Ngư Hương Tứ Dật

Chương 37: Ăn cá




Edit: Nhật Hạ
Beta: Fleur
Cách thời gian giao hẹn còn sớm, Dung Lâm trở về Tiêu Dao điện, tĩnh tọa một lúc, rồi sau đó cầm bình trà đặt bên cạnh lên, rót cho mình một chén.
Sau khi uống nước để trấn tĩnh lại, hắn mới không nhịn được mà nhếch khóe môi lên.
Rồi lại thở dài một tiếng.
Con cá đầy tâm cơ này...
Hắn đường đường là thượng thần của Cửu Trùng Thiên, mấy chục ngàn năm qua vẫn luôn giữ mình rất tốt, cuối cùng vẫn thua con cá mè hoa đến từ bên ngoài này. Hắn nhìn nàng dùng trăm phương nghìn kế với mình, mặc dù trong lòng có chút bất mãn, nhưng cuối cùng vẫn bị sự si tình của nàng cảm động. Xưa nay có tâm cơ vốn là nghĩa xấu, nhưng phần tâm cơ này là bởi vì sự thâm tình dành cho hắn, hắn lại cảm thấy có chút đáng yêu.
Dung Lâm lại uống thêm chén trà, bình ổn lại tâm tình.
Hắn ngẩng đầu nhìn bên ngoài, hơi híp mắt lại.
Ráng chiều phủ bóng, đêm nay dường như đẹp hơn bình thường.
Chỉ là sợ rằng ánh trăng tối nay sẽ còn đẹp hơn. Dung Lâm thầm nghĩ.
Hắn cúi đầu nhìn quần áo mình, nghĩ tới điều gì đó vội đứng dậy đi đến bồn tắm.
Dung Lâm không giống với những người đàn ông độc thân lôi thôi khác, mỗi ngày đều tắm rửa sạch sẽ, hôm nay cũng tắm nhưng lại ngâm lâu hơn thường ngày một chút, rõ ràng cơ thể cũng đã sạch sẽ nhưng vẫn ra sức chà sát thân mình hơn bình thường.
Tắm rửa sạch sẽ xong, Dung Lâm còn thay một bộ cẩm bào vân tuyết mới tinh.
Trên áo choàng thêm họa tiết đám mây, ống tay áo và cổ áo cũng thêu hoa văn tinh xảo, tăng thêm mấy phần vui mừng và trang trọng.
Hắn nhìn trong gương, thân hình cao ngất như trúc, tuấn mỹ vô song, càng nổi bật thêm sự cao quý bất phàm, lại nghiêm túc chỉnh sửa một chút cổ áo và ống tay áo, lúc này mới cảm thấy vừa lòng.
Lúc xong hết mọi thứ thì cách thời gian hẹn vẫn còn rất nhiều thời gian.
Dung Lâm suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, hơi do dự một lát rồi dứt khoát cưỡi mây đến chỗ Ti Dục tiên quân.
Vì sợ bị nhận ra, Dung Lâm cân nhắc sửa dụng phép thuật thay đổi hình dáng. Như vậy thì lúc Ti Dục tiên quân kia nhìn thấy hắn cũng sẽ chỉ thấy một nam tử diện mạo bình thường mà thôi.
Trời chạng vạng tối nên rất đông người, đợi lúc lâu mới đến lượt hắn.
Dung Lâm nhìn Ti Dục tiên quân, ho nhẹ một cái, nói: "Cái đó..." Thượng thần cao cao tại thượng, ba mươi ngàn năm qua đây là lần đầu gặp phải chuyện như này, thế nên không biết phải mở miệng như thế nào.
Ti Dục tiên quân cao gầy, lại là người tinh ý, tất nhiên liếc mắt một cái đã nhận ra. Người đàn ông trước mặt hắn trông tư tư văn văn, nhìn vô cùng trẻ tuổi, nhưng mà tu vi lại cao hơn hắn rất nhiều, nghĩ là công tử thế gia trên tiên giới thì mỉm cười, khách khí nói: "Mua đồ kế hoạch hóa sinh sản hả?"
