Ngự Linh Sư Thiên tài

Chương 92: Cẩu huyết nhận thân (1)




Thánh Tế tư cũng không phát hiện dã tâm của tâm phúc, trong lòng chỉ tính toán không dứt: mới vừa phát hiện dư nghiệt Ma Vực ở Tây Phong đại lục, tiếp đến đã có sứ giả thần chức bị giết chết. Chẳng lẽ, là dư nghiệt Ma Vực xuống tay sao?
Từ trước đến giờ Lạc thị của Tu Tháp Đế Quốc nhát gan sợ phiền phức, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện đắc tội Quang Minh Thánh Điện. Hơn nữa ở đó ngoại trừ cao thủ trấn quốc Hoàng thất cung phụng bên ngoài, những người thường cũng chỉ có thực lực bình thường, căn bản không có thực lực giết chết Cam Ma La.
Đúng, nhất định là dư nghiệt Ma Vực đã xuống tay.
Nghĩ đến việc chưa giành được《 Ngự Linh yếu quyết 》, năm đó vẫn chưa tra ra bí mật trong Ma Vực, Thánh Tế tư lắc đầu một cái, bác bỏ ý tưởng của Trọng Lê: “Hoàng thất Tu tháp nhất định không dám đối địch với Quang Minh Thánh Điện, theo bổn điện chuyện này còn có ẩn tình khác. Trước tiên ta sẽ phái Quang Minh Chi Tử đến đó điều tra kỹ chân tướng, rồi sau đó mới quyết định.”
“Nhưng ——” Thánh Tế tư lại muốn phái Quang Minh Chi Tử đi! Không thể nghi ngờ là ngài ấy khá coi trọng dien~meo~danlequy~suni~don chuyện này. Nghe tin này, đầu tiên Trọng Lê cả kinh, tiếp theo nghĩ đến Quang Minh Chi Tử tác phong cứng rắn không nói tình cảm và thể diện, lại cảm thấy sầu não.
Hắn còn muốn tranh cãi một hồi, lại bị Thánh Tế tư lạnh lẽo nhìn thoáng qua: “Thế nào, ngươi nghi ngờ quyết định của Thánh Tế tư sao? Hay là không phải tin tưởng năng lực của Quang Minh Chi Tử?”
“...... Thuộc hạ không dám.” Trọng Lê cắn chặt hàm răng, cúi đầu đành nhịn xuống tức giận.
Thánh Tế tư hài lòng nói: “Nếu vậy thì ngươi lui ra đi. Chờ kết quả điều tra có, sẽ quyết định tiếp.”
“...... Vâng”
Trong lúc rời khỏi đại điện, trong mắt Trọng Lê tràn đầy hung ác, nham hiểm: Quang Minh Chi Tử nhất định sẽ không vì tình riêng mà làm việc sai trái, nhưng, chẳng lẽ mình không thể lén lút động thủ sao? Hắn nhất định sẽ bắt được hung thủ dám can đảm sát hại ái đồ của hắn, hơn nữa còn khiến cho cả Tu Tháp chôn theo ái đồ của mình!
Tử Vong Chi Cốc.
“Chẳng lẽ có người ở chỗ này săn thú sao?”
Đi hai ngày, mỗi chỗ đi qua đều thấy có ma thú thoi thóp, thậm chí bên cạnh đang có người đến gần mà bọn chúng cũng không có sức tránh né. Nhìn bọn chúng bể đầu chảy máu, nhóm người Phượng Vũ không khỏi suy đoán, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Ý tưởng của Vân Sâm Lam ngay sau đó bị Ban Tư phủ nhận: “Loài người săn ma thú, bọn họ làm như vậy là để lấy tinh hạch và da cốt. Những ma thú này chỉ bị đánh trọng thương, tinh hạch quý báo nhất lại không bị đào đi, rõ ràng không phải là loài người hạ thủ.”
“Ừ, ta cũng vậy cảm thấy không phải là loài người làm.” Phượng Vũ phân tích nói, “Có thể đánh nhiều ma thú như vậy, khẳng định không phải một mình đánh, mà là một nhóm người cùng đánh, buổi tối nhất định đã đốt lửa nghỉ ngơi. Nhưng trên đường đến đây, chúng ta không nhìn thấy đống lửa và dấu vết cắm trại nào cả.”
“Vậy rốt cuộc là ai đã hạ thủ đây?” Vân Sâm Lam vẫn chưa nghĩ ra. Nếu bàn về việc dò thám, Độc Giác Thú nhận là thứ hai, không ai dám nhận thứ nhất. Nhưng đối với loại sự tình này, Vân Sam Lam chỉ có thể luống cuống.
Phượng Vũ trầm ngâm suy nghĩ tỉ mỉ chốc lát, nói: “Có phải là đồng loại đánh nhau hay không?”
