Ngự Linh Sư Thiên tài

Chương 61: Cứu hoàng hậu lần thứ hai




edit: tuyền xù
Cởi bao bố ra, Phượng Vũ kinh ngạc phát hiện, nữ tử bị trói tay chân, thoi thóp bên trong lại chính là quý phụ nhân ngày ấy mình mới vừa vào cốc đã từng cứu bà một lần, trong lòng không khỏi cảm thán thế giới này thật nhỏ.
Quý phụ nhân bị trùm trong bao bố sáu ngày, lúc này dung nhan tiều tụy, bộ dáng nhếch nhác, hô hấp thật yếu ớt. Phượng Vũ biết đây là đói khát và sợ hãi dẫn đến mất sức, liền thi triển một ma pháp chữa thương.
Chú ý tới trên người đối phương có ấn ký ma pháp khác không thuộc về mình, Phượng Vũ hỏi: "Sư phụ từng thi triển ma pháp chữa thương cho nàng?"
"Dĩ nhiên, nếu không loại nữ nhân ăn sung mặc sướng này làm sao có thể sống đến bây giờ chứ?"
Theo hai người đối thoại, quý phụ nhân nửa nằm trong ngực Phượng Vũ sau khi trải qua ma pháp, sắc mặt chuyển biến tốt hơn rất nhiều, ý thức cũng từ từ tỉnh lại từ trong hôn mê.
Thấy mình được một nữ hài hơi quen mặt ôm vào trong ngực, quý phụ nhân suy yếu hỏi: "Ngươi là. . . . . . ?"
"Ta là Phượng Vũ, ngươi có chút hơi sức nào không? Ăn một chút gì đi." Nói xong, Phượng Vũ lấy ra một miếng lương khô và một bình nước.
Đặt vào ngày thường, khẳng định loại đồ ăn thô ráp này không vào được mắt thần của quý phụ nhân. Nhưng lúc này bà lại giống như nhìn thấy mỹ vị thượng hạng, cảm kích, thèm muốn, cắn một chút một chút miếng lương khô trên tay Phượng Vũ. Theo thức ăn vào bụng, mắt bà vốn tan rã từ từ khôi phục vài phần thần thái.
Nhớ tới lúc đó quái vật đánh bất tỉnh người của mình, quý phụ nhân biến sắc, vội vàng đưa tay sờ soạng người mình. Sau khi phát hiện quần áo toàn vẹn, mới thở phào nhẹ nhõm: "Cám ơn. . . . . . Cám ơn ngươi lại cứu ta, không ai làm khó dễ ngươi chứ?"
Thấy bộ dạng của bà tuy đang ở trong tình cảnh nhếch nhác, nhưng lại vẫn lo nghĩ cho người khác, Phượng Vũ không khỏi sinh ra mấy phần hảo cảm với bà: "Ngươi nói là nhóm người bắt ngươi kia sao? Mục tiêu của bọn họ vốn là ta, nhưng ta đã diệt trừ bọn họ, yên tâm đi, hiện tại ngươi hoàn toàn an toàn. Nhắc tới cũng vừa khéo, ngày đó bọn họ giấu ngươi trong bụi cỏ, sắc trời lại tối, ta cũng không phát hiện ra. Cho tới hôm nay quay về lối cũ mới nhìn thấy ngươi, nếu phát hiện ra ngươi sớm mấy ngày, ngươi có thể nếm ít khổ sở hơn rồi."
Theo lời của Phượng Vũ, quý phụ nhân dần dần nhớ lại mấy ngày trước lúc tỉnh lại từ trong hôn mê thì nghe được tiếng kêu đánh kêu giết cùng đối thoại, cùng với khổ sở mấy ngày nay, trong lòng nhất thời nảy lên một trận tức giận: "Nhóm người này là Đồng gia phái tới phải không?"
—— chính là Đồng gia, lại dám bất kính với hoàng hậu, quả thật đáng chết!
Không ngờ bà lại biết Đồng gia, Phượng Vũ lập tức nghĩ đến bề ngoài hiện tại của Luci, lập tức lên tiếng bảo vệ: "Nói chính xác là, thủ lĩnh dẫn đầu là Đồng gia thiếu gia Đồng Tân, mang theo người của Tam điện hạ tới giết ta. Thật may là Biểu thiếu gia Đồng Trì nhà bọn họ nhìn thuận mắt, nói cho ta biết tin tức này, ta mới tránh được một kiếp."
