Ngự Linh Thế Giới

Chương 57: Điều kiện thứ ba




Trước đó vài ngày, theo như yêu cầu của Đỗ gia, Vạn Thông Thương Hội chuyển đến một hồn Ly Miêu có phẩm chất trác tuyệt. Lần giao dịch này Đỗ gia bỏ ra tất cả ba vạn Huyền thạch, có thể nói là một cái giá không nhỏ.
Mà hôm nay ở đây có tận năm ấu thú Bách Linh Tước phẩm chất trác tuyệt lại thêm một ấu thú phẩm chất hoàn mỹ nữa. Tất cả đều mang huyết mạch vương giả, giá trị của chúng tất nhiên sẽ tăng thêm vài lần. Cho dù số lượng có nhiều nhưng phẩm chất từ trác tuyệt trở lên thì với tình hình cung không đủ cầu hiện tại của Huyền giả mà nói, số lượng chắc chắn không phải vấn đề, lợi nhuận tuyệt đối sẽ không bị giảm. Phần lớn Huyền giả ngày nay đều sử dụng Huyền linh phầm chất bình thường, còn đệ tử gia tộc thì rất cần Huyền linh phầm chất ưu tú trở lên.
Vân Mộ khi ra giá năm mươi vạn Huyền thạch, hắn đã tính đến khả năng Vạn Thông Thương Hội có thể chi trả được hay không. Đây tuyệt đối không phải cái giá quá đắt mà ngược lại có thể nói là quá rẻ thì đúng hơn, sao với nửa bán nửa tặng cũng không khác là mấy.
Một ấu thú Bách Linh Tước phẩm chất hoàn mỹ lại mang huyết mạch vương giả, giá trị chắc chắn hơn năm mươi vạn Huyền thạch. Hơn nữa năm ấu thú còn lại đều có phẩm chất trác tuyệt, ít nhất cũng đáng hai mươi vạn Huyền thạch.
Khi Tiền Bất Nhị và Hoa Do Liên nghe được giá mà Vân Mộ đưa ra, hai người suýt nữa đáp ứng ngay lập tức, chỉ có Phạm Trọng Văn bình tĩnh nhận lấy danh sách Vân Mộ đưa.
Năm mươi vạn Huyền thạch, một nửa trả, một nửa dùng vật đến thay.
Sau khi xem danh sách, khuôn mặt Phạm Trọng Văn hiện đầy vẻ kinh ngạc, nếp nhăn xếp lại thành một đoàn.
Những thứ được ghi trên danh sách này không quá khó tìm nhưng số lượng lại vô cùng khổng lồ, không phải một sớm một chiều có thể tìm đủ được. Cho dù là Vạn Thông Thương Hội, cũng phải tốn rất nhiều nhân, vật lực mới có thể hoàn thành.
Tiền Bất Nhị và Hoa Do Liên thấy vẻ mặt Phạm Trọng Văn khác thường thì tò mò lại xem. Xem xong vẻ mặt hai người này cũng đồng dạng hiện lên vẻ kì lạ khó giải thích.
"Ta nói tiểu huynh đệ Vân Mộ, hiện tại không có thiên tai cũng không phải thảm hoạ chiến tranh, ngươi thu thập nhiều đồ vật như vậy làm gì?"
Nghe Tiền Bất Nhị hỏi, Vân Mộ không trả lời mà hỏi ngược lại: "Tiền chưởng quỹ, ngươi đang dò xét ta sao?"
"Ách!"
Tiền Bất Nhị giật mình, vội vàng khoát tay nói: "Thật có lỗi, thật có lỗi tiểu huynh đệ. Ta chỉ không kìm được tò mò chút thôi, tuyệt đối không có ý dò xét."
Trầm ngâm một lát, Vân Mộ dứt khoát nói thẳng: "Có một số việc nói ra các ngươi chưa chắc đã tin nhưng trong vòng ba năm tại nơi biên cảnh này sẽ xảy ra đại họa, cho nên ta cần phòng ngừa trước, cố gắng chuẩn bị chu đáo tất cả mọi thứ."
"Cái...cái gì?!"
Tiền Bất Nhị và Hoa Do Liên sững sờ tại chỗ, ngay cả kẻ dày dạn kinh nghiệm như Phạm Trọng Văn trên mặt cũng hiện đầy vẻ kinh ngạc.
"Tin tức này tiểu huynh đệ làm sao biết được? Thực sự có chút nói quá rồi!"
Tiền Bất Nhị bừng tỉnh, hỏi Vân Mộ với vẻ nghiêm trọng.
Là một thương nhân quanh năm làm ăn khắp nơi, vào Nam ra Bắc, Tiền Bất Nhị tất nhiên nghe ngóng được rất nhiều tin tức nhưng hắn lại chưa từng nghe nói qua nơi biên cảnh xảy ra việc lạ gì. Cho dù ngẫu nhiên có dị tộc đến quấy rối nhưng quy mô tương đối nhỏ, không thể gây nên sóng gió.
Nếu như nói lời này xuất phát từ một thiếu niên bình thường hoặc một người thường thì khẳng định không có ai tin là thật, nhưng đối phương là một thiếu niên bình thường sao? Đương nhiên không phải!
Thiếu niên bình thường có thể có quan hệ với Sơn Ngoại Sơn?
Thiếu niên bình thường có thể một lúc lấy ra sáu ấu thú có phẩm chất trân quý như vậy?
Thiếu niên bình thường có thể một hơi tiêu hết mấy chục vạn Huyền thạch?
