Ngự Phật

Chương 80: Huyền Vũ Giáp




Huyền Vũ Giáp
Trước khi cầm cây Nhân sinh quả lên, vì cẩn thận, Thương Tình đã đặc biệt dùng thần thức kiểm tra bên ngoài một lượt, không phát hiện ra bất cứ cấm chế nào, hay có điểm gì không ổn.
“Gốc cây nhỏ này….” Diệt Thiên cau mày, tốc độ Phật châu chuyển động trong tay tăng nhanh, “Có vài phần giống với cây Nhân sinh quả trong lời đồn.” Hắn trả cây Nhân sinh quả lại cho Thương Tình, cũng không lộ ra vẻ mặt quá hứng thú.
Kim Luân tự dù sao cũng là ngôi sao sáng trong giới Tu Chân, trong Tàng kinh các, có ghi chép rất nhiều những chuyện bí mật mà người ngoài không biết, mà địa vị của hòa thượng Diệt Thiên ở Kim Luân tự ngay dưới trụ trì, đương nhiên chuyện hắn biết được cũng không ít.
“Cây Nhân sinh quả? Đại sư không nhìn lầm chứ?” Thương Tình sửng sốt một chút, cái tên này nàng ta đã từng nghe qua, nhưng chưa từng gặp bao giờ.
“Chắc hẳn là không.” Diệt Thiên chậm rãi lắc đầu, trong Tàng kinh các, đích xác là có ghi chép liên quan đến cây Nhân sinh quả, bảo bối bực này, tại sao lại xuất hiện ở đây, còn dễ dàng bị hai trưởng lão của Luân Hồi điện lấy được.
Đúng vào lúc hắn và Thương Tình đang nghi ngờ khó hiểu, thứ quả bảy màu trên cây Nhân sinh quả kia đột nhiên giật giật, một mùi thơm ngấm vào tận ruột gan truyền đến từ đó.
“Quả này, sắp chín sao?” Lúc ngửi thấy mùi hương kia, Thương Tình theo bản năng bế khí, được một lát nàng phát hiện, bế khí dường như không có mấy tác dụng.
Toàn thân mỗi lỗ chân lông dường như đều đang hút lấy mùi hương kia, mà linh khí trong cơ thể nàng ta cũng nhờ có mùi hương kia kích thích, đã bắt đầu rục rịch.
Nàng có một loại cảm giác, sắp đột phá.
Thời gian dừng lại ở Hóa Thần kỳ giữa của Thương Tình đã rất dài, gần hơn ba trăm năm, đối với những tu sĩ khác mà nói, thời gian này vẫn là rất ngắn.
Nhưng nàng là cung chủ Linh Lung cung, dĩ nhiên khinh thường việc so sánh với người bên cạnh, nàng phải là kẻ đầu tiên độ kiếp, là người đầu tiên đột phá đến đỉnh của Hóa Thần kỳ.
Loại cảm giác này, làm cho lòng nàng tràn ngập cảm giác mừng như điên.
“Ngươi có nắm chắc sẽ đối phó được với hòa thượng kia không?” Hoa Liên đột nhiên truyền âm với Quân Hầu, nàng phát hiện ra, đan độc mình hạ dường như không hề có bất cứ tác dụng gì với Diệt Thiên.
Quân Hầu nhíu mày, “Ta có thể cản hắn lại, ngươi đưa Chỉ Nhi đi.” Cao tăng Kim Luân tự, cho dù là Quân Hầu cũng không nắm chắc trăm phần trăm.
Hoa Liên cười khổ một tiếng, ánh mắt bay tới nơi Tiểu Chỉ đang đứng. Hiện giờ đám người Luân Hồi điện đã ai lo thân người nấy, chẳng còn ai quan tâm đến Tiểu Chỉ, nàng ấy một mình núp trong góc, cách bọn họ một khoảng. Nhưng muốn đưa nàng ấy đi, cũng không dễ dàng như vậy.
“Buông tay.” Quả nhiên, Diệt Thiên hòa thượng không hề bị mùi hương kia ảnh hưởng, hắn vươn tay định đánh rớt cây Nhân sinh quả. Mặt của Thương Tình biến sắc, cũng không buông tay, lại xuất thủ cản lại.
