Ngự Phật

Chương 75: Đuổi Theo




Đuổi Theo
Đêm xuống, Ân Mạc ngồi trên chiếc ghế bên cạnh cửa sổ, một tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn đường phố tĩnh lặng, tròng mắt đen càng thêm đen nhánh, bên ngoài không có lấy một ánh đèn, mà ánh trăng đêm nay, dường như cũng thật ảm đạm.
Bên cạnh, mơ hồ có yêu khí đang dao động, từ khi mặt trời lặn đến giờ vẫn chưa hề ngừng.
Rõ ràng nàng có thể tìm mình nhờ giúp một tay, lại gắng gượng chống đỡ lâu như vậy, ngay cả không nhìn thấy tận mắt cũng có thể tưởng tượng được nàng đang chịu bao nhiêu đau đớn, nên nói nàng ngu xuẩn, hay là cố chấp đây?
Giống hệt với suy nghĩ của Ân Mạc, tình trạng của Hoa Liên hiện giờ thực không tốt. Thứ hàn độc kia đã bám vào thân thể của nàng, muốn trục xuất hoàn toàn, sẽ phải dùng Nghiệt hỏa từng chút từng chút chạy qua khắp nơi trong cơ thể.
Lần trước khi dùng Nghiệt hỏa ép ma khí ra, Hoa Liên đã đau đến mức thiếu chút nữa hét lên, lần này, chỉ có hơn chứ không có kém. May mà, Nghiệt hỏa hữu dụng hơn nàng tưởng nhiều, chỉ cần cho nàng thời gian, thứ hàn độc này tuyệt đối sẽ không đe dọa được nàng.
Có điều, muốn sử dụng Nghiệt hỏa như vậy thì cần một nguồn yêu lực khổng lồ hỗ trợ, nàng mới chỉ kiên trì được mấy canh giờ thôi mà đã không còn sức để tiếp tục.
Cảm giác thấy kinh mạch đan điền đều trống rỗng, chẳng còn mấy yêu khí, Hoa Liên mới thu hồi lại Nghiệt hỏa vào trong đan điền, chín ngọn lửa kia đáp xuống đóa sen đỏ như máu trong đan điền, lẳng lặng bừng cháy.
Mà trong quá trình ấy, Hoa Liên phát hiện ra màu sắc của Nghiệt hỏa dường như đã đỏ hơn mấy phần, nói cách khác, uy lực đã tăng lên. Chẳng lẽ đốt thứ gì đó nhiều cũng có thể tăng độ tinh khiết của Nghiệt hỏa lên?
Hoa Liên có chút khó hiểu, hôm nào đó chắc nên thử một chút. Dĩ nhiên là, những thứ bình thường chắc không có tác dụng.
Đúng vào lúc nàng vừa xong việc, nhấc chân xuống giường, ngoài cửa sổ đột nhiên thoáng qua một luồng sáng màu bạc chói mắt, sắc mặt Hoa Liên nhất thời trở nên khó coi.
Là tu sĩ chính đạo, hơn nữa tu vi còn hết sức kinh khủng.
Thôn nhỏ này vốn cực kỳ vắng vẻ, nơi này cũng sẽ không có ai đi qua, cho nên Hoa Liên mới dám không chút kiêng kỵ mà vận dụng yêu lực, không ngờ tới nửa đường lại đụng phải tu sĩ, e là đối phương đã phát hiện ra sự tồn tại của nàng.
Quả nhiên, sau khi luồng ngân quang kia đã vọt đi xa rồi lại bắn trở lại, cuối cùng dừng trên khoảng không của thôn nhỏ.
“Yêu nghiệt, còn không mau hiện thân chịu chết.” Giọng nói này tựa như tiếng sấm liên tiếp nổ vang trên bầu trời, cố tình trong thôn lại không phát sinh bất cứ sự xao động nào.
Đối với tu sĩ mà nói, muốn không kinh động đến người bình thường, chẳng qua là chuyện quá đỗi đơn giản.
