Ngự Linh Sư Thiên tài

Chương 78: Truyền âm ngược lại một phen




Vệ binh tiên phong tự biết mình không phải là đối thủ, rối rít gọi viện binh. Viện binh xông tới từ bên ngoài không dám đón đỡ pháp thuật của Phó Tư Đường, liền đánh chủ ý đánh vào trên người hai người Phượng Vũ và Luci ở phía sau hắn mấy bước. Cho là hai người này, một người là thiếu nữ nhỏ nhắn, một người là đệ tử nhã nhặn, thực lực nhất định không bằng Phó Tư Đường.
Lúc đội người bắt nạt kẻ yếu gia hỏa này chân chính đánh nhau với hai người bọn họ, cuối cùng cũng thiết thiết thực thực cảm nhận được cái gì gọi là người không thể xem bề ngoài. Hai người này nhìn như nho nhã yếu đuối, pháp thuật lại càng cường hãn lợi hại hơn Phó Tư Đường!
Phượng Vũ huy động song kiếm Chu Tước, kiếm phong quét tới đâu thì thế như chẻ tre. Một kiếm chém ra, luôn có người ngã xuống đất kêu thảm thiết.
Theo sát sau lưng nàng Luci lại liên tiếp không ngừng thi triển pháp thuật, Ma Pháp Sư bình thường lúc liên tục thi triển pháp thuật thì cần phải dừng lại một chút để hồi phục, với hắn mà nói chính là truyện cười, mà uy lực pháp thuật lại mạnh mẽ, cũng làm người ta nghẹn họng nhìn trân trối. Tay trái phóng ra một pháp thuật đóng băng, lập tức có người bị đông cứng thành đá. Tay phải một chiêu pháp thuật phong hệ, lập tức liền có người la hét, hung hăng bị quăng ra bên ngoài hơn mười trượng.
—— hai người này là quái vật sao?
Không chỉ những người đối địch với Phượng Vũ và Luci lòng phát lạnh, mà người đứng xem cũng là không rét mà run: Ba "Nghịch tặc" này thật sự là khó giải quyết, mình cũng đừng trộm gà không được còn mất nắm gạo, không lấy được phần thưởng, ngược lại bỏ mạng nhỏ ở chỗ này trước rồi.
Nghĩ như vậy, rất nhiều người đã bắt đầu nảy sinh ý nghĩ chạy trốn, chiêu thức trong tay cũng trở nên không dứt khoát.
Nhạy bén nhận thấy được một điểm này, Phượng Vũ lập tức ý thức được đây là thời cơ thoát thân tốt: "Đã đến lúc rồi, đám người Tử Minh chắc cũng đã đi xa. Thừa dịp những người này mất đi ý chí chiến đấu, chúng ta hợp lực phá vòng vây đi ra ngoài!"
Kẻ địch không có ý chí chiến đấu so với đậu hũ lại càng không chịu nổi một kích. Chỉ chốc lát sau, ba người liền hợp lực giết phá vòng vây, vì làm cho tai mắt của truy binh nghi hoặc, chạy thẳng về hướng cửa thành.
Trước khi đi, Phượng Vũ không quên truyền âm ngược lại Cam Ma La một phen: "Cam Ma La, ngươi cho rằng vu oan giá họa giết người diệt khẩu sẽ hữu dụng sao? Ngươi thường dùng võ lực và hoàng tử Lạc Tây Á biết nội tình đủ để trở thành bằng chứng ngươi giết chết hoàng hậu! Món nợ này sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ trở lại tính với ngươi!"
Mượn pháp thuật truyền âm, chẳng những người trong toà nhà tổ chức cuộc thi đấu, ngay cả dân cư trên đường phố phụ cận cũng nghe rõ ràng lời nói của Phượng Vũ.
