Ngự Linh Sư Thiên tài

Chương 96: Biện pháp vẹn toàn đôi bên (1)




Khóa trái cửa phòng xong, Phượng Vũ lấy giường Thanh Lam Hồi Xuân Ngọc từ trong không gian ra, ngồi xếp bằng trên giường, bắt đầu tu luyện mà mỗi ngày phải làm.
Hiện giờ nàng đã thuộc làu làu《Ngự Linh pháp quyết》nhưng chỉ tu hành được một đoạn ngắn trong đó mà thôi.
Tát Lan Ca trăm ngàn năm qua chỉ có hai người Ngự Linh sư không phải là không có đạo lý, Ngự Linh thuật đối với tư chất của tu hành giả yêu cầu cao đến mức biến thái vẫn chỉ là thứ yếu, mấu chốt nhất lại càng ở chỗ tâm pháp thâm thuý khó hiểu này. Tuy là Phượng Vũ có minh sư* (~ thầy giáo đại tài) chỉ điểm, nhưng dù sao Ban Tư cũng chưa luyện xong bản công pháp này, lúc Phượng Vũ tiến triển đến lĩnh vực bình cảnh hắn chưa từng tiếp xúc qua, thì cũng đã bắt đầu lặng yên hiển lộ.
Ánh sáng mặt trời từng chút từng chút biến mất, trong phòng, mồ hôi trên trán Phượng Vũ ngày càng tụ càng nhiều. Lúc gian phòng hoàn toàn rơi vào trong đêm tối, cả người nàng mồ hôi chảy ròng ròng giống như là vừa bò ra từ trong sông vậy.
Sau một lúc lâu, nàng thất vọng mở to mắt: “Vẫn lại là giống với mấy ngày hôm trước, từ sau khi rời khỏi Tử Vong Hiệp Cốc thì liền không có gì tiến triển, mỗi ngày tĩnh toạ (~ ngồi thiền) tu hành chỉ là đang hấp thu linh lực để tăng cường bổ sung vào kinh mạch mà thôi.”
Nghĩ đến trước kia mỗi lần tu luyện xong đều có cảm giác tràn đầy giống như vậy, Phượng Vũ ít khi cảm thấy buồn bực dâng lên: “Chậc, chẳng lẽ đây là bình cảnh trong truyền thuyết? Ta có phải nên bế quan không để ý tới việc vặt vãnh toàn tâm toàn ý tu hành một phen hay không. Nhưng làm như vậy, chuyện của sư phụ thì làm sao bây giờ?”
Đột nhiên, nàng nghĩ đến gần đây vẫn luôn không rảnh động vào lò dược, trước mắt nhất thời sáng lên: “Đúng rồi, có lẽ có thể mượn dùng hiệu lực của đan dược!”
Trước đây khi vừa mới bắt đầu tu hành, Luci đã từng cho nàng không ít phương thuốc dân gian, đều là những vật rất có ích lợi đối với tu hành. Nhưng sau đó liên tiếp xảy ra nhiều chuyện, cộng thêm tấn cấp thuận lợi, nàng liền quên đi vài thứ kia. Hiện tại nhớ tới, quả thực là như lấy được trân bảo.
Nàng từ trước đến nay luôn là theo phái hành động, lúc này tùy tiện thay đổi một thân y phục sạch sẽ liền chạy ra quán rượu.
Chu Tước đúng lúc mua đồ trở về, trông thấy Phượng Vũ đâm đầu đi tới, lập tức cười nói: “Chủ nhân, không phải người mới vừa nói rất thích thịt nướng nơi này sao? Ta tìm được hương vị nhà làm lại càng thơm ngon, ngươi nếm thử - - “
Lời còn chưa dứt, Phượng Vũ đã đi nhanh lướt qua, đi về phía đường phố, chỉ có dư âm lượn lờ: “Các ngươi chính mình ăn đi, đừng chờ ta!”
“Ách... Chủ nhân sao gấp gáp vậy, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì? Nhưng mà nàng nên nói cho ta biết chứ.”
Chu Tước xách theo bao lớn bao nhỏ, đầu đầy mờ mịt trở lại quán rượu, hỏi đám người Vân Sâm Lam vẫn còn nán lại ở trong phòng, cũng không có được lời giải đáp, đành phải giữ lại vấn đề mê muội này trở về phòng suy đoán.
