Ngự Phật

Chương 25: Tiểu Chỉ




Tiểu Chỉ
Yêu quái và con người ở Lâm Châu phần lớn đều sống lẫn lộn với nhau, nói không chừng hàng xóm nhà ai đó còn có thể là yêu quái. Dĩ nhiên, ở Lâm Châu, nếu không có những nguyên nhân đặc biệt, Yêu tộc tuyệt đối sẽ không tự tiện đối phó với con người.
Mặc dù đây là quy củ của Tu Chân giới, nhưng ở những nơi khác, quy định này không có mấy tác dụng. Sở dĩ những yêu quái này lại nghe lời như vậy, là vì ở Lâm Châu này có một vị đại yêu.
Cụ thể là ai, Hoa Liên cũng không rõ, chỉ nghe Hồ Uẩn nói vậy với nàng khi tới Lâm Châu trước kia mà thôi.
Hoa Liên muốn tìm người bạn cũ kia của Hồ Uẩn, năm năm trước đã định cư trong thành Nam Khê Sơn ở Lâm Châu, nơi đó hầu hết đều là những lão yêu quái đã đạt tới Yêu Soái kỳ, tuổi ít nhất cũng mấy trăm.
Có thể nói, thành Nam Khê Sơn mới là nơi tụ tập chân chính của đám Yêu quái ở Lâm Châu, từ xưa tới nay thành này vẫn rất náo nhiệt. Nhưng hôm nay khi Hoa Liên chạy đến đây mới phát hiện trong thành chỉ có một số ít Yêu Tu, hơn nữa còn đang vội vàng đi lại.
Tình hình thế này đích xác là có chút kỳ quái, Hoa Liên dạo quanh thành một vòng, dựa vào trí nhớ tìm được Lưu Ly đường. Giờ phút này cửa lớn của Lưu Ly đường khép hờ, Hoa Liên đứng ngoài cửa, do dự một chút.
Nàng cũng không chắc người kia có còn nhớ nàng hay không. Mấy năm trước khi nàng mới tới đây, vẫn mang bộ dáng của một đứa trẻ. Hơn nữa, cho dù biết, chưa chắc người ta đã giúp mình một phen.
“Ai đó?” Một giọng nói già nua khàn khàn đột nhiên vang lên bên tai Hoa Liên, dọa nàng sợ đến mức lùi lại hai bước.
Cửa lớn trổ hoa bị người ta mở ra từ bên trong, một bóng đen nhẹ nhàng bước ra, trừ cặp mắt lộ ra ngoài, cả người đều bị quấn kín mít không hở lấy một li.
“Cô là… Hoa Liên?” Giọng nói vốn khàn khàn nhất thời trở nên uyển chuyển thanh thúy, giọng nói già nua lại lập tức biến thành giọng của một cô gái trẻ.
Hoa Liên nhìn lại, căn bản không nhận ra người trước mặt là ai, có điều nghe thanh âm của nàng ấy lại có chút quen thuộc.
Thấy vẻ mặt nghi ngờ của Hoa Liên, người nọ vươn tay kéo Hoa Liên vào trong cửa, sau đó nhìn xung quanh một chút, phát hiện không có ai, mới cạch một tiếng đóng chặt cửa lớn lại, thậm chí còn bắt pháp quyết ngoài cửa, đề phòng có người nghe lén.
Làm xong tất cả mọi chuyện xong, nàng kia mới kéo tấm vải trùm đầu màu đen xuống, xuất hiện trước mặt Hoa Liên là một bé gái chừng mười ba mười bốn tuổi. Nhìn thấy mặt, nàng cuối cùng mới nhớ ra người trước mặt là ai.
“Tiểu Chỉ? Sao cô càng lớn lại càng nhỏ đi vậy?” Mấy năm trước, dáng vẻ của Tiểu Chỉ cũng không khác nàng là mấy, sao đến bây giờ, nhìn nàng ấy còn nhỏ hơn hồi trước là thế nào?