Nếu Phượng Vũ chỉ là bắn tên không đích, bọn họ có lẽ sẽ không để lời nói này ở trong lòng. Nhưng Phượng Vũ chỉ tên nói họ là hoàng tử điện hạ biết nội tình, vậy mọi người cũng sẽ không xem lời này thành nói vớ nói vẩn: hoàng hậu chính là mẹ ruột hoàng tử, nếu thật sự là Cam Ma La giết hoàng hậu rồi giá họa cho người khác, hoàng tử chắc chắn sẽ không ngồi yên không để ý đến! Xem ra, trong hoàng thất phong ba lại muốn phát sinh. (bắn tên không đích: ví với lời nói hành động không mục đích rõ ràng, không sát thực tế)
Mọi người lo lắng ưu sầu cũng không nhìn thấy, người trong tòa nhà tổ chức cuộc thi đấu, bởi vì nghe được lời nói của Phượng Vũ mà sắc mặt xanh mét, Cam Ma La từ trên cao nhìn xuống, nhìn chăm chú vào Lạc Tây Á đã mềm nhũn thành một đống trên mặt đất, giận quá hóa cười: "Ha ha, nàng nói, ngươi biết nội tình?"
Bị ánh mắt không hề có cảm tình của hắn trừng trừng, nhất thời toàn thân Lạc Tây Á giật thót mình: "Ta...ta. . . . . ."
"Vậy ta liền không thể để ngươi sống nữa."
Nhìn lòng bàn tay Cam Ma La ngưng tụ pháp thuật ánh sáng, Lạc Tây Á sợ đến mức hồn bay phách tán, chỉ sợ khó giữ được cái mạng nhỏ này, khẩn trương nói: "Đừng giết ta! Ta không biết gì hết! Nữ nhân kia cũng không phải là mẹ ruột của ta, chết thì chết, chẳng có gì ghê gớm! Ta cũng không phải là hoàng tử gì đó, cầu xin ngươi đừng giết ta. . . . . . Cầu xin ngươi. . . . . ."
Cam Ma La không ngờ Lạc Tây Á vậy mà lại không có khí phách đến nước này, không khỏi vừa khinh thường, vừa khinh bỉ. Hắn không chút nào để ý tới Lạc Tây Á cầu xin tha thứ, chuẩn bị ra tay, lại bị một người bên cạnh nhẹ nhàng giữ chặt cánh tay: "Tế Tư đại nhân, người này chưa thể giết được, hắn còn có chỗ dùng đấy."
Lượn quanh cửa thành một vòng, sau khi đánh lừa truy binh, nhóm Phượng Vũ lặng lẽ lẻn vào nội thành.
Quả như Phượng Vũ đoán, ngoại thành tìm tòi nghiêm mật, nội thành lại vô cùng lỏng lẻo. Cam Ma La hoàn toàn không ngờ, bọn họ sẽ nghĩ ra một chiêu tránh ở nội thành này.
Lúc tới tập hợp ở lâm viên hoàng gia đã là gần tối, Tiếu Ôi Ôi sớm núp trong rừng chờ bọn hắn, vừa thấy Phượng Vũ đến, nhanh chóng dẫn bọn họ tới một hầm dự trữ đồ ăn.
Hầm tối tăm không thấy mặt trời, lại vừa ươn ướt vừa mùi vị là lạ hỗn tạp. Nhưng đối với nhóm thiên chi kiêu tử mà nói, hiện giờ tầng hầm ánh sáng ảm đạm lại càng làm cho người ta an tâm hơn cung điện nguy nga lộng lẫy.
Di thể hoàng hậu được an trí trên bàn đá bên cạnh, Tiếu Ôi Ôi lại đang tỉ mỉ cẩn thận lau đi vết máu trên người nàng. Thiên Nhi công chúa thân thể yếu ớt, chịu kinh sợ sau đó lại bôn ba một đường, đã mệt mỏi ngủ say, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trong suốt vẫn còn vương nước mắt. Lăng Tử Minh ngồi ngơ ngác mất hồn ở một bên, không biết đang suy nghĩ gì. Lâm Tần Kiệt đứng ở một góc, nghĩ đến những việc hôm nay đã trải qua, tâm tư không khỏi bắt đầu xoay chuyển, không thể nói rõ là tư vị gì.
"Các ngươi đã tới." Trải qua một khoảng thời gian yên tĩnh, Lăng Tử Minh đã không còn điên cuồng như lúc trước nữa, lại trở về bộ dáng lạnh lùng ngày thường. Nhưng nhìn kỹ, sẽ phát hiện ra ngọn lửa không thể bỏ qua lóe lên trong mắt hắn, đó là ngọn lửa báo thù.
Thấy hắn đã bình tĩnh lại, Phượng Vũ yên tâm hơn một chút: "Yên tâm đi, trước khi chúng ta tới đây đã cố ý lưu lại chút manh mối, các truy binh còn phải bận việc bên ngoài thành một thời gian, sẽ không tìm tới chỗ này."
