Ngự Phật

Chương 8: Bộ dạng rất khó coi




Bộ dạng rất khó coi
“Hoa sư phụ, vừa nãy đã đắc tội, mong sư phụ thứ lỗi.” Tề Sấm dù sao cũng là Đại thế tử của Túc Vương phủ, lúc nào nên nói gì, trong lòng hắn rõ như gương sáng. Một thân võ công này của Hoa Liên, cho dù là Túc Vương gia có thấy cũng phải khách khí.
“Đại thế tử khách khí rồi.”
“Hứ, Hoa tỷ tỷ, đừng có lằng nhằng với đám nông cạn đó nữa, chúng ta đi chơi đi.” Tề Tông Nhi làm một cái mặt quỷ với Tề Sấm, kéo Hoa Liên đi ra khỏi sân luyện võ, giờ thì không ai nói gì nữa. Sau khi Hoa Liên đi rồi, sắc mặt của Tề Sấm mới trở nên âm trầm.
Người sợ nổi danh heo sợ béo. Hoa Liên bây giờ cuối cùng cũng lĩnh hội được ý tứ của câu tục ngữ này. Vốn là một tiểu viện yên tĩnh mà vì có chủ nhân như nàng, lại trở nên náo nhiệt.
Ngay cả Túc vương gia sau khi nghe lại chuyện đã xảy ra ở sân luyện võ xong cũng tới gặp nàng một lần, cũng chẳng nói gì nhiều, chỉ bào nàng hãy yên tâm ở lại trong phủ, cũng nhờ nàng bảo vệ Tề Tông Nhi, Hoa Liên hớn hở đáp ứng.
Cứ thế, Hoa Liên chính thức ở lại Túc Vương phủ.
Tề Tông Nhi căn bản là một chủ nhân không thể nào ngồi yên, mới đầu còn rất hăng hái với việc học võ công, kết quả luyện mấy ngày đã không chịu nổi. Cuối cùng Hoa Liên dứt khoát dạy cho cô nhóc một vài động tác võ thuật đẹp mắt, dù chỉ là khoa chân múa tay thôi nhưng cũng có chút kỹ xảo nhỏ, đối phó với mấy kẻ bình thường vẫn dư sức.
Cứ vậy Hoa Liên bình bình đạm đạm ở lại phủ Túc Vương một năm có thừa, một năm, vết thương trên người Hoa Liên căn bản đã khỏi hẳn, mà điều khiến nàng càng thêm vui vẻ chính là, trải qua khoảng thời gian tu dưỡng này, nội đan của nàng đã càng thêm cô đặc, bây giờ nàng có thể biến ra hai hư thể, có điều hai hư thể này lực công kích không mạnh, chỉ lợi hại hơn một chút so với người thường mà thôi.
Nhưng càng tu luyện, Hoa Liên lại càng nhận ra sự ưu việt của hư thể. Bởi vì hư thể vậy mà lại có thể đồng thời hấp thu linh khí trong thiên địa, sau khi thu hồi hư thể xong, linh khí được hấp thu sẽ trực tiếp chuyển vào trong bản thể. Cũng có nghĩa là bây giờ linh khí nàng hấp thu sẽ bằng với phần của ba người. Quan trọng nhất là trong đan điền hư thể của nàng lại ẩn chứa một ngọn lửa to chừng hạt đậu.
Lửa này có tên là Nghiệt hỏa, sinh ra từ cõi hỗn mang. Hoa Liên nhớ, khi mình còn ở Dưỡng Thiên Trì, toàn bộ đáy ao đều bị bao phủ bởi ngọn lửa này, nàng cũng là được sinh ra từ trong ngọn lửa ấy.
Nghiệt hỏa không đốt vạn vật trong thiên địa, chỉ đốt hồn phách.
Điều đáng tiếc duy nhất là, Nghiệt hỏa trong hư thể quá ít, hơn nữa cấp độ không cao, đoán chừng ngay cả một tia tàn hồn cũng không đốt nổi. Nhớ đến đáy Dưỡng Thiên Trì, ngọn lửa đỏ tươi bá đạo đó, trong lòng Hoa Liên bỗng thấy khao khát.