Tiểu Chỉ là con gái vị bằng hữu kia của Hồ Uẩn, có điều thân thể của nàng ấy không thể so sánh với những Yêu Tu bình thường khác, vừa sinh ra đã yếu ớt vô cùng, lúc nào cũng ốm liệt gường, lúc ấy vừa vặn bên cạnh Hoa Liên chẳng có bạn bè gì, quan hệ với Tiểu Chỉ rất tốt. Tiểu Chỉ mặc dù tu vi không cao, nhưng cực kỳ thông minh, lại là một trong số ít Yêu Tu ở Yêu Tộc có Thiên Nhãn, có thể đoán trước Thiên cơ.
“Đừng nói ta vội, sao giờ cô mới tới, ta đã chờ cô ở đây hơn một năm rồi!”
“Chờ ta?” Hoa Liên có chút sững sờ.
“Dì Uẩn một năm trước sai người tới nhắn, nói cô sẽ đến, nhờ ta phải an bài cho cô thật tử tế, chờ dì ấy bớt chút thời gian qua đây thăm cô.”
Hoa Liên hiểu ra gật gật đầu, hôm đó nhìn qua nàng có vẻ như đã bỏ mạng, nhưng Hồ Uẩn luôn hiểu thấu những chuyện liên quan đến Hoa Liên, nếu như nàng thực sự đã chết, khối ngọc bài mà Hồ Uẩn dùng thần niệm đeo trên người Hoa Liên kia sẽ vỡ vụn, nếu không có gì xảy ra, thì Hoa Liên sớm muộn cũng sẽ đi tìm bà.
“Mẹ ta sao rồi?” Nếu mẫu thân đã sai người tới nhắn lại, chắc cuộc sống của bà ấy cũng không đến mức quá khổ sở. Chuyện của Hồ Uẩn Hoa Liên cũng không rõ ràng, chỉ cần bà ấy sống tốt là được.
Tiểu Chỉ lắc đầu, “Chuyện trong Đại Hoang sơn rất ít khi truyền ra, thời gian trước ta có đoán thử Thiên cơ cho dì Uẩn, kết quả bị người khác phát hiện, thiếu chút nữa mất cả mạng, trong Đại Hoang sơn có người che giấu Thiên Cơ cho dì Uẩn. Tạm thời tin đồn gần đây nhất chỉ có chuyện dì Uẩn gả cho tộc trưởng Hồ tộc mà thôi, cô đừng lo cho dì Uẩn vội, cho dù tu vi dì ấy không cao cũng chẳng có mấy ai dám động vào dì ấy đâu. Mà cô ấy, sao lại chọc vào người của La gia?”
“Người của La gia, là ai?” Tiểu Chỉ lại chuyển đề tài qua La gia, chuyện này cũng khiến Hoa Liên có chút kinh ngạc. Hôm đó La Nguyên Khánh bị người kia kéo đi, là vì bọn hắn kiêng kị Ân Mạc. Lần này tìm nàng, chẳng lẽ vì đã tra rõ nàng và Ân Mạc chẳng có quan hệ thâm sâu gì nên định tìm nàng gây phiền phức? Dù sao, đá Lạc Địa kia có sức hấp dẫn rất lớn với bọn họ.
“Là La Phong, hắn đang tìm cô khắp nơi.”
“La Phong?” Cái tên này lần đầu tiên Hoa Liên nghe được, nàng không khỏi có chút nghi ngờ, nhân khí của mình sung mãn như vậy từ bao giờ, hay là La Phong kia cũng vì đá Lạc Địa mà đến?
“Thiếu chủ La Vân sơn, vừa mới xuất quan mấy ngày trước, thành công tiến thẳng vào Yêu Soái kỳ, Yêu tộc chúng ta hai ngàn năm qua, nghe nói chỉ có hai người là Khổng Uyên và La Phong dùng thời gian chưa đầy ba mươi năm đã tu luyện được đến cảnh giới như vậy.” Dõi mắt cả tu chân giới, e là người có tốc độ tu luyện như thế này cũng không vượt quá mười.
“Nhưng ta cũng đâu có quen hắn.” Hoa Liên suy nghĩ một chút, vẫn không nói chuyện đá Lạc Địa ra, chuyện như vậy chắc La gia cũng không ngu đến mức tuyên truyền khắp nơi.