Hoa Liên nín thở, cũng không có ý định đi ra ngoài chịu chết.
Được một lát, người nọ không nói gì nữa, một luồng kiếm quang dài trăm thước bổ xuống, trong nháy mắt đã san bằng cả thôn nhỏ. Hoa Liên đứng giữa những mảnh ngói vụn nhìn thi thể ngổn ngang xung quanh, ánh sáng trong mắt lập lòe không rõ.
Trong đống phế tích này, nàng không nhìn thấy bóng dáng của Ân Mạc, chỉ có mình nàng vẫn đứng. Nàng từ từ ngẩng đầu lên, nhìn đạo sĩ trung niên lơ lửng giữa không trung, xung quanh thân thể đạo sĩ kia có một con rồng bạc đang vờn quanh, xem ra, chính là phi kiếm mà hắn vừa mới xuất thủ vận dụng.
Trong chính đạo, có thể luyện kiếm quang thành hình rồng, chỉ có một nơi, Luân Hồi điện.
“Không biết ta đã phạm vào lỗi gì, tại sao phải chết?” Hoa Liên không có chút ý tứ động thủ, hơn nữa tu vi của mình kém đối phương quá nhiều, cho dù nàng có động thủ cũng chẳng thể thực sự gây tổn thương cho hắn.
“Sinh ra là yêu, tức đáng chết!” Người trung niên nhả từng chữ chắc nịch, người này mặt chữ quốc, mày rậm mắt to, trông cũng đầy vẻ chính khí. Điểm đáng tiếc duy nhất là, hắn không phải chúa cứu thế, lại cứ thích coi mình là chúa cứu thế.
Đạo lý mới vĩ đại làm sao, Hoa Liên lắc đầu, “Ta bình sinh chưa làm chuyện gì thương thiên hại lý.”
“Yêu chính là yêu, bản tính hung ác của ngươi vĩnh viễn không thể xóa đi được.”
“Đạo trưởng định giết ta?” Trên mặt Hoa Liên hiện lên một nụ cười mang theo ý tứ châm chọc.
“Kiếp sau, ngươi nên đầu thai làm người thì hơn.” Tạm được, chưa tính là ngoan tuyệt, ít nhất còn cho nàng có cơ hội chuyển thế.
“Nhưng mà đạo trưởng, ta cũng đâu muốn chết.” Nàng lắc đầu, “Cơ hội này, nên để lại cho ngươi thôi.” Dứt lời, sau lưng nam tử trung niên kia đột nhiên xuất hiện một bóng người.
Vỗ vỗ bả vai nam tử kia mấy cái, đợi lúc hắn xoay người, cười tít mắt nhìn hắn, “Vị sư huynh này, có lễ.”
Người nọ thấy Ân Mạc đột nhiên xuất hiện, trong lòng sửng sốt, “Ngươi là ai?” Không phải tất cả người trong Luân Hồi điện đều biết Ân Mạc, vị này mặc dù tu vi đủ cao, nhưng rất hiển nhiên là địa vị còn chưa đủ.
“Chúng ta nói chuyện một chút.”
Vẻ mặt nghi ngờ của nam tử trung niên kia chuyển thành lạnh như băng, “Các ngươi biết nhau.”
Tu vi của Ân Mạc không phân cao thấp với hắn, nếu hắn đã xuất hiện ở đây, tuyệt đối sẽ cảm nhận được sự tồn tại của Hoa Liên, nói cách khác, hai người này là cùng một phe.
“Xem ra, huynh đài không muốn nói chuyện với ta rồi. Vậy đi, ta hỏi ngươi thêm câu nữa, trên đường ta có đụng phải năm người, huynh đài có biết bọn họ không?”
“Ngươi đã gặp bọn họ?” Ân Mạc thậm chí không nói cụ thể là người nào, sắc mặt của nam tử trung niên kia chợt biến đổi, hắn chạy đến đây chính là để dò la tung tích của đồ đệ mình, mà ngay đó lúc đi, hắn nhớ rõ đồ đệ mang theo bốn đồ tôn. Nhưng bây giờ miếng ngọc bài đại diện cho sinh mạng của đồ đệ hắn đã bể nát.