“Có này có thể, nhưng mà khi đồng loại đánh nhau thì mục đích rất đơn giản. Có thể là tranh giành giống cái, địa hoặc còn không chính là vì tranh đoạt chức vị Tộc trưởng. Mà những ma thú bị thương không cùng chủng tộc, các ma thú khác chủng tộc đều có đủ, hoàn toàn không phù hợp với tình hình trước mắt.”
Ban Tư nghiên cứu ma thú nhiều năm, đối với tập tính của chúng thì rõ như lòng bản tay, nhưng vào lúc này cũng không hiểu rõ nguyên nhân.
“Có phải là tranh đoạt vị trí thủ lĩnh Tử Vong Chi Cốc hay không?”
“Cũng không giống. Nếu nói là tranh vị, bọn ma thú sẽ tự tụ tập lại một lần, khi đó cho dù cách mười mấy dặm, riêng mùi hôi thối trên người bọn chúng đã đủ làm cọng cây ngọn cỏ chết đi. Tóm lại tất cả phải cẩn thận. Nhưng mà Phượng Vũ, ngươi đã thành công thu phục Chu Tước Hỏa Linh, vậy thì không cần lo lắng rồi.”
Mặc dù tạm thời che giấu đồng bạn, nhưng đã từng tráo đổi mặt Chu Tước len trên người Ban Tư, dĩ nhiên Phượng Vũ sẽ không giấu giếm hắn gì cả.
Chỉ là từ lúc nói cho hắn biết Chu Tước Hỏa Linh đã nhận mình làm chủ nhân, Ban Tư suốt ngày ao ước ca ngợi, ngày nào cũng phải nói chuyện này một lần, rất tự hào của trình độ dạy học mình nhìn một chút, mình chỉ dạy tiểu cô nương này mấy ngày, mới đảo mắt đã thu phục được một trong thiên địa ngũ linh là Chu Tước. Thiên phú học sinh cực kì cao, chắc chắn không thể thiếu công lao của lão sư.
Đối với lần này Phượng Vũ có chút dở khóc dở cười, chỉ là suy nghĩ một chút đến khúc mắt của Ban Tư, cũng hiểu tâm tình của hắn, liền mặc cho hắn đắc chí, không hề nữa nói gì.
Trong lúc đó, Phượng Vũ cũng không lơ là mà luôn để ý sự vật chung quanh. Chú ý tới ma thú bị thương ở ven đường, vết thương càng ngày càng “mới”, hiển nhiên là mới vừa bị thương không bao lâu, liền nhắc nhở đồng bạn nói: “Mọi người chú ý, có thể người làm ma thú bị thương nặng người đang ở gần đây.”
Vừa dứt lời, lập tức nghe được phía trước cách đó không xa truyền đến một tiếng hét thảm. Ngay sau đó là tiếng vật nặng rơi xuống đất, mang theo bụi bặm bay lên cao, làm cho những chiếc lá của cây bị nhuộm bởi một màu xám tro.
Thấy thế, Phượng Vũ biết mình đoán đúng rồi.
Đối mặt với địch thủ chưa biết mặt có thực lực siêu phàm này, trong lòng Phượng Vũ cũng không sinh ra sự chán nản, ngược lại có vài phần nóng lòng. Kể từ khi tu hành Ngự Linh bí tịch tới nay, nàng không tìm được địch thủ có đủ thực lực để đánh với nàng một trận, hiện nay chính là một cơ hội tốt để nàng thử sức.
“Ban Tư tiên sinh, trước tiên mời ngươi ở nơi này nghỉ một chút, ta đi dọn dẹp một số vật cản đường.”
“Được, ngươi nhớ chú ý an toan.” Ban Tư tự biết mình không đủ năng lực, nếu đi theo sau, nhất định sẽ trở thành gánh nặng cho Phượng Vũ.
Được Ban Tư đồng ý, Phượng Vũ lại phân phó nói: “Sâm Lam, ngươi ở nơi này chăm sóc lão nhân gia.”
Độc Giác Thú mất đi kỹ năng bay lượn, trong chiến đấu không có nhiều tác dụng lớn, Vân Sâm Lam tự mình cũng hiểu được điểm này, lập tức gật đầu lên tiếng: “Dạ, chủ nhân.”
An bài xong, Phượng Vũ hoạt động khớp xương một chút, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện ra vẻ hưng phấn: “Như vậy —— Chu Tước, chúng ta phải đi gặp tên kia đi!”
Nghe mình được gọi, Hồng Y mỹ nhân lập tức hiện thân ra ngoài không gian ma thú, cười tủm tỉm nói: “Tuân lệnh thưa chủ nhân.”
Lúc trọng thương dien&dan^le%quy@don ngã xuống đất, thân thể Cự Xỉ Long đau đớn, trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý nghĩa: mẹ nó hôm nay hắn thật sự quá xui xẻo mà.
Đây vốn là một ngày rất ình thường, hắn không trêu ai cũng chẳng chọc người nào. Hắn chỉ muốn ra ngoài kiếm ăn mà thôi. Vậy mà vừa ra ngoài liền gặp một gia hỏa dã man, không hiểu chuyện, không nói một lời, trực tiếp vung quả đấm.
