Ngự Linh Thế Giới

Chương 34: Thần miếu núi hoang




"Tha... Quỷ đại nhân tha mạng! Chúng ta sẽ không bao giờ ăn vụng đồ cúng nữa! Không bao giờ nữa!"
"Đúng vậy đúng vậy, chúng ta không dám nữa rồi!"
"Không nên ăn chúng ta, thực không thể ăn chúng ta!"
"Đúng vậy đúng vậy, không thể ăn chúng ta!"
...
Trương Nhiên liều mạng cầu xin tha thứ, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, bộ dạng kia quả thực còn trông thê thảm hơn so với khóc cha mẹ chết.
Chu mập ở bên cực lực phụ họa, càng sợ hãi, tốc độ ăn của hắn lại càng nhanh, trong chốc lát mà bánh bao trong lòng hắn đều bị tiêu diệt sạch sẽ.
"Mẫu thân, bên ngoài có người đến?"
Trong miếu vang lên tiếng gọi, "Nữ quỷ tóc bạc" lạnh lùng nhìn hai người một cái sau đó xoay người bỏ đi.
"Chỉ là hai tiểu tử ít tuổi, không có gì đáng ngại... Con làm xong việc chưa? Có cần mẫu thân giúp gì hay không?"
"Không cần không cần. Cứ để hài nhi xử lý là được. Con đang lột da nó, rất nhanh sẽ xong... Nhưng da của nó rất dày, cũng không biết thịt có ngon hay không nữa. Đợi chút nữa lấy xương nấu canh, cái da này vừa lúc có thể dùng làm áo chống lạnh."
"Ừ, vậy mẫu thân đi nấu nước, chút nữa có thể nấu rồi."
...
Nghe đối thoại từ trong miếu truyền ra, Trương Nhiên và Chu mập sợ đến mức cả người xụi lơ, ngay cả sức để chạy trốn cũng không có.
Trời ạ! Nữ quỷ tóc bạc kia vậy mà đã hại chết một người, còn sinh một tên tiểu quỷ. Nó đang giúp quỷ mẫu xử lý thi thể trong miếu.
Tàn ác! Thật sự quá tàn ác rồi!
Vì sao ông trời không hạ sét, đánh chết những ác quỷ thương thiên hại lý này đi? Vị tổ tông nào nhanh hiển linh, nếu không Trương gia chúng ta thật sự tuyệt hậu!
Vừa nghĩ đến việc mình sắp bị lột da róc xương, cả người Trương Nhiên đã cảm thấy vô cùng hoảng sợ. Ngay đến Chu mập vốn phản ứng chậm chạp, lúc này mặt cũng tái xanh.
...
"Mẫu thân, người tới là khách. Không bằng gọi hai người bên ngoài cùng vào ăn đi, dù sao nó cũng rất lớn, thịt lại nhiều, hai chúng ta sẽ ăn không hết."
"Ăn không hết có thể giữ lại ăn dần, cần gì phải chia cho người khác."
"Không sao đâu người. Thịt phải ăn tươi sống mới tốt, dù sao con cũng có thể đi kiếm tiếp."
"..."
Âm thanh trong miếu lại vang lên lần nữa, Trương Nhiên và Chu mập một trận sởn tóc gáy. Mẫu tử quỷ này không chỉ sắp ăn thịt người mà còn muốn mời bọn họ cùng ăn, thực sự là điên cuồng biến thái!
Không được! Phải chạy! Không thể ngồi chờ chết!
Hai người khó khăn bò lên khỏi mặt đất, trong lòng mới hiện lên một chút ý nghĩ phản kháng đã thấy nữ quỷ tóc bạc quay lại.
"Các ngươi vào đi. Con ta mời các ngươi cùng ăn."
Nghe nữ quỷ tóc bạc nói, hai chân Trương Nhiên và Chu mập mềm nhũn, lại quỳ rạp xuống đất lần nữa.