May mà ngày hôm sau, cái vấn đề mê muội này tự động có giải đáp.
“Chủ nhân, đây là mục đích đêm qua người đi ra ngoài?”
“Không sai, đừng nhìn nó có chút xấu, nhưng chủ tiệm bảo đảm tuyệt đối cường tráng (~ khỏe mạnh, tráng kiện), hơn nữa lại có pháp thuật cố định, Sư Thứu bay cao tới đâu dù có va đập mạnh cũng sẽ không rơi xuống.”
Nhìn Sư Thứu to lớn bị pháp thuật cố định, trên cánh chim mang theo bạc thiết đang đứng trong phòng nhỏ, Luật Cung Thương hỏi ra nghi vấn trong đáy lòng mọi người: “Phượng tiểu thư, ngươi mang vào phòng làm gì? Là muốn ngủ ở trên lưng Sư Thứu sao?”
Cưỡi Sư Thứu đi Đô Thành cũng phải mất thời gian hai ba ngày, trung gian khó tránh khỏi phải tìm thành thị nghỉ chân. Phượng Vũ làm như vậy, có phải là không muốn làm chậm trễ thời gian đi đường? Trái lại thì rất phù hợp với cá tính của nàng.
Không ngờ, Phượng Vũ một lời liền phủ định suy đoán của bọn hắn: “Đương nhiên không phải, dù sao ngồi không cũng không có chuyện gì, ta muốn nhân cơ hội này luyện dược.”
“Luyện dược?” Trừ Chu Tước và Vân Sâm Lam ra, Mạnh Nguyên Phủ cùng Luật Cung Thương cũng đã lắp bắp kinh hãi.
Nhất là Mạnh Nguyên Phủ, lập tức liền vô cùng kích động: “Luyện Đan Sư cấp bậc hơi cao một chút hoặc là thế gia hay Dược Đường bồi dưỡng ra, hoặc là bị cường giả cướp đoạt, Luyện Đan Sư tự do gần như là không còn xuất hiện, cho nên giá cả đan dược vẫn luôn cao không giảm. Huyết - - Huyết Quang chúng ta có rất nhiều người phụ trách gặp tai ương, vẫn luôn đau đầu về chuyện nguồn cung cấp đan dược. Không biết trình độ luyện đan của Phượng tiểu thư đã đạt đến cấp bậc nào? Có thể luyện ra thuốc trị thương và Hồi thần dược được không?”
Nghe ra sự gượng gạo không tự nhiên và lộ rõ sự cưỡng ép bản thân tùy cơ ứng biến trong cách dùng từ chả đâu vào đâu của hắn, Phượng Vũ cũng không nói ra, lắc lắc đầu: “Ngược lại ta chưa từng thử xem qua bản thân mình là cấp bậc nào, thuốc trị thương cùng Hồi thần dược đã luyện chế được một ít, chẳng qua là về chủng loại thì không nhiều lắm.”
“Loại, chủng loại không nhiều lắm?” Mạnh Nguyên Phủ nhất thời há hốc miệng không hề có hình tượng: “Một Luyện Đan Sư có thể nắm giữ được hai loại phương thuốc đã là vô cùng may mắn, rất nhiều Luyện Đan Sư cấp bậc thấp đến suốt cuộc đời cũng chỉ biết luyện một loại đan dược. Phượng tiểu thư ngươi... Ngươi tới cùng là có lai lịch như thế nào?”
“Này...” Phượng Vũ không ngờ tới suýt chút nữa năng lực bị chính mình quên đi thế mà lại đưa tới phản ứng mãnh liệt như vậy, không khỏi khó hiểu nói: “Luyện Đan Sư thật sự khan hiếm như vậy sao?”