Ân Mạc giữ vững nụ cười không đổi, “Đã gặp.”
“Ngươi…. Là ngươi giết bọn họ!” Trực giác của người trung niên này trái lại cũng khá chuẩn, mặc dù Ân Mạc mặt đầy vô hại, nhưng không thể nghi ngờ, hắn là đối tượng khả nghi nhất.
“Thí chủ nói vậy hơi quá lời rồi, bần tăng chỉ là vì muốn độ hóa cho bọn họ mà thôi.”
Hoa Liên đứng dưới nghe vậy mà khóe mắt co rút, đã hồn phi phách tán cả rồi, còn độ hóa cơ đấy! Nếu hòa thượng nào cũng giống Ân Mạc, e là chẳng bao lâu Kim Luân tự cũng sẽ biến thành ma đạo. Hành vi của Ân Mạc còn tà tính hơn mấy phần so với Ma Tu thực sự.
Thật không biết, tính tình này của hắn làm sao mà nuôi thành? Tăng nhân trong Kim Luân tự, cho dù có siêu phàm thoát tục, nhưng cũng không đến nỗi dạy dỗ đệ tử thành cái dạng này.
“Ngươi dám giết đồ đệ của ta!” Nam tử trung niên sắc mặt xanh mét, con rồng bạc vẫn xoay tròn quanh người hắn không chút do dự chém về phía Ân Mạc.
Cao thủ so chiêu, bình thường đều là một chiêu đã định thắng bại. Lời này đều là gạt người cả! Bình thường mà nói, chỉ có khi nào thực lực nghiêng hẳn về một phía thì mới có thể xuất hiện cảnh tượng một chiêu định thắng bại.
Bây giờ, chính là như vậy.
Luồng kiếm quang kia bị cản lại, cách trái tim của Ân Mạc chỉ bằng một tấc, nhưng lại không tài nào tiến thêm một bước về phía trước. Mà trên thân thể người nọ đã bị một tầng kinh Phật quấn kín mít, kinh văn màu hoàng kim tựa như một sợi giây thừng trói chặt lấy cơ thể.
“Vốn ta định bỏ qua cho ngươi, đáng tiếc, ngươi lại dừng lại, đây là số mệnh rồi.” Ân Mạc cũng không có ý bỏ qua cho người này, Hoa Liên hoài nghi, hắn đang định giết sạch hết tu sĩ gặp phải trên đường đi.
“Niết Thiên sư huynh, việc gì phải so đo với hắn chứ.” Đúng vào lúc này, bầu trời đột nhiên đổ xuống những bông tuyết to bằng bàn tay, cơn lạnh đến thấu xương khiến cho sắc mặt Hoa Liên có hơi tái nhợt.
Trong sự lạnh lẽo này, ẩn chứa sát khí khôn cùng.
Tuyết trên trời rơi xuống càng lúc càng lớn, một cỗ kiệu từ chân trời chậm rãi xuất hiện trước mắt mọi người, bốn nữ tử áo trắng khiêng kiệu, từ từ đi tới.
Ngay cả người khiêng kiệu cũng là tu sĩ Xuất Khiếu kỳ sau, vị cung chủ Linh Lung cung này, địa vị quả thực cao đến mức không thể trèo tới.
“Thương Tình sư muội, đã lâu không gặp.” Sự xuất hiện đột ngột của Thương Tình cũng không khiến Ân Mạc lộ ra bất cứ vẻ kinh ngạc nào, dường như hắn đã sớm biết vậy.
“Không phải sư huynh đến bờ Nam Hải sao, tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?” Thương Tình cũng không xuống kiệu, tấm màn lụa trắng trước kiệu ngăn cách nàng ta với thế giới bên ngoài, chỉ có thể nghe thấy giọng nói mang theo vài phần lãnh ý của nàng ta.
“Tạm thời đổi ý.”