Từ trước đến giờ hắn luôn có lòng tin đối với mình, hơn nữa so với loài người thì hắn có một lớp vảy cứng cáp có khả năng miễn dịch đối với phép thuật. Trước kia khi chiến đấu, cho dù là đấu kỹ hay là ma pháp, đều vô pháp làm rung chuyển nửa phần thân thể khổng lồ của hắn. Cho nên hắn vẫn giống như trước đây, không tránh không né đối với sự công kích của kẻ địch, chỉ toàn tâm toàn ý mở cái miệng rộng ra, hung hăng cắn đỉnh đầu của kẻ địch.
Không ngờ, vậy mà lần này hắn lại thất sách.
Thân thể người này nhỏ hắn đến mấy lần, không dùng đấu kỹ, cũng không dùng pháp thuật, chỉ dùng một quyền bình thường đã đánh hắn bay lên, nơi bị đánh trúng truyền tới một loại đau đớn như bị xé rách. Đợt đau đớn này còn chưa biến mất, hắn liền mạnh mẽ ngã xuống trên mặt đất, toàn bộ thân thể giống như mệt rã rời, không những bò cũng không bò dậy nổi, mà cảm giác đau đớn còn càng ngày càng lớn.
Trước khi Cự Xỉ Long xui xẻo bị đau đến mắt nổ đom đóm mà phải bất tỉnh, bỗng nhiên trong ánh mắt khép hờ hiện lên một bóng dáng mãnh khảnh của con người.
-- xui xẻo lại tới nữa sao.
Mới vừa cảm thán một câu, Cự Xỉ Long có tu vi sơ đẳng trung cấp đã ngất đi.
Cách đó mấy chục thước, Phượng Vũ đứng ở phía sau nhìn thân thể to lớn như ngọn núi của Cự Xỉ Long, nhìn lên nhìn xuống đánh giá đối tthủ kì quái trước mắt, cuối cùng không xác định được hỏi “Chu Tước, đây không phải là...... Con chuột trưởng thành sao?”
“Ngoại hình rất giống, chỉ là...... Có nhiều chỗ bất đồng.” Chu Tước dò xét cẩn thận đối thủ một lần sau đó nghiêm túc nói.
“Vậy sao, thôi, không quản hắn là cái gì, đánh trước rồi nói.”
“Ừ. Ta xem tu vi của hắn ít nhất là tam đẳng trung cấp, còn cao hơn một cấp so chủ nhân ngài, ngài cần phải cẩn thận.”
“Không phải còn có ngươi ở bên cạnh ta à.”
Chủ và tớ hai người nhàn nhã nói chuyện, thành công chọc giận con ma thú cuồng bạo: “Nhân loại ngu ngốc, lão tử không phải con chuột! Lão tử là Thủy Ma thú biến dị!”
Nói xong, ma thú có cái đầu cao bằng bốn cái đầu của Phượng Vũ, dùng quả đấm lớn như ngọn núi hung hăng nện xuống người Phượng Vũ: “Đi chết đi!”
Sức lực mạnh mẽ làm bụi, đất đá vụn bay loạn, khi Thủy ma thú nâng lên nắm đấm lần nữa thì chỗ Phượng Vũ bị đánh đã lõm xuống thật sâu. Bóng dáng Phượng Vũ đứng ở nơi đó không thấy đâu nữa, ngay cả một mảnh vụn y phục cũng không lưu lại.
“Ha ha ha, nhất định là bị đánh đến bị vùi vào trong đất rồi. Nhân loại đáng hận, lại dám nói lão tử là con chuột, lần này biết lợi hại chưa!”
Ngay sau đó, từ sau lưng Thủy ma thú truyền đến một giọng nói giễu cợt: “Quả thật rất lợi hại, đánh trượt mà còn mở to mắt nói mò -- Phượng hỏa liệu thiên, diệt!”
Không đợi Thủy ma thú phản ứng kịp, ngay từ lúc quả đấm của hắn rơi xuống, Phượng Vũ và Chu Tước đã tiến tới phía sau hắn, không chút lưu tình toàn lực phóng ra Chu Tước Hỏa Diễm.
Ngọn lửa như nước thủy triều của biển, theo lời niệm pháp của Phượng Vũ mà ùn ùn vọt tới chỗ của Thủy ma thú, trong lúc đó, đã bao bọc lấy hắn, cắn nuốt thân hình khổng lồ của hắn hầu như không còn lại gì cả.
“Oa a a -- nhân loại đáng chết, ngươi cư nhiên lừa gạt ta -- a a a! Nóng quá!”
Lần đầu tiên thấy có người bị ngọn lửa này bao vây mà cũng có thể nói chuyện, Phượng Vũ không khỏi ngoài ý muốn nhíu mày: “Có thể có sức ngăn cản, xem ra thật sự là có mấy phần bản lãnh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.