Ngự Phật

Chương 108: Đi cùng con một chuyến




Đi cùng con một chuyến
Có câu một lần sống hai lần chín*, sau lần đầu tiên tìm hắn, lần thứ hai lần thứ ba nàng cũng không cảm thấy ngượng ngập gì hết, hơn nữa hứng thú của Ân Mạc cũng rất cao. Có người nói chuyện phiếm so với không vẫn tốt hơn, mặc dù trước đây Hoa Liên cũng không ham thích gì loại hoạt động vô nghĩa này.
* chín = thục còn có nghĩa là quen, cả câu này í là lâu dần cũng thành quen
Lúc này, Ân Mạc đang ngồi trên mặt nước đánh đàn cho nàng nghe, cây cổ cầm mê người trước mặt hắn cũng là do nước ngưng tụ thành, tiếng đàn réo rắt quanh quẩn trong phòng mãi không tiêu tán.
Ân Mạc xem ra rất rảnh rỗi, một ngày thì có đến hơn nửa thời gian là lãng phí ở đây. Lửa chiến tranh bên phía Trung Châu lan ra cực kỳ nhanh chóng, từ lúc khai chiến đến giờ ba phe Chính Yêu Ma đều tổn thất nghiêm trọng, giờ trên chiến trường, những tu sĩ bình thường đã sớm rút lui, còn lại phần lớn đều là tu sĩ từ Độ Kiếp trở xuống Nguyên Anh trở lên. Theo lý mà nói, thân là cao tăng của Kim Luân tự, hắn nên đi trừ ma vệ đạo mới đúng, có điều Ân Mạc hiển nhiên không hề ý thức được điều này.
“Bây giờ ngươi đang ở đâu?” Rốt cục, nàng vẫn không khống chế được lòng hiếu kỳ của mình mà hỏi Ân Mạc một câu.
“Trung Châu.” Ân Mạc chẳng chút bận tâm ngước mắt lên, động tác trên tay vẫn không dừng lại, những âm sắc tuyệt vời tràn ra từ trong tay.
“Ngươi không tham chiến sao?”
“Ta là Thống soái, không cần ra chiến trường.”
“Hả?’ Lời của Ân Mạc khiến cho Hoa Liên sửng sốt một lúc lâu? Hắn là Thống soái? Người bên Chính đạo vậy mà lại tin cái tên hòa thượng giết người như ngóe này, không sợ hắn hại chết đám tu sĩ kia sao.
Mấy ngày trước, quyền Thống soái vẫn còn nằm trong tay Thương Tình của Linh Lung cung, có điều hiện giờ Kim Luân tự đã gia nhập chiến trường, hơn nữa, Kiến Tuệ hòa thượng rốt cục cũng được thả ra. Băng Long và Kiến Tuệ hòa thượng mặc dù đều là Độ Kiếp kỳ, nhưng thực lực của Kiến Tuệ hòa thượng hiển nhiên là hơn Băng Long một bậc, tuy nói ông ta đã từng có quan hệ rất tốt với Ma tôn, nhưng vào thời điểm này, không ai dám nhắc đến chuyện đó.
Năm đó người ta thực lực còn chưa đủ, có lẽ Nhị cung Tam điện vẫn còn có thể liên kết gây áp lực với Kim Luân tự được, hiện giờ, ai có thể áp chế Kiến Tuệ hòa thượng được đây. Có điều vị trí thống lĩnh này đương nhiên không thể để cho Kiến Tuệ hòa thượng ngồi, Ân Mạc là đệ tử duy nhất của ông ta, tu vi lại cao, hơn nữa bên Linh Lung cung cũng đồng ý, đương nhiên là được lôi lên vị trí thống lĩnh rồi.
Động tác trên tay Ân Mạc rốt cục cũng dừng lại, ngón tay ấn lên dây đàn, đột nhiên ngẩng đầu mỉm cười với Hoa Liên, “Nói ra thì, Thống soái bên phía Ma đạo, nàng cũng quen đấy.”