Nghe vậy, quý phụ nhân đột nhiên cả kinh: "Tam điện hạ? Tam điện hạ nào?"
Phượng Vũ hỏi ngược lại: "Ngoại trừ người thừa kế Tu Tháp Đế Quốc Lạc Tây Á, ở Tây Phong Đại lục còn có Tam điện hạ thứ hai sao?"
—— Lạc Tây Á. . . . . . Hài tử này vẫn luôn rất nghe lời, làm sao sẽ làm ra loại chuyện như vậy?
Thấy trong mắt quý phụ nhân lóe lên hoài nghi, Phượng Vũ kết luận chắc chắn đối phương có quan hệ với một phương thế lực nào đó. Nhưng nàng không thừa dịp nói gì nữa hết. Có lúc, ngược lại nóng vội sẽ hỏng việc.
Quả nhiên, trầm ngâm chốc lát, rốt cuộc quý phụ nhân cũng thiếu kiên nhẫn, hỏi: "Ngươi và bọn họ kết thù thế nào? Vì sao bọn họ xuống tay với ngươi?"
"Ưm, có lẽ là vì lời nói của ta đi." Phượng Vũ làm bộ dáng nhớ lại: "Ta là đệ tử của Linh Chân học viện, vào ngày điển lễ nhập học, ta, Tam điện hạ và Đồng chủ nhiệm đã gặp mặt, ta vô ý hỏi Tam điện hạ một câu có muốn vương vị hay không, sắc mặt Tam điện hạ liền đại biến, sau đó Đồng chủ nhiệm còn ra tay công kích ta."
Nói xong, Phượng Vũ nhún vai một cái, vẻ mặt cực kỳ vô tội: "Tam điện hạ không phải là người thừa kế duy nhất của Đế Quốc sao? Muốn vương vị là chuyện đương nhiên, thật không hiểu sao phản ứng của hắn lại lớn như vậy. Chuyện cách đã nhiều ngày rồi, thế nhưng lại còn phái người đuổi giết ta. Nếu không có Đồng Trì đứng về phía ta, ta đã sớm thành quỷ dưới đao của hắn rồi."
Nói xong, Phượng Vũ liếc mắt nhìn Luci một cái, lặng lẽ le lưỡi ở trong lòng một cái: lời nói này tất cả đều là thật, không thể coi là nói láo. Chỉ là có một vài chỗ nên tỉnh lược thì nàng tự động bỏ đi rồi.
Quả nhiên lời nói này khiến cho sắc mặt quý phụ nhân đại biến —— vương vị? Kẻ hèn mọn này. . . . . . mà lại cũng dám vọng tưởng vương vị? ! Người có thể ngồi lên vị trí kia, chỉ có một mình Minh Nhi!
Dù sao quý phụ nhân cũng là nhân vật lăn lộn nhiều năm trong danh lợi, sắc mặt biến hóa chỉ một chút, liền khôi phục lại bình tĩnh: "Tiểu muội muội, đây là lần thứ hai ngươi cứu ta, không lời nào cảm tạ hết được đại ân, lúc này ta cũng không có thứ gì tốt báo đáp ngươi. Ngươi cầm cái này trước ——"
Nói xong, quý phụ nhân tháo một vòng tay ở cổ tay ra, Phượng Vũ nhìn, không khỏi sửng sốt: đây không phải là Thanh Lam Hồi Xuân ngọc chế thành vòng tay sao? Nghe Tiếu Ôi Ôi nói, đây là lễ vật ngày nhập học người Đồng gia dâng tặng cho Tam điện hạ. Bởi vậy, thân phận của quý phụ nhân cũng đã muốn lộ ra —— trừ hoàng hậu, cái tên Lạc Tây Á yêu báu vật như mạng tuyệt đối không nỡ đưa bảo bối cho những người khác!
Thấy Phượng Vũ không nhận, quý phụ nhân cho là nàng khiêm tốn, dứt khoát trực tiếp đeo cho nàng: "Tiểu muội muội, vòng tay này tuy nhỏ, nhưng lại có hiệu quả đối với người tu hành các ngươi. Mặt khác, nếu ngươi có chuyện gì khó khăn, có thể mang nó đến nội thành tìm ta."
