Ngũ Hành Thiên

Chương 92: Thể hội




Bên trong công xưởng, Ngải Huy ngồi dưới đất thở hổn hển.
Hơi nước bốc lên xen lẫn với mùi vị thảo dược thỉnh thoảng phun ra qua cửa sổ làm cho công xưởng tựa như một con quái vật lúc nào cũng có thể phun trào khí độc.
Các thiếu nữ trong phường thêu có việc đi qua cũng tình nguyện đi đường vòng chứ không dám tới gần. Thấy chuyện này, họ mới hiểu vì sao phường thêu này lại không sản xuất tơ tằm Mộ Giao. Song vẫn có mấy thiếu nữ can đảm đứng xa xa nhìn trộm Ngải Huy.
Không khí bên trong công xưởng thực sự quá nóng, Ngải Huy phải cởi trần làm việc. Thân thể hắn cân đối khỏe đẹp, cơ bắp cường tráng hữu lực, không có chút mỡ thừa, màu da sáng bóng màu kim sắc giống như được lau qua một lớp dầu trơn. Mùi hơi nước trong công xưởng khó ngửi nên các thiếu nữ không dám lại gần song vẫn không kìm được đứng từ xa thưởng thức.
Ngải Huy không biết có người đang rình coi mình, toàn bộ tinh thần của hắn đều tập trung vào cái tơ tằm Mộ Giao chết tiệt này.
Cho tới bây giờ, độ dài sợi tơ hắn rút ra vẫn không vượt quá một thước.
Nguyên lực trong cơ thể hắn vô cùng linh động, nhanh như thiểm điện, muốn nhanh rất dễ dàng, vừa mới nghĩ tới nó đã phóng ra ngoài rồi. Nhưng mà muốn nó chậm thì khó hơn nhiều. Hơn nữa, không những cần phải chậm lại mà tốc độ còn phải cực kỳ đều đặn, không thể dao động một chút.
Chuyện này mấy ngày nay Ngải Huy đã hiểu rất rõ.
Hắn cảm giác rằng nguyên lực trong cơ thể mình tuy rằng tinh thuần nhưng lại không phải do bản thân tu luyện được nên có sự khác biệt rất lớn. Mặc dù dùng găng tay Kiếm Đằng có thể dẫn nguyên lực ra, nhưng mà chút xíu đó chỉ đủ để điều khiển một ít tơ mà thôi.
Trước đây tuy rằng nguyên lực mà mình tu luyện ra không tinh thuần thế này, số lượng cũng rất ít, nhưng mà dễ sai khiến, có thể điều khiển nó vận chuyển theo một đường phức tạp.
Nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng Ngải Huy cũng tỉnh táo lại sau sự hưng phấn của trận thắng lợi do mù chiến lần trước.
Lực lượng có cường đại đến mấy nhưng không nghe điều khiển thì không có bất cứ tác dụng gì. Còn sức mạnh dù có nhỏ mà có thể điều khiển linh hoạt thì cũng có thể phát huy tác dụng tại thời điểm mấu chốt.
Làm đến nơi đến chốn mới là vương đạo, Ngải Huy âm thầm cảnh cáo mình.
Bản chất của ba phút anh hùng kỳ thực không khác với mầm móng kiếm thai cả, cái mình cần chính là thực lực vững vàng
"Sư đệ, thấy thế nào?" Minh Tú đi vào công xưởng.
"Sư tỷ, cũng không tệ lắm, rất có thu hoạch." Ngải Huy đứng lên.
Minh Tú có phần ngoài ý muốn, nàng vốn tới vì sợ sư đệ sẽ uể oải, không nghĩ tới thái độ hắn lại rất lạc quan. Nàng tỉ mỉ quan sát, thấy trên mặt Ngải Huy quả thực không có vẻ cụt hứng.
Nàng chợt nhớ lại, sư đệ của mình là kẻ vừa mở bản mạng nguyên phủ đã dám thử phương pháp dệt song lưu, vậy sao có thể bị cái kén tằm Mộ Giao bé tí đánh bại được?
"Có thu hoạch là tốt. Sư đệ không nên gấp gáp, cứ từ từ mà làm." Minh Tú an ủi: "Tơ tằm Mộ Giao đắt như vậy là bởi vì nó rất khó lấy ra."
Nghe đến chữ đắt, đôi mắt Ngải Huy liền sáng lên, nghe tới câu nói sau càng khiến hắn nghe ra chút ý: "Ý của sư tỷ là nguyên liệu không đắt?"
Minh Tú gật đầu nói: "Không đắt, hiện tại giá cả một cái kén tằm Mộ Giao vào khoảng hai mươi vạn."
Ngải Huy mở to hai mắt: "Hai mươi vạn còn gọi là không đắt?"
Minh Tú khẽ cười một tiếng: "Quả thực không tính đắt, một tấm lụa nguyên lực cũng phải năm vạn đồng."
"Vậy tơ tằm Mộ Giao thì sao?" Ngải Huy không cam lòng hỏi.
"Còn tùy." Minh Tú thoáng suy nghĩ: "Năm thước trở xuống không đáng tiền, khoảng mười mét thì hai mươi vạn là có thể mua được. Cứ dài thêm năm thước, giá cả tăng gấp đôi."
Ngải Huy nuốt nuốt nước miếng, một cái kén Mộ Giao nhìn thì không lớn, nhưng mà tơ kéo ra lại cực nhỏ, tính trên lý luận thì có thể lôi ra trăm mét tằm tơ trở lên.
Đó là bao nhiêu tiền!