"A... A a, quỷ đại nhân không cần khách khí. Chúng... Chúng ta không đói bụng..."
"Đúng vậy đúng vậy, chúng ta không đói bụng!"
Hàm răng Trương Nhiên đánh vào nhau cầm cập, môi run lẩy bẩy.
Ngay cả Chu mập vốn là loại người thèm ăn như mạng cũng suýt nữa phun hết bánh bao vừa mới ăn.
Lúc này, một thiếu niên chừng mười hai, mười ba tuổi từ bên trong đi ra.
Thiếu niên kia cả mặt và đầu toàn máu là máu, trong tay cầm theo một thanh sài đao(dao bổ củi), máu từ trên đó thi nhau nhỏ xuống, rõ ràng là khuôn mặt tươi cười nhưng khi người khác nhìn vào lại có cảm giác dữ tợn khủng khiếp.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Trương Nhiên và Chu mập lập tức sụp đổ, co rúm người lại kêu rên không ngừng.
"Quỷ đại nhân, chúng ta sai rồi, không nên giết ta! Không nên giết ta!"
"Đúng vậy, đúng vậy, không nên giết chúng ta!"
"Hai vị quỷ đại nhân, về sau ngày lễ ngày tết, chúng ta nhất định thắp nhiều hương nhiều nến cho các vị!"
"Đúng vậy đúng vậy!"
...
Nhìn thấy hai người đang nói lung tung không đầu không cuối, thiếu niên sửng sốt một chút nhưng ngay sau đó lập tức khinh bỉ, nói: "Hai người các ngươi không được nói bậy. Cái gì mà quỷ đại nhân, tên ta là Vân Mộ. Đây là mẫu thân của ta, chúng ta đều là người, không phải quỷ."
"A?"
"Cái gì?"
Trương Nhiên và Chu mập bỗng ngây ngốc tại chỗ, mở to mắt nhìn một lượt từ trên xuống dưới mẫu tử đối phương.
Có tay có chân, còn có bóng...Dường như, giống như, chắc không phải là quỷ... Lẽ nào thực sự mình hiểu lầm rồi!?
Vẻ mặt hai người dịu xuống nhiều nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm như cũ. Nhìn thiếu niên gọi là Vân Mộ ở trước mắt này thực sự quá kinh khủng rồi.
"Ách! Xấu hổ, vừa mới xử lý một con heo rừng, nên cả người là máu."
Vân Mộ cúi đầu nhìn lại người mình, bật cười khanh khách. Hắn biết rõ cả người mình đầy máu, xác thực là gây chú ý vì vậy xoay người đi ra phía sau miếu.
"Heo... heo rừng?"
Trương Nhiên và Chu mập hai mặt nhìn nhau, trên đầu đầy một mảng xám xịt.
"Trương Nhiên, chúng ta có đi hay không?"
"Tên mập nhà ngươi chỉ toàn là thịt, đi hướng nào mà đi?"
"Thế chẳng lẽ ở lại ăn như vậy... Phải làm như vậy?"
"Vô nghĩa! Nếu bọn họ là quỷ, chúng ta có thể chạy được sao? Còn nếu bọn họ không phải quỷ, ở lại càng thêm an toàn chứ sao nữa."
"Hả hả, cũng là ngươi thông minh."
"Đương nhiên!"
...
Hai người miệng chưa động, toàn bộ dựa vào ánh mắt và vẻ mặt mà trao đổi.
Sau một lúc, Vân Mộ lại lần nữa đi ra, trên người đã đổi một bộ áo vải sạch sẽ, tóc đen ướt đẫm tùy ý buộc ở sau lưng, cả người nhìn qua thần thanh khí sảng, rất có mấy phần khí khái của thiếu niên.
"Ngươi... Ngươi họ Vân? Các ngươi là người của Vân gia?"
Trương Nhiên tâm tư nhạy bén, bỗng nhiên nghĩ đến lời Vân Mộ vừa tự giới thiệu.