Lúc này, Hoa Do Liên cũng phục hồi tinh thần lại, ôn hoà nói: "Tiểu tử, đồ có thể ăn bậy, lời nói không thể nói lung tung. Ngươi có biết nếu tin tức này truyền đi, rất có thể sẽ khiến biên cảnh đại loạn. Đến lúc đó không biết sẽ có bao nhiêu sinh linh chết oan, đây chính là tội lớn đấy."
Vân Mộ không biết giải thích thế nào, đành cười cười: "Ta đã nói khi nãy, có một số việc, cho dù có nói ra cũng chưa chắc có người tin. Hơn nữa đây không phải là chuyện mà các ngươi có khả năng gặp được. Cho dù ta có hết sự thật, ba người liệu có dám nghe?"
"Ách!"
Tiền Bất Nhị và Hoa Do Liên hai mặt nhìn nhau, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên mở miệng như thế nào.
Thực tế, bọn hắn muốn xác nhận tin tức này có đáng tin hay không, không chỉ vì tò mò mà nguyên nhân lớn nhất là điều này đối với thương hội mà nói là một chuyện vô cùng quan trọng, ảnh hưởng đến tất cả kế hoạch trong tương lai.
Chỉ có điều, nghe hiểu được thâm ý trong lời nói của Vân Mộ, Tiền Bất Nhị và Hoa Do Liên cả người lông tơ dựng đứng, không tự giác lắc đầu, sợ khiến mình cuốn vào vòng xoáy lúc nào không hay.
Hai hàng lông mày của Phạm Trọng Văn nhăn lại. Hắn không bị tin tức của Vân Mộ làm cho khiếp sợ mà đang âm thầm phỏng đoán lai lịch đối phương.
Thiếu niên này đến cùng là người nào? Có thân phận gì?
Giao dịch lớn, ra tay hào phóng, tin tức rợn người...một thiếu niên thần bí như thế sao có thể là đệ tử ngoại viện của Vân gia? Nhưng rõ ràng người này bị đuổi khỏi Vân gia, chẳng lẽ tất cả người của Vân gia mắt đều bị mù, hay nói đây đều là kế hoạch do Vân âm thầm bày ra?
Từng ý nghĩ vừa hiện lên trong đầu, Phạm Trọng Văn chưa kịp suy xét hết đã lập tức phủ nhận.
Hắn biết gia chủ Vân gia Vân Thừa Đức không phải ngày một ngày hai. Đó là một lão nhân rất cố chấp, có dã tâm, có gan làm nhưng lại không có tầm mắt, hơn nữa đặt lợi ích trước mắt rất nặng. Cả đời lão chỉ sợ đạt được thành tựu như hôm nay đã là hết mức. Muốn tiến thêm một bước nữa, trừ phi đạt được cơ duyên lớn trời cho.
Nếu không phải Vân gia ở phía sau chỉ đạo, vậy là ai hoặc thế lực nào đứng sau thiếu niên này?
Dù sao Phạm Trọng Văn cũng rất khó mà tin tưởng một thiếu niên có thể một mình xử lý chuyện quan trọng như thế. Cho dù hắn có là thiên tài nhưng không có kinh nghiệm từng trải phong phú, cơ trí hoàn hảo thì khó có khả năng làm được như thế này.
...
Nhìn xem vẻ mặt ba người vừa nghi ngờ, vừa không quá chắc chắn, Vân Mộ ngầm thở dài. Hắn đã biết sớm kết quả sẽ như vậy. Có những sự thật thực vô cùng tàn khốc khiến ai cũng khó mà tin tưởng.
"Nếu mọi người đã không còn nghi vấn, vậy chúng ta cùng nói chuyện chính."
Nghe Vân Mộ nhắc nhở, bọn người Phạm Trọng Văn mới hồi phục lại tinh thần.
Tiền Bất Nhị lập tức mở miệng nói:"Tiểu huynh đệ Vân Mộ, tuy chúng ta cầm quyền lưu thông hàng hóa nhưng danh sánh vật tư ngươi cần thực sự rất nhiều, không thể hoàn thành trong nay mai được…”
"Điều này không sao."
Vân Mộ khoát tay áo, tiếp lời đối phương: "Ta biết rõ để thu thập nhiều đồ như vậy thì cũng khó cho nên hạn trong nửa năm thương hội các ngươi chuẩn bị đủ cho ta là được. Dù sao ta cũng cần thời gian nhất định để trù tính những việc khác."
"Nếu như thì hoàn toàn không vấn đề gì. Tiền Bất Nhị ta có thể đảm bảo.”
Tiền Bất Nhị dùng sức vỗ ngực khiến thịt mỡ toàn thân rung rung kịch liệt hai cái, nhìn qua có chút buồn cười.
Đợi bầu không khí hòa hoãn xuống, Hoa Do Liên không dằn nổi mà vội hỏi: "Tiểu tử, nói mau nói, điều kiện thứ ba của ngươi là gì?"
Nghe được lời nói của Hoa Do Liên trong lòng Tiền Bất Nhị không khỏi khẩn trương một hồi, sợ Vân Mộ giở công phu sư tử ngoạm. (đòi hỏi quá nhiều, vượt quá khả năng)
Ai ngờ Vân Mộ lại chuyển hướng sang Phạm Trọng Văn, cung kính thi lễ một cái, nói: "Điều kiện thứ ba của Vãn bối cái chính là hy vọng Phạm tiền bối có thể chỉ dạy Huyền Văn chi đạo."
"Cái gì? Ngươi...ngươi muốn cùng lão hủ học Huyền Văn chi đạo!?"
Dù Phạm Trọng Văn rất khiêm tốn nhưng giờ phút này cũng không khỏi đỏ bừng cả khuôn mặt.
Mà Tiền Bất Nhị và Hoa Do Liên nhìn nhau một cái, hoàn toàn không ngờ đến chuyện vừa xảy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.