khoảng im lặng, thanh âm khàn khàn của Phong Biệt Tình đột nhiên cất lên, trong lời nói của hắn mang theo vài phần nghi vấn, rồi lại có chút khẳng định.
“Sao ngươi biết?” Hoa Liên khẳng định đáp án của hắn, cảm thấy vô cùng khó hiểu với việc Phong Biệt Tình chỉ nghe tiếng mà đã biết ai đang nói.
Theo lý thuyết, lấy tu vi của hắn, còn chưa thể tiếp xúc được với nhân vật như Lạc Lâm Cửu mới phải. Ở Tu Chân giới, trừ phi là một kẻ mạnh tuyệt thế, những kẻ khác, e cũng chẳng có tư cách để biết tên của ông ấy.
“Lão tổ tông của Hồ tộc, sao ta lại không biết chứ.” Thanh âm của Phong Biệt Tình mang theo vài phần âm lãnh, nhắc đến Hồ tộc, hắn dường như mang theo nỗi oán niệm mãnh liệt.
Hoa Liên bấy giờ mới nhớ ra chuyện hắn có thể tiến vào Hồ Khâu, xem ra, Phong Biệt Tình hẳn có liên hệ rất sâu với Hồ Khâu. Hơn nữa, xem ra hắn với vị sư phụ này của mình, cũng có oán hận trong lòng.
“Ngươi định giết ta để xả mối hận trong lòng?” Hoa Liên hỏi.
“Ta không nhàm chán như vậy, đan phương giải độc khi nãy, ngươi muốn ra giá thế nào.” Hiệu quả của thứ giải dược này rất tốt, hiện giờ, miệng vết thương trên người hắn đã khép hết lại, nếu như không phải giữa đường chạm phải luồng uy áp kia, chắc độ phục hồi còn tốt hơn mấy phần.
“Đưa ta về là được, đan phương này nếu ngươi cần thì cho ngươi.” Hoa Liên cũng không phải người hẹp hòi, chẳng qua là, phải xem đối phương là ai. Phong Biệt Tình đã giúp nàng, không chỉ cứu mạng nàng có một lần, nếu hắn đã mở miệng, có gì mà không thể cho.
Nghe Hoa Liên nói vậy, Phong Biệt Tình cũng chẳng lộ ra vẻ gì khác thường, Thủy Tâm lại nhìn chằm chằm Hoa Liên một lúc lâu. Hoa Liên dùng ngọc giản chép lại đan phương xong, ném cho Phong Biệt Tình, “Trước khi đi, chúng ta nói về chuyện của Tiểu Chỉ một chút.”
“Ngươi muốn hỏi gì?”
“Nàng chưa thay máu đúng không?”
“Ừ.” Phong Biệt Tình thở dài, chỉ thiếu chút nữa thôi. Sợ rằng cõi đời này, chẳng còn ai nguyện ý thay máu cho Tiểu Chỉ nữa, lấy mạng đổi mạng, trừ cha ruột của mình ra, có ai lại làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
“Vậy cứ để nàng ấy chết đi.” Hoa Liên rũ mắt xuống.
Phong Biệt Tình gật đầu, một lúc lâu sau mới nói, “Cám ơn.”
“Chúng ta là bằng hữu, đây vốn là chuyện nên làm.” Từ nay về sau, đứa con gái Phong Chỉ của Huyết Ma điện chủ đời trước sẽ không còn tồn tại nữa.
Sau khi ngây người hai ngày trong địa cung, thuộc hạ của Phong Biệt Tình cuối cùng cũng tìm được cơ hội để đưa nàng đi. Hiện giờ tình hình phía Ma tộc không rõ, giờ ra ngoài, không phải là hành động sáng suốt, chẳng qua là giờ mà không đi, muốn tìm thêm cơ hội nữa sợ rằng sẽ càng khó. Cũng không phải là nàng cố ý gây khó dễ cho Phong Biệt Tình, mà là nàng không muốn bị cuốn vào cuộc chiến của Huyết Ma điện, vốn tự bản thân đã khó bảo toàn, nếu dính vào, nàng có bao nhiêu cái mạng cũng không đủ dùng.
Phong Biệt Tình phái một Ma Đế và cái gã Lâu Hùng kia đưa nàng đi, cũng coi như đã hết sức chiếu cố đến nàng. Vốn còn đang thuận lợi, mắt thấy sắp rời khỏi phạm vi thế lực của Huyết Ma điện, bọn họ đột nhiên bị người khác chặn lại.
Xem ra, đối phương sớm đã có chuẩn bị.
“Thiên Sát trưởng lão, thuộc hạ phụng mệnh điện chủ, mời ngài quay về.” Ma Tu đang nói mặc một thân áo bào màu đỏ, mặt đã bị che đi một nửa, hoàn toàn không nhìn rõ dung mạo, thanh âm lanh lảnh, Hoa Liên thậm chí còn không tài nào phán đoán được đối phương là nam hay nữ.
Tu vi của đối phương chẳng qua cũng chỉ mới đến đỉnh của Ma Vương, không lợi hại bằng Thiên Sát đã đến Ma Đế kỳ đầu, vấn đề là, sau lưng người kia còn có bốn tu sĩ có tu vi giống hệt.
Tám kẻ nọ bao vây ba người lại, bộ pháp dưới chân cực kỳ có quy luật, chắc là đang tổ hợp thành trận pháp tấn công.
“Điện chủ? Bằng đức hạnh của Âm Phong kia cũng xứng?” Thiên Sát hoàn toàn chẳng thèm nể mặt đối phương, hừ lạnh nói.