Nét mặt Dung Lâm hơi ngừng lại, chậm chạp gật đầu.
Ti Dục tiên quân nói: "Vị tiên hữu này đến thật đúng lúc, bổn điếm mới về hàng mới, có thể khiến cho người sử dụng có một trải nghiệm tốt nhất, tiên hữu có muốn lấy dùng thử không?"
Dung Lâm lạnh nhạt gật đầu: "Được."
Ti Dục tiên quân vừa cười vừa hỏi: "Cái này tổng cộng có ba kích thước, vị tiên hữu này muốn lấy lớn, vừa hay nhỏ?"
Dung Lâm suy nghĩ một chút, thành thật nói: "Lớn."
Ti Dục tiên quân ý vị sâu xa nhìn hắn một cái, gói đồ lại cẩn thận, đưa cho hắn nói: "Chúc ngài có một buổi tối vui vẻ, mong rằng lần sau lại tới."
Dung Lâm nhận lấy cái hộp nhỏ kia, vội vàng bỏ vào trong tay áo, mặt không biểu cảm rời đi.
Đến khi đi xa mới lấy tay vuốt ve vật bên trong tay áo kia, khuôn mặt tuấn mỹ bây giờ mới hiện lên một vệt đỏ ửng khả nghi.
*
Hôm nay A Liên mặc quần áo làm từ tơ giao mà lúc trước vẫn luôn không dám mặc. Tơ giao nhẹ nhàng, tầng tầng lớp lớp, trông phóng khoáng lại dịu dàng, tiểu cô nương với khuôn mặt trẻ trung tươi sáng càng tôn sự xinh đẹp động lòng người. Trước khi nàng đi đã để lại vòng tay hình vỏ sò đáng tiền nhất trên người đưa cho Điền La, nói: "Ta vẫn luôn rất thích chiếc vòng tay này, vẫn luôn mang theo bên người, mặc dù không quá giá trị nhưng ta hi vọng ngươi sẽ thích nó."
Hốc mắt Điền La đỏ lên, siết chặt chiếc vòng tay, nói với A Liên: "Ngươi, ngươi phải trở về sớm đó."
A Liên cười cười, không nói gì.
Hai người Di Khuê Di Chương thấy A Liên chăm chút cách ăn mặc thì cảm thấy nàng muốn đi gặp tình lang. Di Chương không kiềm được nói: "Hôm nay chắc lại hẹn hò vị sư huynh kia của ngươi đi bụi cỏ nào đó tình tứ hả? Để ta nghĩ xem... Chẳng lẽ là vị đồng hương Bạch Tầm kia của ngươi sao? Bạch Tầm thân hình to lớn, khôi ngô tuấn tú, ngươi nhưng lại có phúc đấy, rất biết hưởng thụ."
Di Chương duyệt qua vô số nam nhân, nam đệ tử nàng ta coi trọng ở Cửu Tiêu Các chưa có ai thoát khỏi lòng bàn tay của nàng ta. Bạch Tầm cao lớn anh tuấn, nàng ta vẫn muốn có một đêm xuân cùng hắn một lần, nào ngờ Bạch Tầm là một khúc gỗ, thà rằng đi theo cá mè hoa cũng không thèm nhìn nàng một cái, Di Chương lần đầu thất bại, nợ này tất nhiên là tính lên đầu A Liên.
Điền La trợn mắt nói: "Không cho phép ngươi nói A Liên như vậy!" Nàng xưa nay nhát gan, vẫn luôn được A Liên bảo vệ, nhưng hôm nay hiếm có ngược lại bảo vệ che chở A Liên như vậy.
Tuy A Liên cảm động nhưng cũng không muốn Điền La trang chấp cùng Di Chương, dẫu sao sau này không có nàng, Điền La một thân một mình, không chừng lại bị Di Chương bắt nạt, vội kéo ống tay áo của nàng ấy, tỏ ý không nên vọng động.