Đế Đô chia ra ngoại thành và nội thành. Nội thành là hoàng cung và nơi ở của quý nhân cùng quan lớn, cư dân ngoại thành chủ yếu đều là bình dân.
Đến đây, thân phận của quý phụ nhân đã không còn nghi vấn.
Nhưng đường đường là hoàng hậu, tại sao phải chạy tới những chỗ thế này?
Nghĩ như vậy, Phượng Vũ không khỏi nghi ngờ hỏi ra miệng.
Vấn đề này dẫn đến quý phụ nhân im lặng một hồi, một lúc lâu sau, mới nhẹ giọng đáp: "Ta tới tìm hài tử của ta, rất lâu rồi ta không được gặp hắn, cho nên không nhịn được muốn tới gặp hắn một lần."
Tìm người? Nhớ lại ngày đó lúc chia tay Lăng Tử Minh, dưới chân núi truyền tới tiếng gọi, Phượng Vũ thầm nghĩ, chẳng lẽ, người bà muốn tìm chính là Lăng Tử Minh?
Nhưng, cho tới nay không phải Hoàng thất chỉ có một hoàng tử là Lạc Tây Á sao? Nếu Lăng Tử Minh là hoàng tử, thì vì sao lại lưu lạc bên ngoài? Mà nhìn biểu tình ảm đạm của bà, rõ ràng chính là một mẫu thân quan tâm nhi tử nhưng lại không được đáp nên đau khổ, tuyệt đối không giả vờ được. Lại nghĩ đến lời nói của Lăng Tử Minh ngày đó "Mười sáu năm trước, là bà không cần ta trước", Phượng Vũ đã hiểu, nếu Lăng Tử Minh thật sự là hài tử của bà, vậy khẳng định nội tình phía sau không đơn giản.
Xét thấy cũng coi như với Lăng Tử minh không đánh nhau thì không quen biết, Phượng Vũ không nhịn được nói: " Nếu ngươi nhớ hắn, trực tiếp nói với hắn không phải là được rồi sao, cần gì tự mình chạy tới những chỗ thế này."
Quý phụ nhân sâu kín thở dài, nói không hết tang thương: "Tiểu muội muội, ngươi không hiểu đâu. Có một số việc. . . . . . Có một số việc nếu đã sai lầm từ đầu rồi, như vậy sau này muốn làm lại từ đầu lần nữa chính là muôn vàn khó khăn."
Lau đi nước mắt tràn ra khóe mắt, quý phụ nhân gượng cười nói: "Những lời này sau này hãy nói đi, bây giờ còn phải làm phiền ngươi và đồng bạn của ngươi, dẫn theo ta cùng rời khỏi Tê Long cốc, được chứ?"
"Dĩ nhiên có thể."
Phượng Vũ đỡ quý phụ nhân, đi cùng Luci đi một chút dừng một chút, thời gian nhiều gấp hai so với dự tính, rốt cuộc cũng đi tới cửa vào cốc. Xa xa thấy xuất khẩu phía trước, quý phụ nhân dừng lại, xoay người lại nhìn về phía đằng sau, trong mắt đều là vẻ lưu luyến không rời.
Dĩ nhiên bà không phải đang hoài niệm địa phương tràn đầy ma thú cùng giết chóc, mà là đang nhớ tới trước sau bà cũng không thể như nguyện gặp mặt hài tử được một lần.
Một lúc lâu sau, quý phụ nhân mới thu hồi ánh mắt, nhỏ giọng nói: "Chúng ta đi thôi."
Sau khi bà xoay người lại, lòng Phượng Vũ chợt có cảm giác, không nhịn được nhìn thoáng qua phía sau. Khóe mắt liếc thấy bạch quang chợt lóe, nhưng thấy Tuyết Điêu sao cứ bay lượn qua lại. Trên lưng điêu, bóng dáng thiếu niên, hết sức cô đơn, hết sức quật cường.
Nàng yên lặng để ở trong mắt, nhưng không lên tiếng.
Có chút khúc mắc, chỉ có người trong cuộc mới có thể cởi ra, người ngoài không thể nhúng tay vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.