“Phong Biệt Tình?” Ma Tu nàng quen cũng chỉ có mình Phong Biệt Tình, có điều, Phong Biệt Tình rốt cuộc lên làm Thống soái Ma đạo thế nào? Tu vi và bối cảnh của Ân Mạc đều cực kỳ kinh người, cho dù hắn có làm trụ trì của Kim Luân tự Hoa Liên cũng không thấy lạ. Nhưng còn Phong Biệt Tình…
Nghe Hoa Liên nhắc đến cái tên này, trong mắt Ân Mạc lóe lên một tia lãnh ý không dễ phát giác, ngay sau đó đã dùng nụ cười để che giấu, “Bằng tuổi hắn mà làm được như vậy, đích thực là đủ khiến cho người ta phải nhìn với cặp mắt khác.”
Cho dù hắn có là con trai ruột của Ma Tôn, ở Ma đạo, nếu không có sức mạnh chân chính thì cũng khó mà ngồi yên trên vị trí kia được. Dù Ân Mạc không có ấn tượng tốt đẹp gì với hắn nhưng việc này cũng không cản trở hắn thưởng thức Phong Biệt Tình.
“Ô, nói vậy hai người các ngươi coi như là đối thủ rồi, ai thua ai thắng?” Hoa Liên đầy hứng trí hỏi.
“Ta mà thua sao?” Giọng điệu kia khiến cho người ta vô cùng muốn vung một cái tát đập chết hắn, Hoa Liên đoán chắc cái người này căn bản không biết khiếm tốn là thứ gì.
“Chờ ngươi thua thì đừng có mà khóc nhè.” Hoa Liên không nhịn được bĩu môi, chính là không thể nhìn hắn đắc ý như thế được.
“Ồ… Nếu mà ta thua, ta phải đến Khổng Gia trại tìm nàng an ủi ta.” Ân Mạc cười khẽ, sóng mắt lưu chuyển, mị hoặc vô cùng, khiến cho trái tim Hoa Liên nhảy thót lên. Hòa thượng đáng chết, còn dám quyến rũ nàng, thực là xin lỗi Phật tổ lão nhân gia người.
Hắn quả nhiên biết nàng đang ở đâu, xem ra, những chuyện xảy ra sau khi nàng quay lại Đại Hoang sơn hắn đều rõ ràng một hai đúng không. Hoa Liên cũng không biết mình nên dùng tâm trạng thế nào để đối mặt với Ân Mạc, nàng ghét bị người ta nắm trong lòng bàn tay, nhưng người kia lại là Ân Mạc, nàng vậy mà lại chẳng hề cảm thấy không thể tiếp nhận, là thói quen, hay là bởi vì đối tượng là hắn?
“Hoa Liên, ta vào được chứ?” Ngoài cửa đột nhiên vọng đến giọng nói của Khổng Mân, Ân Mạc nhíu mày một cái, tay áo vung lên, bóng dáng của hắn lập tức biến mất trên mặt nước.
Nhìn mặt nước phẳng lặng, Hoa Liên đứng dậy mở cửa cho Khổng Mân.
Ngoài cửa, sắc mặt của Khổng Mân có chút âm trầm, thấy Hoa Liên xong nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu mới mở miệng, “Bên phía thành Nam Khê sơn truyền đến tin tức, bằng hữu của ngươi, Phong Chỉ đã mất tích, chắc là bị người ta bắt đi.”
“Bắt đi?” Hoa Liên sửng sốt, “Quân Hầu đâu?” Tiểu Chỉ vẫn luôn ở bên cạnh Quân Hầu, nàng ấy sao có thể mất tích. Hơn nữa, thành Nam Khê sơn kia, Quân Hầu dậm chân một cái chính là động đất, Tiểu Chỉ là nghịch lân* của Quân Hầu, ai dám động thủ với nàng ấy chứ?
* nghịch lân: tương truyền dưới cổ mỗi con rồng lớn đều có một miếng vảy trắng to bằng bàn tay có hình vành trăng, một khi chạm đến chỗ này, tính khí của con rồng sẽ bạo phát như núi lửa phun trào ~> nghịch lân có thể hiểu là điểm mấu chốt quan trọng không thể chạm tới của một người
“Quân Hầu thân bị thương nặng, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.” Nói đến đây, Khổng Mân cũng không nhịn được mà thở dài, Quân Hầu so với những kẻ có cùng đẳng cấp, thực lực tuyệt đối là số một số hai, có thể khiến cho hắn bị trọng thương ngay trong phủ thành chủ, còn mang Phong Chỉ đi, lại không khiến cho bất cứ kẻ nào chú ý, tu vi của đối phương, còn cao hơn ông ta.