“Đại sư đây là có ý gì?” Nàng cho là Diệt Thiên hòa thượng muốn giành gốc bảo thụ trong tay, trong mắt sinh ra vẻ cảnh giác.
“Mau ném đi, cây kia có gì đó không ổn.” Trên người Diệt Thiên phát ra một tầng Phật quang nhàn nhạt, trên mặt mang theo vài phần lo lắng.
“Đại sư đã lo lắng nhiều quá chăng.” Thương Tình cau mày, cũng không buông tay ngay lập tức. Cảm giác được linh khí trong cơ thể dao động từng đợt, rõ ràng điềm báo sắp đột phá, sao lại có vấn đề được. Đứng trước kỳ bảo, cho dù là cao tăng Phật môn, Thương Tình cũng không thể tin cậy.
“Ngươi…” Diệt Thiên còn chưa dứt lời, thân thể chợt khựng lại, chợt quay đầu nhìn về phía chỗ Quân Hầu và Hoa Liên đang ẩn thân, trong ánh mắt bắn ra hai luồng kim quang, “Ra đi!”
Hai người không cử động, trong tay Diệt Thiên hòa thượng kia đột nhiên xuất hiện một cây thiền trượng màu đen, phóng thẳng về phía bọn họ. Quân Hầu bấy giờ mới kéo Hoa Liên xuất hiện trước mặt hai người, hắn giơ tay đẩy dời cây thiền trượng kia qua một bên, Hoa Liên cũng bị hắn đẩy ra đằng sau.
Vị trí của cây thiền trượng kia bị đánh tới đúng là không tệ, vừa hay trúng vào đám đệ tử của Luân Hồi điện kia. Lần này xem như đi tong năm sáu cái mạng, số còn lại cũng cả kinh chạy tán loạn hết.
Quân Hầu xuất thủ trực tiếp quấn lấy Diệt Thiên hòa thượng đấu đá, mà Thương Tình lại bay về phía đám đệ tử Luân Hồi điện đang chạy loạn kia. Hôm nay, bọn họ nhất định phải chết ở chỗ này.
Thừa dịp Thương Tình còn chưa đến, Hoa Liên kéo Tiểu Chỉ bỏ chạy. Lúc Hoa Liên kéo Tiểu Chỉ đi, nàng khẽ giãy người một cái, có điều cũng nhanh chóng phản ứng lại, đi theo Hoa Liên ra khỏi cánh rừng.
Thương Tình cũng không mất nhiều thời gian đã diệt khẩu xong đám đệ tử Luân Hồi điện kia, sau đó đuổi theo hướng Hoa Liên chạy trốn.
Từ lúc Hoa Liên đi ra, nàng ta đã phát hiện, sở dĩ không hề động thủ, chính là vì muốn xử lý nàng cuối cùng. Vốn tưởng rằng qua lần trước, nàng sẽ về Đại Hoang sơn ngây ngẩn mấy trăm năm, không ngờ nàng vẫn dám thò mặt ra đây.
Lần này, không ai cứu được mạng của nàng nữa! Thương Tình không tin, vào thời điểm mấu chốt, lúc nào cũng có người chạy đến giúp nàng ta.
Hai người thoát khỏi khu rừng, bên ngoài bốn bề vẫn vắng lặng như trước, hơn nữa không có rừng cây che giấu, còn dễ dàng bị phát hiện hơn. Thực ra thì dù có rừng cây che chắn thì cũng vô dụng, dù sao tu vi của Thương Tình cũng cao hơn các nàng quá nhiều.
Không bao lâu, Thương Tình liền đuổi theo. Trong tay nàng ta, gốc cây Nhân sinh quả kia vẫn tản ra hào quang bảy màu.
“Ngươi nên ở lại đây đi thì hơn!” Thương Tình cười lạnh một tiếng, cũng không biết đã dùng thủ đoạn gì, Hoa Liên và Tiểu Chỉ bỗng không khống chế được thăng bằng của cơ thể, rớt từ không trung xuống.
Hai người chật vật rơi xuống đất, Thương Tình nhẹ nhàng đáp xuống phía đối diện hai người, ánh mắt nhìn Hoa Liên mang theo vài phần giễu cợt.