Hai mươi mét, tám mươi vạn. Ba mươi mét, ba trăm hai mươi vạn. Bốn mươi mét, một nghìn hai trăm tám mươi vạn! Năm mươi mét là lên thẳng tới năm nghìn vạn!
Vừa nghĩ như thế, tám nghìn vạn của cô bé quán mì chỉ cần hai cuộn tơ tằm Mộ Giao năm mươi mét là thừa rồi!
Nước bọt liền chảy xuống.
Ngải Huy vô cùng thống hận, tại sao cái gì liên quan tới thêu cũng nhiều tiền như vậy chứ.
Song có kinh nghiệm từ phương pháp dệt song lưu lần trước nên Ngải Huy biết rõ tiền từ thêu nhìn qua thì nhiều thật, nhưng cũng khó kiếm vô cùng.
Ngải Huy tính toán qua, tốc độ ngưng kết tốt nhất của tơ tằm Mộ Giao là một ngày đêm kéo được hai thước, hơn nữa trong thời gian một ngày đêm này còn không thể xảy ra chút lỗi nào.
Tơ tằm Mộ Giao dài năm mươi mét cần không ngủ không nghỉ trong suốt hai mươi lăm ngày liên tục, hơn nữa tốc độ kéo tơ còn cần đều đặn, không xảy ra một chút sai lầm.
Độ khó trong đó không nói cũng biết đáng sợ tới mức nào.
Không cần nói nguyên lực, chỉ riêng việc duy trì độ tập trung trong suốt hai mươi lăm ngày liên tục đã là một chuyện cực khó.
Dưới năm thước không đáng tiền, trong khi ngay cả giới hạn này Ngải Huy còn chưa vượt qua.
Tiền quả là không dễ kiếm!
Tựa hồ biết Ngải Huy đang ủ rũ, Minh Tú an ủi: "Sư đệ không nên nản lòng. Việc chế tác tơ tằm Mộ Giao luôn luôn là công việc cực khổ, người có thể làm thì bình thường cũng không muốn làm. Hiện giờ trên thị trường, tơ tằm Mộ Giao dài ba mươi mét đã tương đối hiếm thấy. Hơn nữa sư đệ chỉ tập kéo vì tu luyện, chờ thực lực sư đệ tăng lên, kéo tơ cũng sẽ dễ dàng hơn."
Nghe vậy, Ngải Huy cảm thấy thoải mái hơn nhiều, tuy rằng kéo tơ thất bại, nhưng mà cách tu luyện này có hiệu quả rất tốt.
Bởi vì kéo tơ cần vận chuyển nguyên lực với tốc độ cực chậm nên nguyên lực tinh thuần như thế lại di chuyển vô cùng chậm trong cơ thể sẽ tạo kích thích lớn với cơ thể hắn.
Trước đây khi hắn đưa nguyên lực tới cung ở hai tay thì không có khác biệt gì so với những bộ vị khác, hiện tại hắn đã có thể cảm thụ được nơi lòng bàn tay có một khu vực có cảm giác mãnh liệt hơn đối với nguyên lực.
Hắn biết rõ khu vực có cảm giác đặc biệt mãnh liệt kia, chính là Thủ cung.
Nguyên lực trong cơ thể Ngải Huy chưa từng vận chuyển thong thả như thế, rất nhiều thể nghiệm đối với hắn đều là mới mẻ. Liên tục mấy ngày hắn đều chìm đắm trong đó, tỷ như hắn phát hiện nguyên lực vận chuyển thong thả có thể tạo ra tác dụng tôi rèn thân thể nhất định.
Thế giới này rất lớn, hắn càng hiếu kỳ với tri thức hơn.
Nhìn Ngải Huy phấn chấn hơn nhiều, Minh Tú liền khuyên: "Sư đệ trở về nghỉ ngơi một ngày đã, làm việc nghỉ ngơi kết hợp, căng có độ thì tu luyện mới đạt hiệu quả tối ưu. Đã mấy ngày rồi sư đệ chưa nghỉ ngơi, như vậy rất không tốt cho thân thể, về ngủ một giấc đi, ta sẽ nói với sư phụ."
Nói thật thì mấy ngày nay, sự điên cuồng trong tu luyện của Ngải Huy đã làm nàng sợ chết khiếp. Khi ở tháp Huyền Kim, chắc lúc sư đệ tìm hiểu phương pháp dệt song lưu cũng là như vậy. Thảo nào sư đệ có thể bắt chước phương pháp dệt này khi mới mở ra Bản mạng nguyên phủ, thực sự quá giỏi, thực sự quá liều mạng!
Ngải Huy cảm thấy Minh Tú sư tỷ nói đúng, hơn nữa hắn cảm giác mình càng lúc càng khó tập trung, hắn biết rõ đây là do thân thể vô cùng mệt mỏi.
"Đệ đi đây, tạm biệt sư tỷ!"
Ngải Huy cáo từ Minh Tú sư tỷ, rời khỏi phường thêu.
Đi lại trên đường phố, Ngải Huy có cảm giác dường như đã trải qua mấy đời. Vụ khí bốc hơi bên trong công xưởng và hương vị thảo dược tràn ngập, tất cả đều biến mất không thấy, chỉ có mùi thuốc nhàn nhạt trên người nhắc nhở hắn mấy ngày nay đã trôi qua thế nào.
Dưới ánh nắng, Ngải Huy cười khoan khái, vươn thân vặn lưng, quyết định trở về phải tắm rửa ngủ một giấc cho đã.
Nhưng đúng lúc này, hắn nghe được có người gọi mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.