Nhắc đến Vân gia, vẻ tươi cười trên mặt Vân Mộ nhạt đi, sau đó lắc đầu nói: "Ta họ Vân, mẫu thân ta cũng họ Vân, nhưng chúng ta không phải người của Vân gia... Chí ít, hiện tại không phải, về sau cũng không phải."
"Ách?"
Chu mập gãi gãi đầu, nghi hoặc hỏi: "Thế là làm sao? Vậy rốt cuộc có phải hay không?"
"Bộp"
Trương Nhiên quýnh lên, không chút nể nang đập cho Chu mập một cái, thấp giọng quát: "Ngu ngốc! Tên mập nhà ngươi thiểu năng hả! Người ta có phải người Vân gia hay không, liên quan gì đến ngươi!"
"Không phải ngươi hỏi trước sao? Sao lại đánh ta!"
Chu mập ôm đầu, vẻ mặt đáng thương nhìn sang, Trương Nhiên cũng vô cùng thắc mắc.
Vân gia là thổ bá vương ở vùng xung quanh Lưu Vân trấn này, không người không biết, không người không hiểu. Cho nên khi nghe nói đến thiếu niên họ Vân, Trương Nhiên không tự giác nghĩ tới Vân gia. Tuy nhiên nếu đối phương đã không muốn thừa nhận, Trương Nhiên cũng không tiện hỏi nhiều, tránh cho rước lấy họa vào thân.
Vân Mộ nhìn ra được những suy nghĩ trong lòng hai người, không phủ nhận, nhún vai, mang theo hai người này đi vào trong miếu.
...
...
Tàn miếu rách nát, mạng nhện giăng đầy.
Một thần tượng cao khoảng ba trượng ngã đổ ở bên cạnh, phủ đầy bụi bặm trầm tích, khắp nơi loang lổ vết tích thời gian, hiển nhiên đã bị bỏ hoang nhiều năm.
Thời đại Thần Đạo qua đi khiến cho toàn bộ thần miếu cũng sụp đổ theo, nơi đây là một trong số đó.
Nhưng mà không có người biết, thần linh tuy rằng vẫn lạc, nhưng Thần Vị truyền thừa lại mãi mãi trường tồn, chỉ vì rất nhiều nguyên nhân khác nhau mà không hiện thế. Thẳng đến sau tai biến, mọi người mới dần dần phát hiện thần miếu có rất nhiều chỗ huyền diệu. Kết quả là, từng tòa thần miếu rách nát lại lần nữa tái hiện nhân gian, huy hoàng tái khởi.
Vân Mộ vừa khéo là người biết rõ bí mật này, chỉ tiếc ở đời trước sau khi tai biến phủ xuống, rất nhiều thần miếu đều bị các thế lực lớn chiếm cứ. Lúc đó Vân Mộ mới chỉ là một Huyền Sư nho nhỏ, căn bản không có tư cách nhúng tay đi tranh đoạt thần miếu. Mà một đời này, hắn đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội như vậy.
Do đó ba tháng trước, sau khi rời khỏi Vân phủ, Vân Mộ liền lấy danh nghĩa tiềm tu, mang theo mẫu thân tới tòa thần miếu bị tàn phá này. Lúc đó Vân Thường nản lòng thoái chí, thậm chí có chút hận đời, ở ẩn tại nơi này trái lại hợp với tâm ý của nàng.
Mà nơi đây, chính là thần miếu duy nhất ở vùng gần Lưu Vân trấn, cũng là một trong số ít thần miếu ở toàn bộ biên cảnh Tây Nam.
Vân Mộ không chút nào hối hận về việc rời khỏi Vân gia, bởi vì tòa thần miếu này sẽ là căn cơ để hắn đặt chân lên loạn thế sau này. Nếu không thể thay đổi tất cả thì ít nhất hắn cũng phải giữ lại cho mình một nơi an bình, một chốn thiên đường để về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.