Ngự Phật

Chương 42: Có khách quý khác




Có khách quý khác
Mới nói vài câu đã khiến Thiên Phạt tức giận bỏ đi, việc này khiến cho tâm trạng của Thiên Luân thoải mái vô cùng, thậm chí cả bước chân cũng nhẹ nhàng không ít. Có điều, hai người chẳng ai ngờ tới phiền phức thực sự còn ở phía sau.
Hoa Liên chưa từng nghĩ, nàng lại đụng phải Ngọc Ẩn Tình ở chỗ Ân Mạc. Đối với kẻ đầu tiên muốn giết nàng, hơn nữa còn thiếu chút nữa đã thành công, Hoa Liên không thể, cũng không dám quên.
Khi đó nàng chẳng qua cũng chỉ mới kết đan, Ngọc Ẩn Tình đuổi theo nàng mấy ngày liền, thiếu chút nữa lấy mạng của nàng, nếu không phải nhờ có hư thể, e rằng nàng đã hồn phi phách tán.
Trước mắt không chỉ có Ngọc Ẩn Tình ở đây, đi cùng còn có cả sư phụ của nàng ta, cung chủ Linh Lung cung Thương Tình. Vị cung chủ Linh Lung cung này có quan hệ không tệ với Ân Mạc, điều này thì Hoa Liên biết, đây cũng là do nghe Âu Dương Thanh Phong của Luân Hồi điện nói vào lúc nàng đụng phải Ân Mạc lần trước.
Chỉ mới nhìn bề ngoài hai người, đích xác xứng đôi, điểm này Hoa Liên không thể không thừa nhận, nhưng mà, có lẽ hòa thượng có thể uống rượu ăn thịt, nhưng hắn thực sự có thể cưới vợ sao?
Dù y phục và khí chất của Hoa Liên đã thay đổi rất nhiều, nhưng Ngọc Ẩn Tình hiển nhiên đã nhận ra nàng. Có điều, sự kinh ngạc chỉ thoáng qua trong mắt nàng ta rồi biến mất, cũng không để lộ ra nhiều cảm xúc hơn.
Thiên Luân nhìn thấy Thương Tình cũng rất kinh ngạc, không ngờ trụ trì lại an bài vị khách quý này đến đây, không biết sư thúc mà biết thì sẽ phản ứng thế nào.
“Thương Tình thí chủ có lễ.” Dù sao cũng kém Thương Tình một lứa, Thiên Luân hành lễ trước.
“Thiên Luân đại sư có lễ.” Trong việc xưng hô với tăng nhân của Kim Luân tự, Thương Tình cũng không dám chiếm tiện nghi dù chỉ một chút, Thiên Luân mặc dù bối phận không bằng nàng, nhưng trong tu vi của Phật đạo, không thể so với những tăng nhân bình thường, một tiếng đại sư này của nàng, tuyệt đối là xứng đáng.
Hai người khách sáo xong, Thương Tình rất tự nhiên dời lực chú ý đến Hoa Liên, nàng ta quan sát Hoa Liên trên dưới một lượt rồi mới chậm rãi mở miệng, “Vị này là khách của Niết Thiên sư huynh?”
Thiên Luân gật đầu một cái, “Đúng vậy.”
Thương Tình cười khẽ, “Niết Thiên sư huynh quả nhiên là không câu nệ tiểu tiết.” Lời này nếu đặt trong miệng người khác, nhất định sẽ là khen sáng chê tối, nhưng Thương Tình nói ra, lại là thực sự tán thưởng.
Thiên Luân hòa thượng chỉ mỉm cười, cũng không phụ họa. Vốn hắn chỉ đưa Hoa Liên đến đây rồi sẽ đi, không ngờ ở đây còn có hai vị khách nhân, mà thân phận của Hoa Liên lại có chút đặc biệt, sợ hai bên xảy ra chuyện gì, hắn chỉ đành phải ở đây bồi tiếp, chờ Ân Mạc quay về.
Thương Tình dù sao cũng là người đứng đầu một cung, là nhân vật nổi danh lừng lẫy trong Tu Chân giới, đương nhiên sẽ không túm lấy Hoa Liên không buông, nàng ta nhanh chóng mang theo Ngọc Ẩn Tình quay lại phòng dành cho khách.
Mặc dù cả ngọn núi đều là của Ân Mạc, nhưng hắn cũng chỉ dựng một tòa tiểu viện ở đây mà thôi, chỗ ở được cũng không nhiều lắm, phòng khách cũng chỉ có hai gian, Ngọc Ẩn Tình và Thương Tình mỗi người một gian, Hoa Liên vừa hay không có chỗ ở.
Thiên Luân bị Ân Mạc ra lệnh, đương nhiên không dám bỏ mặc Hoa Liên, nhưng lại không dám tự tiện xông vào phòng của Ân Mạc, hai người đành ngồi xuống băng đá Thương Tình vừa mới tạo ra khi nãy.
Hai người cứ ngồi không như vậy cũng chẳng có việc gì, Thiên Luân lục lọi trong tay áo một lát, lại móc ra được một bộ cờ vây. Hắn cười cười với Hoa liên, “Thí chủ có muốn làm một ván không?”
Thiên Luân vốn là người mê cờ, có điều những sư huynh đệ đồng lứa có rất ít người thích đánh cờ, mấy sư trưởng dù cũng có người thích, nhưng cố tình bọn họ lại chẳng phải đối thủ của hắn, thậm chí sau khi thua hắn mấy lần thì chẳng ai chịu chơi với hắn nữa, dù sao chuyện bại dưới tay tiểu bối của mình cũng chẳng có gì hay ho. Kết quả, bây giờ căn bản chẳng có ai chịu đánh cờ với hắn.
