Ngũ Hành Thiên

Chương 684: Cơ hội




Dịch: Độc Hành
Từ lời nói của trung niên nam tử, Phó Tư Tư liền biết rõ ý đồ của đối phương, cô nhìn chăm chú Ngải Huy.
Vương Thủ Xuyên, Hàn Ngọc Cầm chết, cả thiên hạ đều biết.
Cô không chút nghi ngờ, những lời này nhất định sẽ chọc giận Ngải Huy. Bây giờ vấn đề là, Ngải Huy phẫn nộ, sẽ yếu bớt đi hay là cuồng bạo thêm? Đây là một canh bạc, một canh bạc với hy vọng xa vời, nhưng mà lúc này, bọn họ không thể không đánh bạc.
Bây giờ uy danh Ngải Huy đã sớm không còn như mấy ngày trước. Có khả năng chống lại khí thế tông sư, dù cho không phải tông sư cũng là chuẩn tông sư, là tồn tại khiến người kính sợ.
Từ lúc xuất hiện đến giờ, Ngải Huy bày ra khí thế và thực lực, đúng như mọi người suy đoán.
Đối mặt với một địch nhân đáng sợ như thế, bất kỳ thủ đoạn nào cũng đáng để thử.
Bầu trời vẫn một mảnh tĩnh mịch, gió đã ngừng thổi, áp lực trong sơn cốc làm cho người hít thở không thông. Toàn thân Phó Tư Tư căng thẳng, nắm chặt bàn tay, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Bỗng nhiên Ngải Huy ở trên bầu trời cười thoải mái.
"Hặc hặc hặc hặc, đã nghe chưa? Đã nghe chưa? Ngải Huy! Hặc hặc hặc hặc! Ngươi bây giờ là Huyết Tu, còn nhớ làm sao chôn vùi bọn chúng không? Ngải Huy, ngươi phản bội bọn chúng! Ngươi phản bội bọn chúng! Đúng vậy, ngươi tự tay giết bọn chúng. Ngươi phản bội bằng hữu, về sau ngươi cũng sẽ giết từng người bọn chúng. Ngươi phản bội Sư Tuyết Mạn, ngươi đâm kiếm vào lồng ngực nàng. Ngươi phản bội chính mình, ngươi lại giết mình. Hặc hặc ha ha, Ngải Huy, ngươi quay lại không được nữa! Ngươi trở về không được nữa! Hặc hặc ha..."
Y cười cuồng loạn thoải mái, tựa như lời nguyền rủa tàn độc nhất trên đời.
Cơ thể Ngải Huy chấn động kịch liệt, tựa như mặt nước đun sôi, mơ hồ không rõ, dường như tùy thời sẽ sụp đổ. Huyết kiếm còn dư lại của Ngải Huy phát ra tiếng rung động ông ông, khí tức cuồng bạo ầm ầm toả ra bốn phía, tựa như một luồng sóng dữ, tựa như một đầu dã thú phẫn nộ, tùy thời sẽ thoát khỏi gông xiềng.
Da đầu đám người trong sơn cốc run lên, càng khẩn trương thêm. Bọn họ dự cảm, sau một khắc Ngải Huy sẽ cầm dao mổ tới, làm thịt bọn họ sạch sẽ.
Phó Tư Tư khó khăn lắm mới nuốt một ngụm nước bọt.
Ngày hôm nay chứng kiến Ngải Huy hoàn toàn khác với tình báo. Tu luyện dẫn đến tâm tính thay đổi, không phải chuyện gì kỳ quái. Chính cô là một ví dụ, Đại Sư Chi Quang trước sau như hai người khác nhau, rất nhiều chuyện Đại Sư Chi Quang trước kia, cô không còn nhớ quá rõ.
Cô cảm thấy rung động nhất chính là Ngải Huy lại trở thành Huyết Tu.
Làm sao có thể...
Vương Thủ Xuyên đã chết trên tay Ngải Huy, nhưng mà nội tình trong đó làm cho lòng người sinh thương cảm. Trước sau sẽ có người khó có thể tiếp nhận việc Ngải Huy thí sư, nhưng mà tuyệt đại đa số trước mặt mọi người, Ngải Huy đau buồn khiến người ta tôn kính.
Ngải Huy xem Huyết Tu là tử địch, xung phong liều chết đứng đầu tuyến chống lại Huyết Tu. Tại thời điểm mọi người tuyệt vọng, gần như dựa vào sức một mình hắn, ngăn trở đại quân Huyết Tu tiến về phía Nam. Hắn chiến thắng, càng được nhiều người tôn trọng, là đại anh hùng trong mắt mọi người, là thần tượng trong lòng của rất nhiều người trẻ tuổi, cũng là những người chống lại Huyết Tu.