“Đúng vậy, chính là bồi dưỡng ra một tên Luyện Đan Sư cần hao phí rất nhiều dược liệu, không phải là người bình thường có thể chịu đựng được, chỉ có tài lực hùng hậu như những nhà tài phiệt thế gia hoặc là hoàng thất, mới có thể bồi dưỡng ra Luyện Đan Sư cấp bậc cao. Mà Luyện Đan Sư tự do lại bởi vì nguyên nhân không có thực lực tự bảo vệ mình, thường thường bị một số thế lực chú ý tới, vận khí tốt thì được cam kết lấy lễ vật hậu đãi mời về, vận khí xui xẻo thì gặp phải một thế lực ngang ngạnh, trực tiếp thì bị bắt cóc về. Cho nên một tới hai đi như vậy, người bình thường nguyện ý làm Luyện Đan Sư càng ngày càng ít, phương pháp phối chế đan dược chủ yếu là bị thế gia độc chiếm, giá cả càng ngày càng quý không nói, lại vẫn càng ngày càng khó mua.”
“Này thật đúng là làm cho sự việc càng ngày càng chuyển biến xấu.” Sau khi nghe lời giải thích xong, Phượng Vũ lại có một chút khó hiểu: “Nhóm Luyện Đan Sư tự do bị khi dễ (~ bắt nạt, ăn hiếp) như vậy, chẳng lẽ không muốn tạo thành liên minh sao? Hoặc là, do một phương thế lực nào đó ra mặt bảo hộ những người Luyện Đan Sư tự do này, làm giống như là trao đổi, nhóm Luyện Đan Sư lại là cung cấp số lượng đan dược nhất định. Nếu như vậy, chẳng phải là tất cả đều vui vẻ sao?”
“Ra mặt bảo hộ... Trao đổi...” Trước mắt Mạnh Nguyên Phủ sáng lên, “Đúng là ý kiến hay! Cho tới bây giờ sao ta chưa từng nghĩ tới nhỉ! Nếu làm như vậy, hai bên được theo như mong muốn, hỗ trợ cho nhau cùng có lợi, sẽ giảm bớt rất nhiều nghi kỵ. Thật đúng là vẹn toàn đôi bên!”
Nói xong, hắn vô cùng cảm kích nói: “Phượng Vũ tiểu thư, người thật sự là thiên tài, vậy mà cũng nghĩ ra được chủ ý tốt như vậy!”
“Ta chỉ là thuận miệng nhắc tới, cụ thể áp dụng như thế nào thì chắc chắn lại còn có rất nhiều quy tắc chi tiết cần phải suy nghĩ.”
So với Mạnh Nguyên Phủ kích động, Phượng Vũ bình tĩnh hơn nhiều: “Thời gian không còn sớm, chúng ta vẫn nên là trước tiên lên đường rồi sau đó lại tán gẫu.”
Dưới bầu trời quang đãng, hai đầu Sư Thứu giương cánh bay thẳng lên trời xanh, hình thể to lớn rất nhanh bay lên cao thành điểm đen nho nhỏ, trong lúc bay lướt qua từng chùm từng chùm mây trắng.
Đối với cư dân vùng Ngải Hòa mà nói, tình cảnh này mỗi ngày thấy không biết bao nhiêu lần rồi, đã sớm coi như không thấy gì. Nhưng chuyện ngày hôm qua, có một tiểu cô nương xinh đẹp xích mích với Tật Phong Lang, trong một đêm truyền khắp toàn thành, cho nên lúc nhìn thấy chỉ có hai đầu Sư Thứu trong thành này, không ít người đều đã dừng chân nhìn xem, chỉ trỏ, những lời nói đều không ngoài câu là rốt cục cũng có người xuất đầu, thay những người vô tội bị Tật Phong Lang khi dễ nhiều năm trút cơn giận.
“Ngày hôm qua Tật Phong Lang quả thực là thành chó nhà có tang, chắc các ngươi không được nhìn thấy cái bộ dáng giận mà không dám nói gì của bọn hắn, thật sự là hả lòng hả dạ! Hóa ra bọn hắn cũng có một ngày như vậy!”
Nghe được lời nói vô cùng cao hứng của người qua đường, ngồi ngay càng xe trước xe ngựa, cái người đỉnh đầu bao vô số băng vải – Cự Hán trợn trừng mắt, không chút nghĩ ngợi liền muốn tìm người nói chuyện kia tính sổ.
Lúc này, người trong xe đã sớm đoán được hắn sẽ muốn làm như thế, tức giận quát bảo ngưng lại: “Đã quên lời nói đêm qua ta dặn dò các ngươi rồi sao? Còn muốn gây chuyện?”