Bây giờ, nàng lại thấy có chút hối hận vì không đi chung với Ân Mạc, không có núi lớn để dựa vào, trong lòng lúc nào cũng cảm thấy bất an. Ân Mạc mặc dù có hơi quỷ dị, nhưng thực lực quả thực đủ cường hãn, Hóa Thần kỳ, tu vi loại này mặc dù so với những gì Hoa Liên biết cũng chẳng thấm vào đâu, nhưng đặt ở Tu Chân giới bây giờ, cũng là cao nhân chân chính.
Tiểu Chỉ thở dài, gương mặt nhỏ nhắn non nớt tràn ngập bất đắc dĩ, giọng nói lại thêm mấy phần trêu chọc, “Ta bảo này Tiểu Liên Hoa, cô có định nói ta nghe trước xem, Khổng Uyên với cô là quan hệ thế nào không?”
Đây mới là điều khiến Tiểu Chỉ tò mò nhất, Yêu tộc giờ đang đồn ầm lên, Khổng Uyên chuyên tình với một nữ yêu, thậm chí mang cả lệnh bài tùy thân của mình tặng đi. Rất nhiều kẻ không tìm thấy Khổng Uyên hay có thù oán với hắn, gần như đã dời tầm ngắm sang Hoa Liên.
Dĩ nhiên, thân phận của Hoa Liên, đến giờ còn có rất ít người biết, La gia chỉ bán tin tức này cho một số thế lực mà thôi. Nhưng cho dù như vậy, với Hoa Liên mà nói cũng tuyệt đối là một cơn đại nạn.
Đối thủ của Khổng Uyên, có thể là người bình thường sao?
”…. Liên quan gì đến hắn sao?”
“La Phong muốn tìm Khổng Uyên phân cao thấp, Khổng Uyên đóng cửa không ra, cho nên…”
Cho nên, nàng thực ra là bị Khổng Uyên làm cho liên lụy. Quả nhiên, không phải đồ của mình thì không thể dùng tùy tiện, nàng chẳng qua chỉ dùng lệnh bài của Khổng Uyên có một lần, đã sinh ra lắm chuyện như vậy.
“La Phong kia bây giờ đang ở đâu?”
“Thật bất hạnh, hắn đang ở ngay trong thành Nam Khê Sơn. Ba hôm sau, người thừa kế Bát đại thế gia Tứ đại hoàng tộc của Yêu Tộc đều sẽ tập trung ở đây, đừng nói với ta là cô không biết Quần Yêu hội diễn ra vào lúc nào.” Tiểu Chỉ liếc Hoa Liên một cái, Hoa Liên lúng túng cười gượng một tiếng, nàng thực sự không biết thật.
Quần Yêu hội có thể coi là một sự kiện vô cùng quan trọng trong Yêu Tộc, có điều, sự kiện này chỉ giới hạn trong các thế hệ trẻ tuổi mà thôi, nói trắng ra thì chính là để khoe khoang. Là lừa hay là ngựa thì phải lôi ra kéo qua kéo lại mới biết, bình thường thế gia muốn chống đối lại Hoàng tộc, e là cũng chỉ ra tay vào dịp này.
Yêu tộc đối với việc bồi dưỡng thế hệ trẻ nói cho cùng vẫn còn chút dã man, sự cạnh tranh trong Yêu tộc cũng tự do không ai quản, dĩ nhiên, trong này tuyệt đối không cho phép có người đời trước nhúng tay vào. Nếu như cùng cấp bậc đấu với nhau, sinh tử là do mệnh.
Có thể nói, Hoa Liên đến không đúng lúc chút nào.
“Người trong thành đi đâu hết rồi?”
“Đi… Ai?” Tiểu Chỉ chưa dứt lời, sắc mặt đột nhiên biến đổi, tiện tay khoác tấm vải đen lên người Hoa Liên, tự mình bắt pháp quyết, biến thành dáng vẻ của mẫu thân nàng.
Lúc này, cửa lớn của Lưu Ly đường lại bị người đẩy ra từ phía ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.