“Hoa Liên, ngươi thực sự là không thông minh.” Thương Tình lên tiếng châm chọc. Đứng trước mặt người khác, Thương Tình tiên tử danh chấn Tu Chân giới nhất định sẽ không nói ra lời như vậy, cũng sẽ không lộ ra vẻ mặt này. Có thể khiến cho Thương Tình trở nên lỗ mãng như vậy, Hoa Liên cũng coi như đã rất thành công.
Hoa Liên kéo Tiểu Chỉ vừa đứng dậy ra đằng sao, đứng tại chỗ, trong mắt hoàn toàn không có chút sợ hãi nhìn Thương Tình, khóe miệng cong lên, “Trong mắt ngươi, chắc chỉ có mình ngươi là người thông minh.”
“Nếu như ta là ngươi, ta sẽ sống ở Đại Hoang sơn vĩnh viễn không ra ngoài.”
Hoa Liên cười khẽ, “Cho nên, đời này, ngươi cũng chỉ được đến như thế mà thôi.” Trong giọng nói mang theo sự khinh thường. Nếu cả đời nàng trốn tránh, sợ rằng vĩnh viễn sẽ chẳng nên được đại sự, đợi đến lúc Độ Kiếp kỳ, e là sẽ chẳng sống qua nổi mấy lần lôi kiếp đã tan thành tro bụi.
Tu sĩ vốn đã là nghịch thiên, cuộc sống nào có dễ dàng như vậy, sau Độ Kiếp kỳ, chịu chín lần Lôi kiếp mới được thành tiên nhân, mỗi một lần đều cửu tử nhất sinh, cho dù trong tâm chỉ xuất hiện một tia khuyết điểm thôi, cũng sẽ vì thế mà bỏ mạng.
Con đường của nàng, tuyệt sẽ không bị cắt đứt bởi Thương Tình, trở ngại chắn trước mặt nàng, nhất định sẽ do nàng đích thân xử lý.
“Vậy sao.” Thương Tình không cho là đúng, chỉ nghĩ Hoa Liên đang cố gắng chống chế mà thôi, “Lời này, phải để lại cho ngươi mà đúng, ngươi cũng có thể coi là một thiên tài, đáng tiếc, cuối cùng vẫn chấm dứt trên tay ta.”
“Chúng ta có thể thử một lần.” Tiểu Chỉ siết chặt tay Hoa Liên, nàng có thể cảm nhận được điểm kinh khủng của người trước mặt. Nàng cũng không lo lắng mình có còn mạng hay không, chỉ sợ vì bản thân mà khiến Hoa Liên phải liên lụy.
Dù sao, nàng ấy cũng tới để cứu mình.
Cõi đời này, song thân của nàng đều đã không còn, trừ Hoa Liên ra, sẽ chẳng còn ai quan tâm đến an nguy của nàng nữa.
Thương Tình cười lạnh, “Xem ra, ngươi rất có lòng tin với bản thân, đã vậy, ta sẽ để ngươi nếm thử thủ đoạn của ta.” Tiếng nói bật ra, cả đất trời đều biến thành một vùng trắng bạc, từng mảnh tuyết giống như những lưỡi dao sắc bén lao xuống từ không trung.
Dưới chân Hoa Liên, một đóa Hồng Liên gần như trong suốt từ từ nở rộ. Sau khi đóa sen đỏ nở bung, ngay cả thế giới như được Thương Tình dùng băng tuyết để dựng nên này cũng không còn rét lạnh như lúc trước nữa.
Lần này, vết thương trên người Hoa Liên đã khỏi hẳn, dùng Nghiệt hỏa đối kháng với băng hàn của nàng ta, tuy phải cố hết sức, nhưng cũng không hoàn toàn không có sức chống cự như lần trước.
Tuy nói là chống đỡ được hàn khí, nhưng Hoa Liên lại không tài nào ngăn cản được từng mảnh tuyết như những lưỡi đao băng kia rơi xuống từ trên trời. Cái hạn này, nàng nhất định phải gánh, chỉ có như vậy, nàng mới có cơ hội thắng được một đường sinh cơ. 
