Già tới hỏi tội
Nơi Hồ Yêu Nhiêu hẹn gặp nàng lại là Kỳ Cư các trong thành, nơi này Hoa Liên mới chỉ nghe thấy Tiểu Chỉ nhắc tới một lần, sau đó mỗi lần nàng ra khỏi cửa đều cố ý đi vòng qua chỗ này.
Bởi vì chủ nhân của nơi này là Thực Vận Long, đây chẳng phải là tin tốt lành gì. Trên tay nàng còn đang giữ một viên linh cốt đây, mặc dù mẩu xương kia chẳng phải do nàng lấy, nhưng tang vật đã nằm trên tay mình, dù cho khả năng bị phát hiện rất nhỏ, nhưng nàng vẫn chột dạ.
“Tiểu thư nhà ta chờ ngươi ở bên trong.” Hôm nay, Kỳ Cư các hiếm hoi lại đóng cửa, cho đến khi mấy người Hoa Liên đi đến mới có người mở cửa ra từ bên trong.
Thấy hai thị vệ mà quản gia phái tới cũng muốn theo vào, nha hoàn đi ra mở cửa bèn nghiêng người chặn trước mặt bọn họ, “Xin lỗi, thỉnh hai vị ở bên ngoài chờ cho.”
Hoa Liên chưa bước vào cửa lớn mà tim đã đập thon thót, ngay từ đầu Hồ Yêu Nhiêu đã ôm địch ý với nàng, đây cũng khó tránh khỏi, nàng ta có ý với Khổng Uyên, mà mình, không nghi ngờ gì là một con kỳ đà cản mũi.
Tuy nói nàng không nghĩ là Hồ Yêu Nhiêu sẽ ngu xuẩn đến mức giết mình ngay ở đây, nhưng chỉ để mình nàng đi vào, hiển nhiên cũng chẳng có chuyện gì tốt.
Kết quả hai thị vệ kia nghe nha hoàn đó nói vậy, không nói hai lời giơ vũ khí kề lên cổ nàng ta, “Tránh ra, hoặc là chết.” Không hề có đường sống để thương lượng.
Không hổ là thị vệ của nhà Khổng Tước Hoàng. Hoa Liên thừa nhận, mình thấy thực sảng khoái. Ông già kia coi như còn có nhân tính, không để một mình nàng lao đầu vào chỗ chết.
“Hai vị huynh đệ xin đừng tức giận, có chuyện gì từ từ nói, có chuyện gì từ từ nói.” Người xuất hiện lần này là một nam tử trung niên mặt đầy tươi cười, vừa nhìn thấy tình hình trước cửa đã vội vàng bước tới.
“Nha hoàn nhà ta không hiểu chuyện, hai vị bớt giận, bớt giận.”
Hai thị vệ kia cũng không phải không biết tình lý, lạnh lùng trừng mắt nhìn nha hoàn kia một cái, hạ vũ khí xuống, sau đó lại biến trở lại thành đầu gỗ đứng phía sau Hoa Liên.
“Hoa tiểu thư, để cô chê cười rồi. Hồ tiểu thư đang chờ cô trong nội thất.” Nói đến nội thất, chính là tầng cao nhất ở Kỳ Cư các này. Trong thành Nam Khê sơn này có rất nhiều cửa tiệm có nhiều tầng, càng đi lên trên, địa vị tài lực của người mua lại càng cao.
Xem ra, quan hệ của Hồ Yêu Nhiêu và Kỳ Cư các không tệ, hay là, nơi này thực ra là sản nghiệp của Hồ tộc? Ý tưởng này lóe qua trong đầu Hoa Liên, sau đó nhanh chóng bị quẳng ra sau gáy, mấy chuyện này chẳng liên quan gì đến nàng cả.
Tầng cao nhất bài trí không xa hoa như tưởng tượng, chỉ có vài cái ghế, ba cái bàn. Trên mỗi bàn đều đặt một chiếc hộp, Hoa Liên vừa mới bước tới đã có thể cảm nhận được làn sóng yêu lực mãnh liệt tản ra từ trong hộp.
Thấy Hoa Liên, Hồ Yêu Nhiêu cười cười tiến lên tiếp đón, “Muội muội đã tới rồi, ta còn tưởng là Khổng thiếu không nỡ thả người kia.” Thấy Hồ Yêu Nhiêu hết sức tự lấy làm thân kéo tay mình, Hoa Liên cũng không từ chối. Giơ tay không đánh người đang cười, huống chi nàng vẫn còn đang ở địa bàn của người ta.