Đã có bao nhiêu Đại vu, Đại yêu bị Nghiệt hỏa cắn nuốt, Nghiệt hỏa là cơn ác mộng đối với tất cả mọi sinh vật, đáng tiếc núi Bất Chu đã sụp đổ, Dưỡng Thiên Trì khô cạn, Nghiệt hỏa không còn xuất hiện trên cõi đời này nữa.
Ngoài kia trời vừa hửng sáng, Hoa Liên phất tay gỡ bỏ kết giới, thu hồi hai hư thể ngồi song song với nàng trên giường, bấy giờ mới mang giày bước xuống giường.
Đẩy cửa sổ, mặt trời còn chưa dâng cao, xa xa vẫn tối đen một mảng mơ hồ, có điều từ khi kết đan xong, thị lực của Hoa Liên đã cao hơn rất nhiều, nhìn vật ngoài trăm thước cũng vô cùng rõ ràng.
Hiện giờ nàng đã sớm không ở trong tiểu viện trước kia nữa, mà là ở trong Tích Hoa các phía Tây Vương phủ, rất gần với Lưu Danh cư mà Tề Tông Nhi đang ở.
Hôm nay là sinh nhật mười sáu tuổi của Tề Tông Nhi, cũng là ngày nàng đến tuổi cặp kê, cho nên trời còn chưa sáng, cả phủ Túc Vương đã bắt đầu bận rộn. Nghe nói ngay cả Hoàng Đế cũng sẽ tự mình tới đây, chuyện này cũng khiến Hoa Liên có chút khó hiểu. Một lễ cặp kê của một Quận chúa nho nhỏ, có thể mời được cả Hoàng Đế đến?
Cả buổi sáng, Vương phủ người qua người lại không dứt, Hoa Liên cũng không muốn bị giày vò cùng với Tề Tông Nhi, mấy người kia đến thì nàng đã ra cửa trước rồi.
Bình thường Hoa Liên cũng không hay ra khỏi phủ, có điều sống ở Vương phủ một năm, nàng cũng đã cùng Tề Tông Nhi đi dạo quanh những nơi gần đây một lượt. Nơi hai người thường xuyên tới nhất là Linh Sơn tự ở ngoại ô, dù sao cũng là một ngôi chùa tọa lạc ở kinh thành, hương khói ở đó không phải chỉ vượng ở mức bình thường. Hơn nữa đại điện bái Phật trong Linh Sơn tự thậm chí còn có một nơi có linh mạch. Hoa Liên cũng phát hiện ra nhờ một lần đến đó bái Phật, cho nên những lúc không có việc gì, nàng vẫn thường chạy đến ngôi chùa này bái Phật.
Chắc, nàng cũng là yêu tinh duy nhất thích bái Phật chăng.
Hôm nay Hoa Liên tới Linh Sơn tự khá sớm, trong chùa cũng không có mấy người, cho nên nàng quyết định quỳ thẳng xuống đệm bồ đoàn không đi đâu hết. Đám tiểu sa di đi qua phát hiện Hoa Liên quỳ bất động, đều thấy tò mò, có điều đã là hòa thượng ở đây sao có thể không có mắt nhìn người.
Hoa Liên hay cùng con gái út của Túc Vương gia đến bái Phật, dù hôm nay chỉ có một mình Hoa Liên, bọn họ đương nhiên cũng không thể ngăn cản.
Huống chi ở đây cũng chẳng có mấy khách hành hương, nàng thích quỳ bao lâu thì cứ quỳ đi.
Đại khái qua chừng nửa canh giờ, Hoa Liên bấy giờ mới mở mắt. Ở đại điện này tu luyện nửa canh giờ bằng với nàng tu luyện năm sáu ngày, linh mạch quả nhiên là thứ tốt, đáng tiếc, nàng căn bản không biết tìm linh mạch.
Mặc dù đến chùa này khá nhiều lần như vậy rồi nhưng Hoa Liên đến giờ vẫn không biết pho tượng Phật phía đối diện kia trông thế nào, ngẩng đầu lên nhìn, dù sao nàng cũng vẫn không nhận ra.
“Tiểu thư quỳ ở đây nửa canh giờ, không biết có ngộ ra được gì chăng?”
Hoa Liên chợt quay đầu, nhìn thấy một nam tử khoanh tay trước ngực tựa bên cửa điện, nam nhân này mặc một bộ trường bào màu xanh biếc, ngay lập tức lóe lên đập vào mắt nàng.