Vốn chuyện này ông ta hẳn là không nên nói cho Hoa Liên biết, nhưng đối phương lại để lại một thứ ở thành Nam Khê sơn.
Nhìn thấy đóa hoa như được tạc từ băng trong tay Khổng Mân, tay của Hoa Liên khẽ run lên, dưới tay áo, chậm rãi siết chặt thành nắm đấm. Thương Tình, ả không dám xông vào Đại Hoang sơn, lại sai người bắt Tiểu Chỉ đi, quả nhiên thật là có thủ đoạn.
Có điều, cho dù nàng có biết rõ trong lòng cũng không thể tìm Thương Tình đòi người, bởi vì ả căn bản sẽ không thừa nhận.
“Cám ơn.” Hoa Liên nhận lấy đóa Băng Hồn hoa kia, ngọn lửa diễm lệ như máu trên tay nháy mắt đã bao bọc lấy đóa hoa kia, rất nhanh, Băng Hồn hoa đã biến mất từ trong lòng bàn tay nàng.
Con ngươi của Khổng Mân thu hẹp, ông ta càng thêm tò mò với ngọn lửa Hoa Liên khống chế. Chắc là vị tiền bối thần thông kia đã dạy cho nàng, loại lửa này, ông ta còn chưa thấy bất cứ kẻ nào từng dùng qua.
“Hoa Liên, chuyện này không ai có thể giúp được ngươi.” Khổng Mân sống bao nhiêu năm như vậy, sớm đã tu thành tinh, đương nhiên biết rõ chuyện này là do ai làm.
Chẳng qua là, bọn họ không nắm được bất cứ nhược điểm nào của đối phương, hơn nữa hiện giờ Chính đạo và Yêu tộc đang kết liên minh, chỉ riêng điểm này thôi bọn họ đã không thể vì một mình Hoa Liên mà trở mặt với Chính đạo rồi.
“Ta biết.” Hoa Liên không mặn không nhạt đáp lại, chuyện này vì nàng mà bắt đầu, chính nàng sẽ tự xử lý. Bắt Tiểu Chỉ để uy hiếp nàng, không thể không nói, Thương Tình đã thành công, vô cùng thành công.
“Ngươi… phải tỉnh táo.” Nói cho cùng thì Phong Chỉ chỉ có một nửa huyết dịch của Yêu tộc, trong mắt họ, không có bất cứ giá trị gì. Nhưng nàng là bằng hữu của Hoa Liên, Hoa Liên thấy nàng có giá trị, vậy là đủ rồi.
“Yên tâm, ta sẽ.” Hoa Liên ngẩng đầu nhìn Khổng Mân cười cười, không có gì bất thường.
Khổng Mân gật đầu một cái, bấy giờ mới xoay người bỏ đi. Ông ta nghĩ, với trí thông minh của Hoa Liên, tuyệt đối sẽ không làm chuyện bất lợi cho bản thân. Trước mắt, đối địch với Thương Tình cũng không phải là lựa chọn thông minh.
Sau khi Khổng Mân đi rồi, Hoa Liên ngồi một mình trong phòng thật lâu, cuối cùng mới lấy lò luyện đan ra.
Đây là lần đầu tiên Hoa Liên chủ động đề cập muốn gặp Lạc Lâm Cửu. Nàng mới nói với lò luyện đan chưa được bao lâu đã cảm thấy hoa mắt, chờ đến khi nàng đứng vững được thì đã một lần nữa đến sơn động mà Lạc Lâm Cửu đang ở.
Lạc Lâm Cửu không hề thay đổi, thậm chí ngay cả động tác cũng giống như lần đầu tiên hai người gặp mặt. Ông ấy chỉ có một bộ xương, Hoa Liên không tài nào nhìn ra được biểu cảm của ông ấy, trong lòng nàng cũng có chút lo sợ bất an, nhưng hiện giờ, người có thể giúp được nàng, chỉ có Lạc Lâm Cửu.