“Nhưng mà đại ca, chẳng lẽ liền không để ý tới bọn họ, mặc cho đám hỗn tạp này làm tổn hại thanh danh của chúng ta sao?” Cự Hán không cam lòng nói.
“Làm tổn hại thanh danh đoàn lính đánh thuê của chúng ta chính là ngươi đó!” Người trong xe trách mắng, “Không biết rõ người ta, thì đã tự tiện khiêu khích với người ta, bị người ta đánh cho răng rơi đầy đất cũng thì thôi. Kết quả là thậm chí sau khi bị đánh bại thì ngay cả dũng khí đánh trả cũng không có! Đội trưởng nếu biết hành động việc làm của các ngươi, khẳng định sẽ phế đám người các ngươi rồi sau đó trục xuất khỏi đoàn!”
“Không, đừng mà, đại ca!” Nghe được lời uy hiếp, Cự Hán hoảng sợ không thôi, “Ngươi nhất định phải giúp ta lần này! Đừng cho đội trưởng biết chuyện này!”
“Có gan làm thì phải có gan gánh vác! Sau này khi làm việc thì nên suy nghĩ nhiều hơn một chút biết chưa?”
Gõ thuộc hạ đủ rồi, người trong xe lúc này mới nói: “Yên tâm đi, mấy ngày nay đội trưởng bận bịu chuẩn bị chuyện thi đấu tuyển chọn ở Đô Thành, sẽ không tâm tư để ý tới việc nhỏ bên này. Nếu lần này người chúng ta phái đi làm tốt, đưa con ma thú trong giới chỉ của Nạp Linh đến trên tay đội trưởng an toàn, cực kỳ tôn kính dâng tặng cho lão nhân kia. Đến lúc đó đội trưởng cao hứng, ghi nhớ công lao này của chúng ta, mọi chuyện sẽ dễ bàn. Đợi lát nữa đừng vội vàng tới quá gần... Hừ hừ.”
Tuy rằng nhìn không thấy vẻ mặt của đại ca, nhưng Cự Hán nghe ra từ trong giọng điệu của hắn biết kế tiếp chắc chắn là có việc, vội vàng vểnh tai cẩn thận lắng nghe.
Quả nhiên, sau mấy tiếng cười lạnh, đại ca lạnh lùng nói: “Chờ thêm một thời gian, ngược lại ta muốn đi gặp tiểu nha đầu kia, thế nhưng dám ở trước mặt mọi người nhục mạ Tật Phong Lang ta, thật sự là rất lớn mật!”
Đám người Tật Phong Lang từ trước đến nay luôn ỷ vào thực lực mạnh mẽ, sau lưng lại có cả Hội Nguyên Lão làm chỗ dựa, từ trước đến nay luôn là bá chủ của Triều Hoa đế quốc, hơn nữa người từ cao xuống thấp đều là lòng dạ hẹp hòi, và tính tình có thù tất báo.
Người “Đại ca” này có chút đầu óc hơn Cự Hán, biết hiện tại chuyện quan trọng nhất là phải hoàn thành tốt nhiệm vụ đội trưởng giao cho, không muốn xảy ra chuyện bất ngờ nào. Nhưng việc này không hề đồng nghĩa với việc hắn cứ buông tha Phượng Vũ như vậy!
Đạt được lời hứa hẹn xuất đầu báo thù của đại ca, Cự Hán liền gần như quên đi đau đớn của vết thương, mặt mày hớn hở nói: “Đúng vậy! Đến lúc đó chúng ta nên đánh tiểu tiện nhân gần chết, lại lột sạch rồi treo lên đầu tường thành, để cho nàng cũng nếm thử mùi vị bị người nhục nhã là như thế nào.”
Lúc này, xe ngựa đã chạy ra tới ngoài thành. Xuống xe liền lên lưng của Cự Dực to lớn mà thủ hạ chuẩn bị tốt, đại ca cẩn thận sờ sờ giới chỉ của Nạp Linh trong lòng, mới hạ mệnh lệnh: “Khởi hành!”
Dưới sự chỉ huy của người điều khiển, Cự Dực bay thẳng lên trời, mà phương hướng đi tới, rõ ràng chính là Triều Hoa đế quốc Đô thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.