Ngư Hương Tứ Dật

Chương 16: Ánh trăng




Người dịch: Nhật Phương
Biên tập: Fleur
Dung Lâm thò tay vào trong nước, mò thấy thân hình mềm mại, chính là cánh tay của nàng, hắn lập tức kéo người lên.
A Liên vừa mới hóa thành hình dáng nguyên hình vì để chọc thượng thần để hắn không tức giận. Nếu không phải thượng thần muốn thi đấu công bằng, nàng cũng sẽ không dốc toàn sức lực, nhưng nếu như nàng nhường thượng thần, cuộc so tài này không còn ý nghĩa nữa rồi.
Nàng đang vui sướng chọc hắn thì bị hắn lôi lên.
"Ào ào" một tiếng, cái đầu ướt sũng ngoi từ mặt nước lên, cái cổ hơi ngước lên, khó khắn lắm mới đối mặt được với dung mạo tuấn tú không gì sánh được của thượng thần.
Dung Lâm đang định trách mắng, lại nhìn thấy dáng vẻ trong trẻo như đóa sen. Là thượng thần sống đến mấy vạn năm, vậy mà giờ hắn lại hơi ngơ ngẩn.
Nguyên hình của cá me hoa vốn bình thường, ngoại trừ đầu to một chút, ngoài ra cũng không tìm được đặc điểm nào khác, nhưng dáng vẻ con người của nàng ấy lại vô cùng xinh đẹp. Tuổi của nàng còn nhỏ, nếu như lớn thêm chút nữa, đến thần tiên cũng khó mà tưởng tượng nàng sẽ xinh đẹp cỡ nào. Đều nói Hồng Kiều tiên tử xinh đẹp tuyệt trần trong lục giới, nhưng Dung Lâm lại cảm thấy nàng ta vẫn còn kém xa so với tiểu cá yêu trông vừa mắt này.
Hắn hơi hơi nhếch môi, ánh mắt chầm chậm nhìn mặt nàng, lông mày nàng, mắt nàng, cánh môi nàng...
Ánh trăng mênh mang, vào lúc sáng tỏ nhất lại vừa đúng lúc chiếu trên người nàng.
Mái tóc đen nhánh, gương mặt trắng như tuyết, bờ môi đỏ thắm ở trong ánh trăng mờ ảo đều đẹp đến mức rung động lòng người.
Rõ ràng cơ thể chìm trong làn nước lạnh giá, nhưng Dung Lâm lại cảm thấy hơi nóng, khô nóng đến mức khó nhịn, cảm giác vừa lạ lẫm vừa kì quái.
Hắn nhìn thấy nàng hơi mím môi, mắt tối lại, yết hầu động đậy, cánh tay nắm lấy bờ vai nàng cũng dần kéo nàng vào.
Hắn chậm rãi cúi đầu, từ từ tiến lại gần, trong mắt hắn ngoài gương mặt của nàng ra những cái khác đều không để trong mắt.
"Thượng thần."
Hắn nghe thấy nàng đột nhiên gọi hắn một tiếng.
Hắn cúi đầu "ừ" một tiếng, giọng nói nhẹ nhàng. Khoảng cách quá gần, đến hơi thở cũng đan vào nhau, không phân biệt rõ.
Lúc này mỹ nhân dưới trăng bỗng nhăn đôi lông mày thanh tú, hơi ấm ức vểnh cái miệng nhỏ lên: "Ta, cổ của ta bị trật..."
*
Trong điện Bồ Đề, một nam tử trẻ tuổi mặc một bộ áo bào tay rộng cử chỉ nho nhã đang đánh cờ cũng với nữ thần ngưỡng mộ trong lòng – Hồng Kiều tiên tử.
Hồng Kiều tiên tử nói: "Phù Trúc sư huynh không cần nhường ta."
Phù Trúc nghe thấy, tay thoáng ngưng lại. Một nam tử sống hơn vạn năm, lần này có chút xấu hổ, hắn nói: "Sư muội, ta không hề nhường." Hắn ngẩng đầu lên nhìn dung mạo của nữ tử đối diện, trái tim già nua đập thình thịch liên hồi. Hắn vốn là cao thủ trong chuyện này, nhưng gặp phải người mình ngưỡng mộ, cũng chỉ là một nam tử bình thường, chỉ một ánh mắt đơn giản thôi cũng đã bị náo loạn tâm trí. Điều quan trọng nhất trong đánh cờ là tâm tình, một khi tâm tư đã loạn thì cho dù là cao thủ cũng không tránh khỏi bị đánh bại.
Đang hạ cờ thì bên ngoài bỗng có tiểu đồng áo xanh vội vã bước đến.
Phù Trúc nhíu mày, nói: "Không nhìn thấy ta đang tiếp khách quý sao?"
Tiểu đồng áo xanh cũng khó xử, đi đến gần, nói thầm mấy câu bên tai Phù Trúc.
Hai ngón tay của Phù Trúc đang giữ quân đen bỗng kẹp chặt lại, lạnh lùng nói: "Không gặp."