Thanh danh của hắn cao như thế, ngay cả Thiên Tâm Thành cũng cảm thấy kiêng kỵ, không đơn giản dám bôi nhọ. Bởi vì vị trí trận doanh, cô xem Ngải Huy là địch nhân, nhưng mà trong lòng vẫn kính trọng hành động của hắn. Không riêng gì cô, hầu hết mọi người trong Thiên Diệp bộ cũng như thế.
Thế nhưng một người như vậy, lại lựa chọn con đường Huyết Tu?
Sự thật ngay trước mắt, Phó Tư Tư vẫn khó có thể tin. Khi ánh mắt cô trong lúc vô tình liếc về trung niên nam tử Mục Thủ Hội ở phía xa, ánh mắt Phó Tư Tư hơi ngưng lại.
Trung niên nam tử mở to hai mắt, thần sắc trở nên rất kỳ quái, như là nhìn thấy tuyệt thế bảo bối gì đó, thế nhưng trong ánh mắt lại lộ ra một tia sợ hãi.
Tiếng cười điên cuồng như bão tuyết trên khắp bầu trời trong phút chốc ngừng lại, thanh âm ôn nhu dị thường từ thân ảnh trên bầu trời kia mơ hồ truyền ra.
"quên đi a, Ngải Huy. Quên hết tất cả đi. Trước lực lượng, những thứ kia không còn ý nghĩa. Chỉ cần ngươi đủ mạnh mẽ, thế giới này đều là của ngươi đấy, cái gì cũng là của ngươi. Nữ nhân nào mà không có, bằng hữu nào mà không có. Ngươi nhớ sư phụ sư mẫu, ngươi có thể phục sinh bọn họ, mỗi ngày bồi ngươi. Ngươi xem, chỉ cần ngươi đủ mạnh mẽ, không gì là không thể."
Thân ảnh Ngải Huy mơ hồ lợi hại hơn, thế cho nên thanh âm có chút đứt quãng.
"Đừng vùng vẫy... Ngải Huy... Đều phí công, đây là vận mệnh của ngươi. Ngươi nhất định..."
Đến cùng xảy ra chuyện gì? Làm sao giống như hai người đang tranh chấp?
Tâm tư Phó Tư Tư thay đổi thật nhanh, cô hoài nghi Mục Thủ Hội kia có thể biết chút ít gì đó. Tâm tính phân liệt? Ngải Huy trước mắt hiển nhiên không phải ở trạng thái bình thường, đây có lẽ là một cơ hội.
Cô không chắc chắn, nhưng mà quyết định nếu Ngải Huy khôi phục trạng thái bình thường, bọn họ sẽ không có lấy một cơ hội.
Lặng yên liếc mắt ra dấu cho các đội viên một cái, lập tức mọi người đều hiểu ý.
Nam tử trung niên Mục Thủ Hội nhìn chằm chằm Ngải Huy trên bầu trời, hoàn toàn không chú ý tới Thiên Diệp bộ mờ ám. Thiên Diệp bộ đều có xuất xứ từ Đại Sư Chi Quang, đây cũng là cực hạn phát triển của bọn họ rồi. Nhưng mà có rất ít người biết, bọn họ đồng căn đồng nguyên mà sinh ra, giữa bọn họ ăn ý với nhau cực kỳ vi diệu.
Lặng yên không một tiếng động, Thiên Diệp bộ đã bố trí xong.
Phó Tư Tư biết rõ, cho dù trạng thái Ngải Huy có đúng như mình suy đoán hay không, thì cũng chỉ cho bọn họ một cơ hội lần này. Cô không giữ lại nửa điểm Thiên Nguyên lực mà điều động tất cả, cơ thể gắng sức tích góp dần lực lượng.
Các đội viên Thiên Diệp rũ hai mắt xuống, quanh thân không có nửa điểm khí tức toả ra. Bọn họ cũng biết đối mặt đối thủ cấp bậc như thế này, bọn họ không có cơ hội lần thứ hai.
"Huyết Tu cùng Nguyên lực có gì khác nhau? Chỉ cần ngươi là chủ của cái thế giới này... Không khác nhau gì cả! Ngươi ưa thích bọn hắn... Không sao, biến bọn họ thành Huyết Tu là được rồi. Bọn hắn sống càng lâu hơn... Có thể bồi ngươi càng lâu, chuyện như vậy không phải tốt đẹp hơn sao?"
Phó Tư Tư hơi cúi xuống, toàn thân tựa như một cái lò xo đang nén lại.
Động tác của những người khác cũng vậy, giống nhau như đúc.
Trung niên Mục Thủ Hội liếc mắt có phát hiện ra, nhưng mà tinh thần của y vẫn bị thanh âm ma quỷ trên bầu trời thu hút.