Điền La hít hít mũi, nghe lời A Liên, không tiếp tục nữa.
Điền La vẫn nhất quyết đưa A Liên ra ngoài, trong lòng vô cùng khó chịu, là bạn bè tốt nên lúc này nàng đáng lẽ phải vui vẻ thay nàng ấy mới đúng.
Khi A Liên đi qua Lưu Vân đài, gặp được người đã lâu không gặp, Nguyên Giang tiên quân.
Nguyên Giang tiên quân thấy nàng, ánh mắt hơi dừng lại, có phần kinh diễm, sau đó mới khép miệng lại nói: "A Liên cô nương."
Lần đó Nguyên Giang tiên quân không nói hai lời đã đồng ý cùng nàng kết hôn giả, A Liên vẫn luôn nhớ đến phần ân tình này.
Mắt nhìn thấy bên cạnh Nguyên Giang tiên quân còn có một cô nương nữa, người này A Liên biết, chính là người sang năm có thể vượt long môn Cẩm Lý sư tỷ.
Nguyên Giang tiên quân nhìn Cẩm Lý bên cạnh, hoang mang rối loạn nói với A Liên: "A Liên cô nương, nàng, nàng đừng hiểu lầm."
Cho dù A Liên có ngốc hơn nữa cũng nhìn thấy ánh mắt Cẩm Lý sư tỷ nhìn nàng đầy bất thiện, Cẩm Lý sư tỷ hình như là thích Nguyên Giang tiên quân. A Liên thở phào nhẹ nhõm trong bụng, may mà hôm đó nàng không kết hôn cùng Nguyên Giang tiên quân, nếu không đã chia rẽ một đôi uyên ương trời đất tạo nên rồi.
A Liên khách khí chào tạm biệt Nguyên Giang tiên quân, rồi đi Tiêu Dao điện tìm thượng thần.
*
Sau khi Dung Lâm chuẩn bị xong xuôi, ngồi tại Tiêu Dao điện, đợi đến khi thấy trăng sao đầy trời, là lúc đến thời gian hẹn, lúc này mới từ từ đi tới mặt hồ trước điện Tiêu Dao.
Mặt hồ yên tĩnh, phản chiếu ảnh ngược của ánh trăng.
Vừa đến chỗ bờ hồ, Dung Lâm đã nhìn thấy ánh lửa bập bùng phía xa xa kia.
Dung Lâm nhìn chăm chú, thấy tiểu cá yêu đang khom người nhóm lửa, phía trên ngọn lửa để một cái nồi.
Ánh mắt hắn mềm mại, cảm thấy tiểu cá yêu rất cẩn thận, hiểu được nên bổ sung thể lực trước.
Hắn chậm rãi đi tới, lúc gần đến mới thay bằng khuôn mặt không biểu cảm, ho nhẹ một tiếng.
"Thượng thần!" Tiểu cô nương đang vùi đầu nhóm lửa vội ngẩng lên, niềm nở chạy tới bên hắn, theo thói quen kéo kéo cánh tay hắn, nghiêng đầu nhìn: "Người đã đến!"
Dung Lâm ừ một tiếng, khóe miệng không nhịn được vểnh lên, cúi đầu nhìn nàng, thấy vẻ mặt nàng dịu dàng mềm mại, mới nói: "Bôi son hả?"
A Liên có chút ngượng ngùng: "...Vâng."
Làm đẹp vì người mình thích, đạo lý này tất nhiên Dung Lâm có biết. Mắt nhìn thấy nàng không chỉ bôi son, lại mặc nhu quần từ tơ giao hắn tặng lần trước, dù nàng vẫn luôn không nỡ mặc. Nàng xinh đẹp, sau một phen chăm chút cách ăn mặc thì càng thêm xinh đẹp vô song... Nếu muốn nói về vẻ bề ngoài, xác thực xứng đôi cùng hắn.