Hồng Kiều tiên tử cũng không hỏi nhiều.
Phù Trúc rất sợ vị tiểu sư muội này hiểu nhầm mình, bỗng thở dài nói: "Chẳng qua là chuyện đau đầu nhức óc bình thường ngủ chút là khỏe, nhưng cứ khăng khăng nửa đêm canh ba đi làm phiền người khác, uống thuốc cũng vô ích thôi, Bồ Đề điện của ta không phải nơi làm từ thiện."
Y thuật của Phù Trúc vốn có tiếng tăm trên thiên giới, tính cách người này cũng nổi tiếng là quái gở, người xin cứu chẩn có thể nhận được sự chữa trị của thần y, đại đa số gia đình bị lừa gạt cũng không phải là chuyện bình thường. Nhưng thường là những căn bệnh không có gì nghiêm trọng, người ta thà rằng đi tìm đại phu khác chứ không muốn đến điện Bồ Đề.
Hồng Kiều tiên tử gật đầu tán thành.
Nhưng tiểu đồng áo xanh như chực khóc bước vào, quỳ "phịch" một tiếng: "Sư phụ, thượng thần Dung Lâm nói nếu người không ra ngoài, thì thượng thần sẽ tự mình tiến vào, chúng đệ tử... chúng đệ tử không ngăn lại được, người mau ra ngoài xem đi."
Thượng thần Dung Lâm...
Trong lòng Phù trúc "lộp bộp" một tiếng, nghe thấy lời này vội ngẩng đầu lên nhìn sư muội đối diện.
Quả nhiên nhìn thấy Hồng Kiều tiên tử thay đổi hẳn phong thái nữ thần cao cao tại thượng lúc trước, nâng làn váy cười xán lạn đứng lên, đôi mắt mở to, hỏi: "Thượng thần Dung Lâm đến?"
Hồng Kiều tiên tử ngưỡng mộ thượng thần Dung Lâm mấy năm, nhưng Dung Lâm từ trước đến giờ coi như không nhìn thấy, nàng hiếm lắm mới có cơ hội gặp mặt, bây giờ, lại ba lần bảy lượt gặp được. Nàng vui mừng ra ngoài gặp người, chuẩn bị dáng vẻ tốt nhất xuất hiện bên cạnh thượng thần, lại nhìn thấy phong thái kỳ lạ của thượng thần, trong tay còn có một tiểu cô nương trẻ tuổi.
Biểu cảm của Hồng Kiều tiên tử ngưng lại, bỗng nhớ lại ngày hôn yến của huynh trưởng, thượng thần chủ động hỏi nàng muốn một chiếc váy.
Là nàng ta sao...
Tiên tử đúng là tiên tử, rất nhanh liền điều chỉnh tâm trạng, bước khoan thai lại gần, hành lễ nói: "Thượng thần Dung Lâm." Lại cười xán lạn nhìn hắn, "Thật không ngờ chúng ta lại gặp mặt."
Dung Lâm hơi gật đầu, suy cho cùng nàng ta cũng từng bán cho hắn chiếc váy, vẻ mặt hắn cũng dịu đi đôi chút, lại hiểu được quan hệ sư huynh muội của Hồng Kiều tiên tử và Phù Trúc, Dung Lâm lại hỏi: "Tiểu cô nương này không cẩn thận bị trật cổ, cảm phiền Phù Trúc lão đệ, không biết đệ có rảnh rỗi?"
Dù thế nào thì Dung Lâm cũng sống ở thiên giới ba vạn năm, hắn tất nhiên hiểu được đạo lý đối nhân xử thế. Hắn cũng hiểu Phù Trúc từ trước đến giờ nhìn hắn không vừa mắt, vốn tưởng phải tốn kém một phen hắn mới chịu chữa trị cho tiểu cá yêu kia, nhưng bây giờ Hồng Kiều tiên tử ở đây, e rằng hắn có thể tiết kiệm được món tiền hoang phí này rồi – trước mặt nữ tử mà mình ngưỡng mộ, nam nhân rất thích thể hiện mặt tốt của mình.
Thượng thần nho nhã lễ độ, Hồng Kiều tiên tử đỏ ửng cả mặt, che mặt mím môi, rồi sau khó quay đầu lại nhìn sư huynh của mình: "Thượng thần Dung Lâm tự mình đến thăm, sư huynh, huynh chữa trị cho vị cô nương này đi."
Phù Trúc gật đầu, mỉm cười nói: "Vậy theo ý sư muội đi."
Rồi lại nhìn cô nương bên cạnh Dung Lâm, Phù Trúc đạo hạnh cao thâm, tất nhiên vừa nhìn liền nhận ra nguyên hình của nàng ta, liền thản nhiên nói: "Cá bị vẹo cổ, mau theo ta vào trong."
A Liên bị vẹo cổ, con mắt sóng sánh ánh nước nhìn thượng thần, rồi lại nhìn sang Hồng Kiều tiên tử, rồi theo Phù Trúc vào trong.
Hồng Kiều tiên tử có ý nói chuyện với Dung Lâm, lại nhìn thấy tuy rằng hắn ngồi bên cạnh nàng, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn vào bên trong.