Giờ nàng đang đánh cược, đánh cược Thương Tình sẽ không trực tiếp giết mình, nếu không, nàng thực sự chết chắc.
Liếc nhìn vẻ mặt khoái trá của Thương Tình, trong ánh mắt Hoa Liên lóe lên một tia sáng lạnh. Nàng ta muốn hành hạ mình, muốn khiến mình dù chết rồi hồn phách cũng phải đau đớn. Ý tưởng của nữ nhân này không tệ, đáng tiếc, nàng ta quá tự tin với bản thân mình, cũng quá coi thường thủ đoạn của Hoa Liên.
Kết giới mà Hoa Liên vung tay bày ra, căn bản không thể ngăn cản nổi những mảnh tuyết kia, ngay vào lúc nàng cam chịu chuẩn bị dùng thân thể chống đỡ, Tiểu Chỉ đứng đằng sau đột nhiên ném ra giữa không trung một vật màu đen.
Đó là… chiếc mai rùa Tiểu Chỉ vẫn dùng để bói toán.
Hoa Liên vẫn cho là, vật này chẳng qua chỉ là một cái mai rùa bình thường Tiểu Chỉ lấy được từ trên người con rùa đen nhỏ nào thôi, bởi vì trên mai rùa kia cũng không tản ra bất cứ dao động nào của linh khí.
Giờ nàng mới nhận ra, mình thực đúng là kiến thức nông cạn.
Chiếc mai rùa kia vững vàng bào hộ hai người bên trong, mặc cho mảnh tuyết kia có lao xuống thế nào, đều không mảy may tổn hại được đến một phần của chiếc mai này, thậm chí ngay cả dấu vết cũng không để lại.
“Huyền Vũ Giáp lại nằm trong tay ngươi!” 
Thương Tình nghiến răng. Bọn họ đã tiết lộ chuyện Huyền Vũ giáp cho Huyết Ma đời này biết, vì vậy hắn mới tìm đến phụ thân Tiểu Chỉ, hai người sống chết một phen xong, Luân Hồi điện và Linh Lung cung muốn làm ngư ông, nhưng không tìm được Huyền Vũ giáp, ai ngờ được, Huyền Vũ giáp lại biến thành bộ dạng này rơi vào tay của một tiểu cô nương không có chút cảm giác tồn tại nào.
Tiểu Chỉ đứng trong phạm vi bảo vệ của Huyền Vũ giáp, cúi đầu, cắn chặt môi dưới, trong mắt dâng lên một tầng hơi nước.
Nàng vẫn cho là, phụ thân của mình chưa từng yêu mẫu thân, nếu không với địa vị và thực lực của ông ấy, tại sao có thể để cho nàng và mẫu thân phải lưu lạc bên ngoài bao nhiêu năm như vậy. Nhưng nếu thực sự không có tình yêu, ông ấy sao có thể đưa chiến giáp phòng hộ Tiên khí cho mẫu thân.
Trước kia, nàng cũng không biết cái mai rùa dùng để bói toán mà mẫu thân đưa cho nàng có thể sử dụng như vậy, là trước khi qua đời, phụ thân mới nói cho nàng biết. Tiểu Chỉ vẫn không hiểu, tại sao, ông ấy không cần Huyền Vũ giáp, nếu ông ấy mặc nó vào, căn bản sẽ không chết.
Biến cố bất thình lình khiến cho Hoa Liên có chút kinh ngạc, nhưng cũng nhanh chóng lộ ra nụ cười, nàng có thể khiêu khích, “Sao hả, đường đường Linh Lung cung chủ, thậm chí ngay cả một cái mai rùa nho nhỏ mà cũng không phá nổi, ta còn tưởng ngươi lợi hại thế nào chứ.”
“Nhanh mồm nhanh miệng, chỉ khiến ngươi chết nhanh hơn thôi!” Thương Tình hừ lạnh, Huyền Vũ giáp mặc dù có lực phòng ngự cao dọa người, nhưng tu vi của đối phương quá thấp, căn bản không chống đỡ được mấy chốc.
Đạo lý này, Thương Tình hiểu, Hoa Liên cũng chẳng phải không biết, đáng tiếc, Thương Tình sẽ không đợi được đến một khắc kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.