Thật là xanh!
Hoa Liên dừng nửa giây, cuối cùng bình tĩnh đứng dậy, đi thẳng ra khỏi đại điện, không để ý đến nam nhân mang vẻ mặt đầy hứng thú kia. Người này nhìn chằm chằm nàng lâu như vậy mà bản thân nàng không hề phát hiện ra, là do nàng trì độn hay là người này quá cao thâm bí hiểm?
Vô luận là đáp án thế nào, Hoa Liên đều không muốn tiếp xúc nhiều hơn với hắn.
“Ây da, tiểu thư đừng vội đi mà.” Hoa Liên đi đằng trước, người nọ đã bước theo phía sau. Vòng quanh Linh Sơn tự hơn nửa vòng mà người kia vẫn không có ý định buông tha.
Cuối cùng, Hoa Liên bất đắc dĩ dừng bước lại, “Ngươi muốn gì hả?”
“Ta chỉ muốn biết, tiểu thư rốt cuộc đã ngộ ra điều gì mà thôi.” Nam tử nhún nhún vai, mặt đầy ý cười.
Hoa Liên nhìn chằm chằm gương mặt trắng nõn của nam nhân kia, nàng thực không hiểu, người này bộ dạng cũng dễ nhìn, lòe loẹt thì cũng coi như tán dương bề ngoài của hắn đúng không, nhưng hành vi của hắn sao lại khiến người ta chán ghét như vậy…
“Pho tượng Phật ngồi trên đại điện kia….” Trong mắt Hoa Liên lóe lên một tia giảo hoạt.
“Sao sao?” Vẻ mặt nam tử đầy vẻ nghiêm túc.
“Bộ dạng rất khó coi.” Nói xong Hoa Liên xoay người đi.
Để lại gã nam tử với vẻ mặt kinh ngạc, bộ dạng khó coi? Cho đến khi bóng dáng Hoa Liên biến mất, nam tử mới hồi hồn lại, trong chùa Linh Sơn bỗng vang lên một tràng cười điên cuồng, dọa cho đám chim thú xung quanh đều chạy hết.
“Thiếu công tử, tiểu yêu đó nên xử trí ra sao?” Bên cạnh nam tử, chẳng biết từ khi nào đã có thêm một hòa thượng mặc tăng y.
“Xử trí? Xử trí cái gì, tiểu yêu tinh này thật thú vị, lần sau nàng tới thì nhớ báo cho ta biết một tiếng.”
“Dạ.” Lão hòa thượng lại vụt một cái, thân hình chớp mắt đã biến mất.
“Chẳng phải chỉ là pho tượng Phật thôi sao, có thể ngộ ra được cái quái gì chứ, cha cũng thật là, đang yên đang lành không cho làm Yêu, cứ bắt người ta đến ở chung với một đám hòa thượng, chẳng lẽ ông ấy định để mình xuất gia làm hòa thượng chắc?” Nam tử lẩm bẩm cả nửa ngày, cà lơ phất phơ cất bước tiếp tục đi vào trong chùa.

Sau khi rời khỏi Linh Sơn tự, Hoa Liên vẫn cảm thấy tâm thần bất an. Hoặc phải nói là, vì đụng phải cái gã kỳ quái kia, cho nên mới thấy không thoải mái.
Nam nhân kia nhìn qua chỉ là người bình thường, nhưng nàng vẫn cứ cảm thấy có chỗ nào đó là lạ.
Mãi cho đến khi quay lại phủ Túc vương, trong đầu Hoa Liên vẫn là nam nhân kia, nàng tỉ mỉ phân tích lại tất cả hành vi lời nói của người kia, cùng với trang phục trên người, thứ duy nhất khiến nàng cảm thấy đường đột cũng chỉ có quần áo trên người…
Đúng rồi, chính là quần áo.
Hồi tưởng lại Hoa Liên mới phát hiện ra, bộ y phục kia vậy mà lại không có lấy nửa phần dấu vết của cắt may, nàng sống trong Vương phủ này lâu như vậy, những thợ may hàng đầu nàng cũng đã gặp không ít, nhưng bộ đồ trên người nam nhân kia căn bản con người không thể làm ra được.