“Hồ tiểu thư tìm ta có việc gì chăng?” Trong lòng mọi người đều rõ, Khổng Uyên giờ đang đánh đến ngươi chết ta sống với La Phong ở trường đấu, sao có thể biết chuyện này, Hồ Yêu Nhiêu chẳng phải cũng vì biết vậy nên đã phái người mời nàng đến đây sao.
“Thực ra thì không phải là ta muốn tìm muội muội, mà là một vị tiền bối của ta muốn hỏi muội muội một chuyện.”
Hoa Liên nhíu mày một cái, một mùi hương kỳ dị đột nhiên xộc vào trong mũi, kèm theo đó là cảm giác bị đè nén vô cùng khó chịu, khiến nàng không sao thở nổi. Giống y như cái hôm gặp phải gã Thực Vận Long kia trong ngôi miếu đổ nát đó.
Có điều lần này, hiển nhiên càng lợi hại hơn.
Kỳ quái là, trừ nàng ra, không có ai cảm nhận thấy loại cảm giác quái dị này, hai thị vệ phía sau nàng vẫn đứng nghiêm như cũ.
“Tiền bối, ngài xem muội muội đây là làm sao vậy?” Thấy sắc mặt trắng bệch của Hoa Liên, trong mắt Hồ Yêu Nhiêu lóe lên một tia tinh quang, vẻ mặt lo lắng nhìn về phía cảnh cửa bên phải.
Cánh cửa nhỏ kia được mở ra từ bên trong, một lão già hai mắt quấn vải đen chống quải trượng bước ra, nhìn cái đầu không có lấy một sợi tóc kia của lão ta. Hoa Liên lập tức nghĩ đến gã Thực Vận Long không biết đã bị Ân Mạc xử trí ra sao kia.
“Hừ, ngươi chính là Hoa Liên, hôm đó chính ngươi nhặt được cháu ta?” Lão già kia căn bản không hề trả lời câu hỏi của Hồ Yêu Nhiêu mà đi thẳng vào vấn đề.
“Vị tiến bối này có ý gì, Hoa Liên có chút không hiểu.”
“Không hiểu? Tiểu nha đầu, ngươi tốt nhất đừng có chơi trò lòng vòng với ta! Lúc cháu trai ta được mang về, đã trúng phải kỳ độc, con trai ta là bị người ta bức lấy linh cốt, ngươi dám nói ngươi không biết gì cả!” Sự uy bức trong thanh âm của lão tăng lên, nghe vào tai giống như tiếng sấm, khiến cho trái tim chấn động mà cuồng loạn. Ngay cả tay chân cũng không tự chủ mà run rẩy theo.
“Tiền bối cảm thấy, chuyện này là ta làm?” Hoa Liên có chút buồn cười, đêm hôm đó, trừ người bạn cũ của Ân Mạc mang theo mấy tu sĩ có gặp bọn họ ra, căn bản không có kẻ nào tiếp cận bọn họ.
Lão già này cho dù có lợi hại hơn đi chăng nữa, chỉ e cũng không thể nào quen biết đám tu sĩ chính đạo kia được. Ngay cả chứng cớ cũng không có mà đã tới tìm nàng gây phiền phức, là cảm thấy nàng dễ bắt nạt? Hay là, còn có ẩn tình khác?
Dùng khóe mắt liếc qua Hồ Yêu Nhiêu đứng bên cạnh, thấy nàng ta vẫn mặt đầy ý cười, xuân sắc nhộn nhạo như trước, Hoa Liên thu hồi ánh mắt của mình.
“Cho dù không phải ngươi, thì cũng là có kẻ giúp ngươi!”
“Nói vậy là tiền bối đã chắc chắn việc này có liên quan đến ta?” Hoa Liên cười lạnh, “Nếu như ngươi muốn biết chân tướng, không ngại đi hỏi Khổng Uyên, có lẽ hắn biết đấy.”
“Ngươi mang Khổng Uyên ra dọa dẫm ta, hừ, tiểu nha đầu, ngươi còn non lắm, Khổng Uyên đã là cái gì!” Lão già kia hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ hoàn toàn không bỏ Khổng Uyên vào mắt.