“Cũng được.” Hoa Liên cũng không quá ham thích đánh cờ, nhưng lúc rảnh rang cũng sẽ chơi vài ván, kỳ nghệ của nàng vẫn do Hồ Uẩn một tay dạy dỗ, có điều Hoa Liên hiển nhiên rất có thiên phú ở phương diện này, chưa học được bao lâu, Hồ Uẩn đã không phải là đối thủ của nàng nữa.
Ngoài phòng, một già một trẻ đánh đến khí thế ngất trời, không khí nhà bên trong đã lạnh như băng đến cực điểm. Thương Tình ngồi trên ghế, sắc mặt lạnh như băng nhìn Ngọc Ẩn Tình, giọng nói rét lạnh đến tận xương, “Không phải ngươi nói, nàng đã chết rồi sao?”
Ngọc Ẩn Tình hoảng sợ quỳ trên đất, không dám thở lấy một hơi, “Sư, sư phụ, đệ tử chắc chắn hôm đó đã giết nàng rồi, đệ tử cũng không hiểu tại sao nàng lại còn sống.”
“Không hiểu?” Thương Tình cười lạnh, giọng nói càng thêm dịu dàng, “Ẩn Tình, ta rất kỳ vọng vào ngươi.”
“Sư phụ, đệ tử biết sai rồi, đệ tử biết sai rồi.” Ngọc Ẩn Tình không ngừng dập đầu, mặt đầy vẻ khủng hoảng.
“Lần này cho qua đi, xem ra ta đã xem thường nàng, ta sẽ cho ngươi thêm một cơ hội nữa, chờ sau khi nàng rời khỏi nơi này, ngươi phải xử lý nàng cho ta.” Thương Tình quét mắt nhìn đệ tử đang quỳ dưới đất, giọng nói cuối cùng cũng khôi phục lại sự mềm dịu.
“Dạ, đệ tử lĩnh mệnh.” Thấy sư phụ không còn tức giận nữa, Ngọc Ẩn Tình cuối cùng cũng thở phào một tiếng, có điều nàng lại nhanh chóng lo lắng mở miệng, “Sư phụ, nàng, nàng sẽ không nói chuyện kia ra chứ?”
“Không có chứng cớ, hơn nữa, ai sẽ tin việc đó là do ngươi làm, các ngươi cũng chẳng thù chẳng oán.” Thương Tình chẳng hề lo Hoa Liên sẽ nói chuyện này cho Ân Mạc, trên thực tế, Hoa Liên đúng là sẽ không làm như vậy.
Không phải là do chứng cớ gì đó, mà nàng vẫn thấy, thù của mình nên để tự mình báo, còn nữa là, quan hệ của Ân Mạc và Thương Tình không tệ, ai biết được đến lúc đó hắn có giúp mình hay không.
Nàng chưa từng nghĩ Ân Mạc có nghĩa vụ phải giúp mình một tay, tuy nói hắn đã giúp mình nhiều lần như vậy. Nợ ân tình sớm muộn cũng sẽ phải trả, nàng dính dấp đến Ân Mạc càng sâu, tương lai lại càng phải báo đáp hắn càng nhiều.
Những chuyện xảy ra bên trong nhà, Hoa Liên bên ngoài cũng không biết, trước mắt nàng đang say sưa đánh cờ với Thiên Luân, mà Thiên Luân lâu ngày cũng chưa gặp đối thủ, cũng không để ý đến thân phận của mình, vui vẻ đến mức miệng cũng không khép lại được.
Lúc Ân Mạc quay lại, vừa vặn nhìn thấy sư điệt của mình đang vò đầu bứt tai nhìn chằm chằm bàn cờ trước mặt, mà Hoa Liên vẫn còn ngồi đối diện hắn nở một nụ cười đã liệu trước.
“Thí chủ, không bằng chúng ta đi lại lần nữa?” Nhìn chòng chọc cả nửa ngày mà vẫn không thấy đường sống, Thiên Luân không nhịn được ngẩng đầu nói một câu thiếu chút nữa làm cho Ân Mạc hộc máu.
“Đại sư, ngươi đã đi lại nhiều lắm rồi.” Một ván hắn đã chơi mất hai canh giờ, điều này cũng chẳng có gì, vấn đề là, số lần hắn đi lại đã vượt quá mười lần. Lần này, Hoa Liên cuối cùng cũng mở rộng tầm mắt, vị Thiên Luân đại sư này cũng chẳng khác Khổng Uyên là mấy.
À, thực ra thì cũng hơi khác, tài đánh cờ của hắn rõ ràng giỏi hơn Khổng Uyên nhiều, đáng tiếc, vẫn không phải đối thủ của nàng.
Ân Mạc thực sự là không thể xem tiếp được nữa, bước tới cầm lấy cờ trắng trong tay Thiên Luân, không chút do dự đánh xuống. Cứ thế, lập tức phá hỏng trận thế đã được bày bố của Hoa Liên,
“Hay, cờ hay!” Thiên Luân vừa ảo não trách mình sao không nghĩ ra, vừa vỗ đùi tán thưởng, chờ đến khi hắn hồi hồn lại mới phát hiện ra, người vừa đánh giúp mình là Ân Mạc.
“Ách… sư thúc, người quay lại nhanh vậy.” Thiên Luân lúng túng cười cười.
“Vất vả cho ngươi rồi, ngươi đi về trước đi.” Ân Mạc cũng hiểu rõ tại sao Thiên Luân còn ở đây, trong lòng vô cùng hài lòng với cách xử lý của vị sư điệt này.
“Sư thúc khách khí rồi, thí chủ, hôm nào chúng ta lại làm một ván.” Thiên Luân lưu luyến thu bàn cờ lại, đi được ba bước quay đầu lại rồi mới đi tiếp.
_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.