“Niết Thiên sư huynh nhất định phải che chở cho nàng sao?” Một lúc lâu sau, thanh âm trong cỗ kiệu lại vọng ra. Giọng nói kia, dường như mang theo vài phần ấm ức, vài phần mất mát.
“Nếu như sư muội không giết nàng mà nói.”
“Chuyện này không thể nào, nàng giết đồ nhi của ta, ta không thể để cho Ẩn Tình chết vô ích được.” Lúc nói những lời này, chắc nàng ta không nghĩ tới, tại sao Ngọc Ẩn Tình lại chết.
“Oan oan tương báo, bao giờ mới dứt.” Ân Mạc vẫn không nhanh không chậm nói, cũng không nhìn Hoa Liên, trong mắt một mảnh bình thản, không ai biết được giờ hắn đang nghĩ gì.
“Nói vậy, huynh sẽ bảo hộ nàng ta đến cùng?” Hồi lâu, vẫn không nghe thấy Ân Mạc trả lời, Thương Tình lại lên tiếng, “Sư huynh, vậy đành đắc tội rồi, các vị trưởng lão, xin hãy cản sư huynh lại.”
Mới đầu, có lẽ đây chỉ là thù riêng giữa hai người, nhưng kể từ Hoa Liên giết Ngọc Ẩn Tình, Băng phu nhân tìm đến Hồ Khâu, chuyện, đã thành mâu thuẫn giữa Linh Lung cung và Hồ tộc.
Nếu như Hoa Liên không chết, người của Linh Lung cũng không thể bỏ qua cho người này.
Thương Tình biết nàng không phải đối thủ của Ân Mạc, cho nên nàng cũng không định tự mình động thủ. Bốn luồng hư ảnh vụt ra từ trong cỗ kiệu, đánh thẳng về phía Ân Mạc.
Tốc độ của bốn người kia cực nhanh, Ân Mạc đã rời khỏi chỗ vừa đứng mà vẫn bị họ vây lại. Hắn đứng giữa bốn người, nhận thấy trận pháp đang dâng lên dưới chân, bốn người vòng quanh Ân Mạc chậm rãi chuyển động, mỗi khi bọn họ bước một bước, trận pháp liền biến đổi một lần, Ân Mạc bị vây tại chỗ, một bước cũng không ra nổi.
Hoa Địa trận do bốn vị trưởng lão chấp pháp trong Linh Lung cung tạo ra, trước Độ Kiếp kỳ, không kẻ nào có thể thoát, cho dù là hắn, cũng không thể.
“Sư huynh, xin lỗi, ta nhất định phải giết nàng.” Lụa trắng bị gió thổi bay, Thương Tình chậm rãi bước ra từ bên trong kiệu, nàng nhìn Ân Mạc, trong mắt mang theo sự áy náy nhàn nhạt.
Sau đó, nàng ta bước từng bước về phía Hoa Liên, sát khí tràn ngập trong mắt, “Khi giết Ẩn Tình, ngươi nên biết kết cục của chính mình.”
Lúc này, sợ hãi hình như cũng chẳng có tác dụng gì, Hoa Liên không thích làm chuyện vô nghĩa. Đứng giữa sống chết, nàng đã trải qua rất nhiều lần, trước khi tất cả chưa bụi trần phẳng lặng, có ai dám nói sau một khắc mình sẽ thua chứ.
“Lúc ngươi phái nàng ta đến giết ta, cũng nên biết kết cục của nàng.” Hoa Liên cười lạnh, tặng nguyên văn cả câu lại. Mạng của nàng rẻ mạt như vậy sao, tùy tiện kẻ nào cũng muốn lấy mạng nàng, vậy còn phải xem, bọn họ có tư cách này không đã.
“Trước đây ta cũng đâu có biết ngươi, tại sao phải phái nàng đến giết ngươi như lời ngươi nói, rõ ràng là ngươi và Khổng Uyên liên thủ đối phó Ẩn Tình.” Ân Mạc vẫn còn ở bên cạnh, nàng ta đương nhiên sẽ không thừa nhận chuyện mình đã làm.
_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.