Tâm tình Dung Lâm càng thêm tốt hơn, nhìn ngọn lửa kia, lại cúi đầu nhìn nàng: "Chờ ta lâu rồi sao?"
A Liên vội vàng nói: "Không lâu không lâu, ta vui lòng chờ thượng thần." Vừa nói vừa kéo thượng thần đi đến, từ trong lồng ngực lấy một cái khăn tay, nghiêm lúc lau lau tảng đá, nói: "Thượng thần ngồi đi."
Dung Lâm vén áo bào ngồi xuống, ánh mắt rời xuống nhìn cái nồi nước nóng đặt trên lửa cùng các loại gia vị đặt bên cạnh, những thứ gia vị kia đều là những món sở thích của hắn. Con cá nhỏ này thật cẩn thận, đều luôn ghi lại.
A Liên giải thích: "Thượng thần có thích không? Hôm nay ta đi chợ chọn lựa rất lâu đấy."
Trong lòng Dung Lâm dĩ nhiên là cảm động, nhìn nàng nói: "Rất có lòng."
A Liên cười cười, đôi mắt trong suốt nói: "Thượng thần thích là được rồi..." Lại nói: "Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu ạ?"
Khuôn mặt Dung Lâm cứng đờ, chìa tay nắm tay nàng kéo nàng ngồi xuống bên cạnh mình, suy nghĩ một chút rồi nói: "Cứ nói chuyện thêm chút nữa đi."
"...Vâng." A Liên ngoan ngoãn ngồi bên cạnh hắn, cùng hắn tựa vào nhau, ngảng đầu lên trời nhìn trăng sáng: "Tối nay trăng rất đẹp."
"...Ừ." Dung Lâm đáp lại một tiếng, nhìn gò má của nàng, sau đó lại ngẩng đầu ngắm trăng, thầm nghĩ: Quả thật rất đẹp, đẹp đến nỗi khiến cho người ta thần hồn điên đảo, làm cho hắn hơi choáng váng.
Lại nghe tiểu cá yêu nói: "Nhất định là vì có thượng thần ở đây!"
Dung Lâm nghiêng đầu nhìn nàng, cười cười nói: "Miệng lưỡi trơn tru." Còn có thể nói những lời ngon tiếng ngọt này.
A Liên cũng nhìn hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, yên tĩnh một lúc lâu, nàng nhỏ giọng hỏi nghiêm túc: "Thượng thần vẫn sẽ nhớ ta chứ?"
Dung Lâm cau mày, thầm nghĩ hắm cũng không phải người phụ bạc, có thể tiểu cá yêu này cùng hắn khác nhau một trời một vực, thêm nữa thầm mến hắn hai trăm năm, hôm nay cuối cùng đã có thể như ý nguyện, ngoại trừ hưng phấn, sợ là trong lòng còn có chút bất an nhỉ? Lòng Dung Lâm mềm nhũn, giơ tay lên vuốt ve mặt nàng, nói: "Sẽ."
A Liên vui vẻ cười nói: "Vậy thì tốt." Như vậy nàng đã thỏa mãn rồi.
Dung Lâm suy nghĩ một chút, nói: "Chờ lát nữa...ngươi sẽ đau đấy."
Khuôn mặt A Liên đầy vẻ kiên định: "Vì thượng thần, ta không sợ đau."
Hiếm thấy Dung Lâm không nghiêm túc mà thoải mái cười một tiếng. Hắn nhìn vào đôi mắt của nàng, đôi mắt trong suốt, khuôn mặt ngược với ánh trăng quay về phía hắn. Một tay hắn nâng mặt nàng, chậm rãi tiến gần.
"Thượng thần."
Bỗng nhiên nàng gọi hắn.
Dung Lâm dừng lại động tác, nhìn nàng: "Cái gì?"
A Liên móc từ trong ngực một quyển sách nhỏ màu vàng đưa cho hắn, Dung Lâm thấy vậy thì nhận lấy, thấy trên đó viết "Hướng dẫn cách ăn cá mè hoa" trong lòng liền hiểu, mỉm cười nói: "Ta không cần thứ này."