“Sao lại mang vẻ mặt này?” Lạc Lâm Cửu ngẩng đầu lên, lửa linh hồn trong khoang sọ tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, khiến cho người ta cảm thấy rất thoải mái.
“Sư phụ, con… muốn rời khỏi Đại Hoang sơn.” Hoa Liên cắn răng, giọng nói có chút run rẩy.
“Con đã quyết định rồi?” Lạc Lâm Cửu thở dài một tiếng, đồ đệ này của mình, vẫn luôn lý trí, cũng là một người rất có chính kiến, cho nên có một số việc, nếu nàng đã quyết định rồi thì không ai có thể khiến nàng thay đổi. Mà ông cũng không muốn thay đổi chính kiến của Hoa Liên, tu hành, rốt cuộc là tu những gì, mỗi lời nói cử động của nàng, mỗi quyết định mà nàng định ra, đều là một loại tu hành, đạo của mình, người khác vĩnh viễn không thể nhúng tay.
Hơn nữa, thứ ông tán thưởng, chẳng phải là tính cách này của Hoa Liên hay sao. Tỉnh táo, thông minh, hiểu lí lẽ, nhưng thỉnh thoảng cũng xúc động, chưa từng hổ thẹn với lòng mình, nhân tài như vậy mới xứng làm đồ đệ của ông.
“Con nghĩ kỹ rồi.” Hoa Liên cắn cắn môi dưới, nàng rũ mắt xuống, không dám nhìn đến Lạc Lâm Cửu.
“Cũng được, vi sư liền đi cùng con một chuyến vậy.”
“Nhưng mà…”
“Vi sư không thể rời khỏi chỗ này, chỉ có thể chuyển lửa linh hồn bám vào lò luyện đan, có điều đối phó với vài tu sĩ, chỉ thế thôi là đủ rồi.” Lời của Lạc Lâm Cửu khiến cho trái tim Hoa Liên hơi rục rịch, ông ấy gọi những người đó là tu sĩ.
Nói cách khác, trong mắt ông ấy, những người đó đều giống nhau, vô luận là vượt qua mấy đạo Thiên kiếp. Vậy thì vị sư phụ này của mình rốt cuộc là đến từ nơi nào? Tất cả mọi người đều nói ông ấy đã phi thăng, trên thực tế, ông ấy lại lấy hình thái này để ở lại nhân gian, đã có chuyện gì xảy ra trong quá khứ ư?
Những câu hỏi này vẫn quanh quẩn mãi không tan biến trong đầu Hoa Liên, có điều nếu sư phụ không chịu nói, đương nhiên có nghĩa là chưa phải lúc nàng cần biết.
“Cám ơn sư phụ.” Hoa Liên cũng chẳng kiểu cách khách sáo với ông ấy, nàng đến cũng chỉ vì mong sư phụ giúp một tay, chẳng qua là không ngờ tới, ông ấy lại đi cùng mình.
Lạc Lâm Cửu không nói gì, ngọn lửa linh hồn lặng lẽ bùng cháy trong đầu ông đột nhiên bốc lên kịch liệt, sau đó chợt vọt ra ngoài từ trong hộp sọ.
Hoa Liên đúng lúc lấy lò luyện đan ra, cuối cùng, lửa linh hồn của Lạc Lâm Cửu tiến vào trong lò luyện đan, một luồng hơi thở mỏng manh mà Hoa Liên chưa bao giờ cảm nhận được từ từ bao bọc lấy lò luyện đan.
Đây cũng là lần đầu tiên nàng thực sự cảm nhận được hơi thở trên người sư phụ mình, khác với yêu khí, mỏng manh nhưng tràn trề, đầy ắp chính khí. Quan trọng nhất là, hơi thở kia, khiến cho Nghiệt hỏa bên trong đan điền của nàng bỗng rục rịch.
Nếu không phải Hoa Liên mạnh mẽ áp chế, sợ rằng lúc này Nghiệt hỏa đã từ trong đan điền vọt ra chạy thẳng đến lò luyện đan. Nghiệt hỏa, không gì không đốt, nhưng diệt thần hồn, quả nhiên là thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.