Đây vẫn là vị thượng thần hờ hững, cao cao tại thượng đây sao?
Hồng Kiều tiên tử thương tâm, rõ ràn biết bản thân không nên hỏi nhiều, nhưng vẫn không nhịn được mở miệng nói: "Chiếc váy lần trước là chọn cho cô nương đó sao?"
Dung Lâm dường như không mảy may để ý giọng điệu của tiên tử, thản nhiên gật đầu, nói: "Đúng vậy. Chiếc váy đó mặc trên người nàng ấy vô cùng đẹp, ánh mắt của tiên tử thật tốt... nếu như sau có xuất hiện thêm kiểu dáng mới, mong rằng tiên tử thông báo cho ta một tiếng."
Cho dù Hồng Kiều tiên tử có kiềm chế hơn nữa, trước mặt nam tử trong lòng, cũng chỉ là một cô nương bình thường, lúc này thật sự không ngồi nổi, liền đứng dậy nói: "Ta đi xem sư huynh."
Nàng xinh đẹp tuyệt thế, xuất thân cao quý, nhưng hắn không hề để vào mắt, lại tình nguyện đi thương một con cá!
*
Hồng Kiều tiên tử vào trong liền nhìn thấy tiểu cá yêu bị vẹo cổ, đang nhịn đau để cho Phù Trúc giúp nàng chữa trị. Cho dù là quá đau, nhưng đôi mắt long lanh lại được che phủ một tầng hơi nước, nàng ấy quả thực rất xinh đẹp, lại nhỏ hơn nàng nhiều tuổi, lúc này nàng nhìn còn thấy thương tiếc.
Tâm trạng của Phù Trúc cũng bất ổn, nghĩ đến sư muội và Dung Lâm cô nam quả nữ ở ngoài kia sẽ phát sinh ra chuyện gì, làm gì có tâm tư đi trị liệu cho con cá mè hoa kia.
Bây giờ lại nhìn thấy sư muội vào trong nhìn hắn, sự thể hiện nhất thời của nam tử như muốn nổ tung, lập tức tập trung tinh thần, tay nắm lấy cổ của tiểu cá yêu, hơi dùng lực, liền nghe thấy âm thanh trong trẻo cất lên, chỗ xương cổ sai vị trí liền quay lại vị trí chính xác.
Danh tiếng thần y Phù Trúc quả đúng như lời đồn, A Liên thích thú xoay xoay cổ, thật sự là không đau nữa, lập tức cảm tạ nói: "Đa tạ thần y."
Phù Trúc làm gì có tâm trạng để ý đến nàng, chẳng qua là muốn thể hiện y thuật kì diệu, tấm lòng nhân ái của mình trước mặt sư muội nên hắn nhẫn nại dặn dò nhẹ nhàng một hồi rồi thấy ánh mắt của tiểu cá yêu sáng ngời, bộ mặt sùng bái nhìn hắn, lắng nghe vô cùng nghiêm túc.
Lúc này, Hồng Kiều tiên tử mới hít sâu một hơi, nói với Phù Trúc: "sư huynh, ta có lời muốn nơi với tiểu cá yêu, huynh có thể ra ngoài một lát được không?"
Dung Lâm ở bên ngoài đợi rất lâu, vốn đang ngồi, sau có chút kiềm chế không được, liền đứng dậy đi dạo quanh.
Đợi đến khi cả Phù Trúc cũng ra ngoài rồi, tiểu cá yêu vẫn chưa ra, lại nhẫn nại đợi thêm.
Nhìn thấy nàng ra ngoài, Dung Lâm mới tiến lên phía trước nói: "Đỡ hơn chưa? Còn đau không?"
A Lien ngẩng đầu nhìn hắn, cười tươi nói: "Thoáng cái đã khỏi rồi, thần y Phù Trúc thật tài giỏi."
"...Ồ." Nghe thấy nửa câu sau, sự vui mừng trong mắt Dung Lâm dần dần nhạt đi, liền cáo từ với Phù Trúc, chuẩn bị đưa tiểu cá yêu quay về.
Lại nhìn thấy Hồng Kiều tiên tử lúc trước còn ân cần với hắn, lần này chỉ đỏ mặt nhìn hắn đi xa, bộ dạng muốn nói lại thôi, giống như khó có thể mở miệng.
Dung Lâm nhíu mày, ôm trong lòng mối nghi vấn đưa tiểu cá yêu quay về.
Khi cưỡi mây, thượng thần mới đem nghi vấn đi hỏi tiểu cá yêu trước mặt: "Vừa nãy ngươi và Hồng Kiều tiên tử nói chuyện gì vậy?"
A Liên thành thực nói: "Cũng không có gì, tiên tử hỏi cái cổ của ta bị trật như thế nào."
"Ồ." Dung Lâm nói, không cảm thấy có gì không ổn.
A Liên quay người, nhìn vào mắt của thượng thần nói: "Ta liền thành thật trả lời... là bị hai chân của thượng thần kẹp."
Hết chương 16

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.