A Liên kinh ngạc: "Thượng thần biết rồi sao?" Nàng chưa từng thấy thượng thần xuống bếp bao giờ.
Đàn ông luôn sĩ diện, huống chi là người đã sống mấy vạn năm, Dung Lâm cảm thấy may mắn khi chưa nói với tiểu cá yêu là hắn chưa từng thực hành việc này, nhàn nhạt nói: "Trên đời này thì có việc gì ta không làm được?"
A Liên tràn đầy sùng bái giơ ngón cái lên với hắn: "Thượng thần thật giỏi!"
Dung Lâm cười hài lòng.
A Liên liên tục lẩm bẩm: "Thượng thần nhất định phải nhớ tí nữa rửa sạch ta một chút."
Câu nói vừa dứt, Dung Lâm cau mày nói: "Muốn ta tắm hộ ngươi hả?" Tiểu cá yêu này, chưa gì đã ỷ sủng sinh kiêu rồi đây.
A Liên vâng một tiếng, rồi sau đó nói: "Lúc đầu ta đã tự mình tắm rồi, có thể lát nữa làm sẽ bẩn, tất nhiên thượng thần phải giúp tắm giúp ta, nếu không mấy thứ dơ bẩn bên trong sao có thể sạch sẽ?"
Dung Lâm nghe xong có chút bất mãn.
Tinh nguyên vạn năm của hắn, không biết có bao nhiêu người mơ ước, con tiểu cá yêu này lại nói đó là dơ bẩn.
Nàng nghiêm túc dặn dò: "Thượng thần phải cẩn thận chút, đưa ngón tay vào trong, cố gắng tẩy sạch, móc rồi lại móc, lặp đi lặp lại mấy lần mới sạch được."
Dung Lâm bị nàng nói đến nỗi mặt đỏ tới mang tai, nhìn cái miệng nhỏ trước mặt không ngừng lải nhải, không kiềm chế được nữa quát lên: "Im miệng!" Thật là quá không biết xấu hổ! Nhưng mà... Nhưng mà sao hắn lại có chút thích?
Nhất thời trái tim Dung Lâm bình bịch nhảy loạn, cả người đều cảm thấy nóng lên.
A Liên thấy khoảng cách giữ mình và hắn ngày càng gần, nhỏ giọng nói: "Muốn...bắt đầu rồi sao?"
Hắn lẩm bẩn: "Ừ." một tiếng.
A Liên suy nghĩ một chút nói: "Để ta tự mình cởi."
Mặc dù Dung Lâm muốn làm giúp, nhưng nếu nàng đã nói như vậy, hắn cũng không thể nói gì, chỉ có thể thất vọng ừ một tiếng. Lại thấy động tác cởi quần áo của tiểu cá yêu rất nhanh nhẹn, không nhịn được vui vẻ cười một tiếng, chẳng qua tảng đá kia cứng như vậy, da thịt tiểu cá yêu lại mềm mại non nớt, cũng không sợ sẽ bị đau sao.
Hắn đang suy nghĩ miên man, lại thấy nàng cởi chỉ còn mỗi cái yếm, ánh trăng sáng, da thịt nàng trong suốt như ngọc, trắng như tuyết. Dung Lâm ngơ ngẩn nhìn, con ngươi sâu thẳm. Sau đó đưa tay ra, chạm vào cánh tay nàng.
Sắp chạm được vào thì thấy thân thể của tiểu cô nương xinh đẹp phát ra ánh sáng, một khắc sau, đã thấy một con cá mè hoa mập mạp đang nhảy loạn đầy vui sướng.
Con cá kia vẫn ở trên tảng đá vui vẻ, nghe nàng hưng phấn nói: "Thượng thần thượng thần, ta đã chuẩn bị xong rồi!"
Đôi mắt Dung Lâm trợn to, chạy tới chỗ đó.
"Ngươi, ngươi đang làm cái gì vậy!"
Hết chương 37

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.