Nghe vậy, hai mắt Lăng Tử Minh rũ xuống: "Đa tạ, hôm nay ta. . . . . . hôm nay tâm tư của ta rối loạn, may nhờ ngươi chỉ điểm ta."
"Không có gì." Phượng Vũ ngừng lại một chút, hỏi "Kế tiếp ngươi có tính toán gì?"
"Dĩ nhiên là báo thù cho mẫu hậu!" Lăng Tử Minh nói không chút do dự.
"Với thực lực của ngươi bây giờ, hoàn toàn không phải là đối thủ của Cam Ma La." Phượng Vũ vô tình nhắc nhở hắn.
Lăng Tử Minh kiên quyết nói: "Cùng lắm thì liều cả cái mạng này!"
"Ngươi —— aiz… vốn cho là ngươi đã tỉnh táo, kết quả vẫn là như vậy." Phượng Vũ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Trừ liều mạng ra, ngươi không suy nghĩ một chút biện pháp khác sao? Ví dụ như, chẳng lẽ ngươi không thấy kỳ lạ, vì sao Cam Ma La đột nhiên muốn giết ngươi? Ngươi lưu lạc dân gian mười sáu năm, nếu hắn muốn diệt trừ ngươi, đã rat ay từ lâu, nhưng cho đến gần đây hắn mới sinh ra ý muốn giết ngươi, trong này nhất định là có mờ ám." (chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn)
Lăng Tử Minh hoàn toàn không nghĩ tới những chuyện này, nghe vậy không khỏi suy tư: "Thật là như thế."
Những nghi vấn này, ngay từ lúc đối mặt với Cam Ma La thì liền tồn tại trong lòng Phượng Vũ. Vừa rồi lúc lẻn vào nội thành, nàng luôn suy nghĩ, có lẽ đoán được một chút, lập tức phân tích cho Lăng Tử Minh: "Ngươi có nhớ không, lúc ra tay hắn từng nói lo lắng ngươi tự nhiên chen ngang. Gần đây ngươi làm chuyện không tầm thường gì mà ngăn cản đường của hắn? Cũng chỉ là tham gia cuộc thi đấu Thiên Không mà thôi. Sau đó, hắn lại nói ra cái hắn để ý chính là Luyện Linh Trì. Luyện Linh Trì chính là phần thưởng của cuộc thi đấu, đáp án như vậy cũng rất rõ ràng: Cam Ma La không muốn ngươi tiếp xúc với Luyện Linh Trì."
Sau khi nghe xong, Lăng Tử Minh lại càng khó hiểu: "Tại sao phải như vậy?"
Phượng Vũ nhún vai một cái: "Ta cũng không biết. Nhưng ta biết, nên chứng thật ra sao —— Ôi Ôi, Luyện Linh Trì ở chỗ nào?"
Đã sớm có thói quen Phượng Vũ không biết rất nhiều cái, Tiếu Ôi Ôi thấy nhưng không thể trách, lập tức đáp: "Ở phụ cận nơi này, chẳng qua rất khác với sự lỏng lẻo ở nơi này, nơi đó hàng năm có quân đội canh giữ, nghe nói trừ hoàng đế ra, người nào đi vào đều phải trải qua rất nhiều thủ tục và trạm kiểm soát."
Phượng Vũ nghe, hoàn toàn thất vọng: "Này cũng vừa khéo, chúng ta đỡ phải chạy đường xa. Tử Minh, chúng ta lập tức đi tới Luyện Linh Trì, lát nữa đến đó, thì có thể biết vì sao Cam Ma La không muốn để ngươi tiếp xúc với nó. Nếu ta không đoán sai, ngươi làm như vậy nhất định sẽ rất bất lợi với hắn."
Mọi người suy nghĩ thật kỹ, đều cảm thấy Phượng Vũ nói rất có đạo lý. Lăng Tử Minh quả quyết nói: "Chuyện cho tới bây giờ, nơi đó chính là manh mối duy nhất. Việc này không nên chậm trễ, ta lập tức đi ngay."
Hắn vừa mới đứng lên, lại bị Phượng Vũ ngăn lại: "Chờ một chút."
Đón nhận ánh mắt chứa ý hỏi của hắn, Phượng Vũ khẽ mỉm cười: "Không phải ngươi đi, là chúng ta cùng đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.