Áo tiên không vết chỉ khâu, lời này trái lại có chút khoa trương, có điều theo Hoa Liên suy đoán, bộ trường bào xanh biếc quỷ dị kia ít nhất cũng là một món bảo bối.
Rốt cuộc có lai lịch gì đây? Hắn đặc biệt tìm đến mình là vì chuyện gì? Bây giờ dù sao cũng chỉ có một mình, hơn nữa còn đang ở nhân gian, Hoa Liên không thể không cẩn thận.
Mạng nhỏ của nàng thực sự không chịu nổi giày vò như thế.
“Hoa tiểu thư, cô đã về rồi, mau qua khuyên nhủ tiểu thư, tiểu thư sắp đập tan cả nhà rồi.” Hoa Liên vừa mới bước vào nơi ở của mình, đã thấy nha hoàn bên người Lục Nhi của Tề Tông Nhi mặt đầy lo lắng đứng trước cửa phòng nàng đảo tới đảo lui.
“Đừng nói vội, Tông Nhi làm sao? Hôm nay không phải lễ cặp kê của nàng ư, còn có người dám khiến nàng không thoải mái sao?” Hoa Liên không nhịn được có chút buồn cười, cô nhóc Tông Nhi kia tính tình rất nóng nảy, có điều bình thường tức giận cũng chỉ đập mấy chén trà hay gì đó, xem ra tình hình lần này có vẻ nghiêm trọng.
“Còn không phải là Hoàng thượng, hôm nay Hoàng thượng chỉ hôn cho tiểu thư.” Nói đến đây Lục Nhi không nhịn được thở dài, dù sớm biết tiểu thư sẽ có kết cục này, nhưng khi ngày này thực sự tới, tiểu thư nhà nàng vẫn không thể chấp nhận. Đừng nói là tiểu thư, chuyện như vậy đặt trên người cô nương nào cũng không thể chấp nhận được.
“Chỉ hôn? Với ai?” Hoa Liên kinh ngạc hỏi.
“Quốc sư đại nhân!” Nhắc tới Quốc sư, Lục Nhi vẫn mang vẻ mặt tôn kính.
“Khụ khụ, quốc sư? Chính là quốc sư mà các ngươi vẫn hay nói, tuổi đã ngoài tám mươi đó?” Hoa Liên thiếu chút nữa trừng rớt cả con ngươi ra ngoài, mười sáu tuổi gả cho một lão đầu tám mươi tuổi, Hoàng đế kia không phải đang gây nghiệp chướng hay sao.
Nước Tề Triệu có một vị Quốc sư đại nhân, chuyện này Hoa Liên đã sớm nghe nói qua, nghe đâu vị Quốc sư kia là nhân vật tựa như thần tiên, phất tay là có thể dời núi lấp biển. Theo phỏng đoán của Hoa Liên, chắc cũng là một tu sĩ, có điều theo kiến thức mà mẹ nàng đã dạy, người này chắc là Tán tu*, bởi vì nếu theo Tông phái thì không được phép nhúng tay vào bất kỳ sự vật gì của nhân gian, không cứ gì con người, mà Yêu Tu và Ma Tu cũng vậy.
* Tán tu: tán nghĩa là rời rạc, tán tu là người tu đạo mà không theo môn phái nào. 
Phất tay có thể dời núi lấp biển, nếu như thực sự có chuyện như vậy, thì tu vi của hắn ít nhất cũng đã đến Nguyên Anh kỳ, dù sao thì Hoa Liên khẳng định là không phải đối thủ của hắn. Đây cũng là lý do mỗi lần Hoàng đế xuất hiện ở Túc vương phủ, Hoa Liên đều nhượng bộ lui binh. Nàng chỉ lo vị Quốc sư đại nhân kia đi theo Hoàng Đế, không cẩn thận phát hiện ra nàng. Tuy nói bây giờ có thể ẩn giấu yêu khí, có điều để phòng vạn nhất, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.
“Chính là lão nhân gia người, Quốc sư đã sớm đề cập chuyện này với Túc Vương gia, hôn sự này thực ra cũng đã sớm định rồi, chỉ chờ tiểu thư cặp kê mà thôi. Nghe nói mười ngày nữa Quốc sữ đại nhân sẽ tới rước dâu.”
“Đưa ta đi xem một chút đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.