“Điện chủ không xứng, chẳng lẽ Phong Biệt Tình kia thì xứng sao, ta thấy, ngươi chắc cũng chẳng phải thật lòng quy thuận hắn.”
“Phải hay không, ngươi còn chưa có tư cách để biết.” Thiên Sát đứng ở trung tâm, đôi tay cuối cùng cũng lộ ra từ trong tay áo, đó đã chẳng thể tính là tay nữa, hoàn toàn là xương trắng, không có lấy một tí da thịt.
Hoa Liên cả kinh trong lòng, rất hiển nhiên, Thiên Sát đã luyện công pháp Ma đạo gì đó nên mới biến thành bộ dạng này. Yêu Tu từ xưa đến nay luôn nhẫn tâm với kẻ khác, mà Ma Tu còn nhẫn tâm với cả chính bản thân mình hơn, công pháp mà bọn họ tu luyện, chẳng khác gì tự hủy hoại, có điều uy lực thực sự rất kinh khủng.
Không cho tám kẻ kia bất cứ cơ hội đáp trả nào, Thiên Sát trực tiếp đánh thẳng về phía người mặc áo bào đỏ vừa nói chuyện khi nãy, tay của hắn vung lên, một tràng thanh âm chói tai vang lên giữa không trung, nếu như hắn tu luyện thêm một thời gian nữa, sợ rằng ngay cả không gian cũng xé rách được.
Kẻ mặc áo bào đỏ kia bất ngờ không kịp đề phòng, vội vàng lùi lại phía sau, không đợi Hoa Liên kịp phản ứng, Lâu Hùng không nói hai lời đã khiêng nàng lên, phi ra ngoài. Những tên kia vốn đến để đối phó với Thiên Sát, thấy Lâu Hùng chạy cũng chẳng có ai đuổi theo, dù sao bọn họ đều không phải đối thủ của Thiên Sát, nếu một người đi, trận pháp không đầy đủ, sợ rằng sẽ nhanh chóng bị tiêu diệt từng phần.
“Một mình hắn sẽ không có vấn đề gì chứ?” Lâu Hùng một hơi phóng ít nhất cũng hơn ngàn dặm, chờ đến khi hắn đặt Hoa Liên xuống, hai người đã ra khỏi địa bàn của Huyết Ma.
“Không thành vấn đề.” Lâu Hùng dường như hết sức có lòng tin với Thiên Sát, đã vậy, Hoa Liên cũng chẳng còn gì để nói.
“Ta chỉ có thể đưa ngươi đến Lâm Châu, ngươi tự mình đi về thành Nam Khê sơn được chứ?”
Dù sao bên kia cũng là địa bàn của Yêu Tu, Lâu Hùng tùy tiện xuất hiện cũng sẽ có nguy hiểm nhất định.
“Được, làm phiền ngươi rồi.”
“Không sao không sao, hắc hắc, dù sao cũng là do ta khiêng ngươi tới, giờ đưa ngươi về là vừa hay, có điều ngươi cũng lợi hại đấy, có thể giải được cả độc trên người thiếu chủ chúng ta.” Trong giọng nói của Lâu Hùng mang theo vài phần tiếc nuối, nếu có thể giữ nàng lại bên cạnh thiếu chủ thì tốt quá, mà không phải thiếu chủ thích người ta sao, sao còn muốn đưa nàng về làm gì.
“Trùng hợp thôi.” Hoa Liên cười đáp, sau đó sắc mặt thoáng lộ vẻ nghiêm túc, ”Đoạn đường này chắc sẽ phải làm phiền ngươi, người của Linh Lung cung, e sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ta như vậy.”
“Không sao, chẳng phải chỉ là một Linh Lung cung thôi sao, chuyện nhỏ.” Lâu Hùng cũng chẳng để ý lắm, bởi vì tin tức mới nhất còn chưa truyền đến tai bọn họ, tạm thời, người biết chuyện Hoa Liên thiếu chút nữa phá hủy Nguyên Anh của Thương Tình, chỉ có lẻ tẻ vài mống.
Nếu như hắn mà biết được, chắc sẽ trực tiếp đào cái hố chôn Hoa Liên xuống, còn mình thì chuồn mất.
Cũng may, quãng đường này coi như yên ổn. Lâu Hùng thoạt nhìn dù có vẻ tùy tiện, hơn nữa có chút kích động, nhưng tuyệt đối không phải là kẻ không có đầu óc, hơi thở trên người bọn họ đều bị thu liễm lại, thoạt nhìn chẳng khác nào người thường, người Tu Chân có tu vi chưa đạt đến Hóa Thần kỳ, sẽ khó mà phát hiện ra được.
Hoa Liên suy đoán, cho dù Thương Tình có muốn tìm mình, chỉ e cũng sẽ không tự mình động thủ, bọn họ như vậy, coi như là an toàn.
Hai người không ngừng đi đường, mất bốn ngày trời, cuối cùng cũng gần đến Lâm Châu, quãng đường này yên ổn khiến cho dây thần kinh căng thẳng trong đầu Hoa Liên cũng dần dần lơi lỏng.
Lâu Hùng là một kẻ ham rượu, vừa đúng lúc bọn họ cũng sắp chia tay, Hoa Liên mới mời hắn đến một tòa thành gần Lâm Châu uống rượu.
Đúng vào lúc hai người đang đi trên đường, nói chuyện phiếm, đối diện đột nhiên có một người bước tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.