Có điều, ai mà biết được, lão ta có đang giả bộ hay không.
Thật đúng là phiền toái quá…. Xem ra tên tuổi của Khổng Uyên cũng không vang dội cho lắm, thất sách rồi. Lão già này e là không dễ thả nàng đi như vậy. Hoa Liên thở dài trong lòng, thuận tiện nguyền rủa Khổng Uyên một lần, nếu như không phải hắn lợi dụng mình đi kích thích Hồ Yêu Nhiêu, làm sao lại sinh ra lắm chuyện linh tinh như vậy.
“Tiền bối, ngài đừng nóng giận, chuyện xảy ra trong nhà ngài bọn ta cũng thương tâm như vậy, nhưng chuyện này có lẽ thực sự không liên quan đến Hoa Liên muội muội thì sao.” Bây giờ Hồ Yêu Nhiêu bỏ thêm mấy câu này, trên cơ bản hoàn toàn nổi lên tác dụng đổ dầu vào lửa.
“Hôm đó cháu ta là bị nàng nhặt được ở Lâm Châu, chờ đến lức ta gặp lại cháu trai, nó đã mất nửa cái mạng, sao có thể không liên quan đến nàng!” Nói xong, lão già bước từng bước về phía Hoa Liên, sàn nhà dưới chân bị lão giẫm lên hiện ra từng vệt dấu chân thật sâu.
Nhìn ra được, lão đã tức giận đến ngất trời, lão đứng trước mặt Hoa Liên, trong giọng nói chất chứa sát ý nồng đậm, “Nói, rốt cuộc là kẻ nào làm, nếu không, lão hủ hôm nay sẽ giết ngươi ngay tại đẩy, an ủi linh hồn con ta trên trời!”
“Vừa nãy, không phải ta đã nói rồi sao.” Nếu Khổng Uyên đã lợi dụng nàng, vậy sao nàng không thể lợi dụng lại hắn chứ, tài nguyên hữu dụng như vậy, không nên lãng phí.
“Hoa Liên muội muội, nói năng phải thận trọng chứ, Khổng thiếu sao có thể làm chuyện như vậy.” Trong giọng nói của Hồ Yêu Nhiêu mang theo sự cảnh cáo.
Hoa Liên liếc nàng ta một cái, “Tại sao hắn lại không làm chứ, là ngươi quen thân với hắn hơn, hay là ta quen thân với hắn hơn?” Nàng thực sự không coi chuyện quen biết Khổng Uyên là vinh dự, nhưng mà trước mắt, nhẫn thôi.
Bị một lời của Hoa Liên chặn lại, Hồ Yêu Nhiêu không hé miệng nữa. Dù sao hôm nay cũng chỉ lợi dụng lão già này để đối phó Hoa Liên, cho dù nàng ta có gặp chuyện không may, cũng chẳng liên quan đến mình.
Cùng lắm là, nàng không kịp thời ra tay ngăn cản mà thôi.
Nếu như không phải lão già kia cầm cuồn bí kỹ đã thất truyền mấy ngàn năm của Hồ tộc làm điều kiện trao đổi, tạm thời nàng cũng sẽ chẳng động đến Hoa Liên.
Có điều, chuyện xảy ra dường như có chút ngoài dự đoán của nàng. Ông chủ của Kỳ Cư các chỉ muốn hỏi người đã ra tay là ai, kết quả Hoa Liên lại nói là Khổng Uyên. Nếu thực sự là Khổng Uyên, chắc là phiền to.
Trên trường đấu, La Phong cả người đầy máu bị khiêng xuống, Khổng Uyên thu hồi tầng sáng màu xanh lục trên người mình, không chút tổn thương đứng giữa trường đấu, quét qua tất cả những người trên khán đài.
Mấy vị giám khảo được mời từ các đại gia tộc tới gần như đồng thời than thở trong lòng, trong vòng năm trăm năm tới, e là trong thế hệ trẻ tuổi của Yêu tộc, không ai có thể vượt qua hắn.
Mà lão quản gia đang ngồi bắt chéo chân vuốt một dúm râu tí tẹo của mình ở chỗ ngồi của riêng của Khổng Uyên đột nhiên lại nở nụ cười khổ, “Xem ra tiểu cô nương này vô cùng bất mãn với thiếu gia! Aiz…”