"Có muốn sống mãi hay không? Chỉ cần ta và ngươi dung hợp, có thể nhận được sinh mệnh vô cùng vô tận! Đây là chuyện tuyệt vời cỡ nào, ngươi có thể tạo ra bất cứ chuyện gì ngươi muốn, có thể thử bất luận chuyện gì ở thế giới này, ngươi có thể..."
Tâm thần Phó Tư Tư chấn động, trong cơ thể Ngải Huy không phải chỉ có một người!
Nhưng mà giờ phút này Thiên Nguyên lực trong cơ thể khuấy động không ngớt, tùy thời lại dâng lên muốn phát ra. Cô không dám do dự nữa, cố trấn định tâm thần, hai chân đột nhiên phát lực, đột ngột từ mặt đất bay lên, quát lạnh một tiếng: "Giết!"
Đội viên Thiên Diệp bộ khác cũng đồng thời bay lên không, hóa thành từng đạo lưu quang theo sát Phó Tư Tư.
Bọn họ cùng hét to: "Sát!"
Phó Tư Tư cảm thấy một cỗ Thiên Nguyên lực tràn đầy không ai điều khiển từ phía dưới tràn vào cơ thể, mỗi một khối huyết nhục da thịt trên toàn thân trong nháy mắt phát ra tiếng kêu nhẹ hưng phấn. Cô cảm giác cơ thể nhẹ như lông vũ, không cần dùng sức cũng có thể bay bồng bềnh.
Áp lực mà Ngải Huy mang đến trên đỉnh đầu cô đột nhiên giảm bớt.
Tất cả tạp niệm vứt ra khỏi đầu, ánh mắt của cô kiên quyết lẫm liệt, cơ thể nhanh chóng bay lên cao như mũi tên, hai tay nâng qua đỉnh đầu, tựa như mở ra lưỡi đao.
Thiên Nguyên lực mênh mông tràn vào hai bàn tay cô đang khép lại, sáng lên ánh sáng trắng nhàn nhạt.
Bạch quang rất nhạt, nhạt đến cơ hồ không thấy rõ, nhưng mà mũi nhọn hướng lên trời như thể một thanh tuyệt thế bảo kiếm vừa ra khỏi vỏ.
Trên bầu trời, Ngải Huy lúc này mới cúi đầu nhìn xuống, thân ảnh vẫn như cũ mơ hồ không rõ. Nhưng mà chẳng biết tại sao, Phó Tư Tư tựa như nhìn thấy trong mắt y hiện lên vẻ mỉa mai.
Y đưa chỉ như hoa, điểm nhẹ một cái về hướng Phó Tư Tư.
"Ngươi xem một chút, những người không biết tự lượng sức mình này..."
Huyết quang khắp bầu trời đột nhiên hội tụ lại trước mặt Phó Tư Tư.
Phó Tư Tư được chọn là Phó bộ thủ Thiên Diệp bộ cũng là vì Diệp phu nhân nhìn trúng tính cách kiên nghị, không sợ khó, không lùi bước của cô.
Huyết quang từ bốn phương tám hướng hội tụ lại, bóng dáng Ngải Huy bị huyết quang dày đặc bao phủ che khuất tầm mắt. Cô như đột nhiên xông vào một cái đầm lầy. Lực cản to lớn xuất hiện ở chung quanh cô lực cản càng lúc càng lớn.
Cô không nửa điểm lùi bước, dùng hết sức lực, giơ cao song chưởng thành hình chữ thập, ra sức chém lên bầu trời.
Bạch quang nhàn nhạt đột nhiên sáng ngời như đao.
Một ánh đao sáng màu trắng hình trăng lưỡi liềm thoát khỏi chưởng lao đến, chém tới Ngải Huy.
Thiên Diệp Bất Không Trảm!
Huyết quang nồng đậm không tốn chút sức nào bị cắt ra, ánh đao ánh sáng kêu ô ô bay về hướng Ngải Huy.
Xích Đồng ngừng lẩm bẩm, có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm vào ánh sáng màu trắng đang bay tới. Đối phương dung hợp Ngũ Hành Nguyên lực đặc thù, có hiệu quả khắc chế với Huyết Linh lực của y, bây giờ loại Nguyên lực này cao hơn một bậc, tác dụng khắc chế càng lớn hơn!
Lưỡi đao ánh sáng trắng trong nháy mắt liền kích xạ tới trước mặt Xích Đồng, phút chốc chui vào ngực Xích Đồng.
Mọi người trong sơn cốc vang lên một tràng hoan hô.
Thế nhưng cơ thể Xích Đồng bắt đầu trở nên nhạt dần, biến mất không thấy gì nữa, tiếng hoan hô liền im bặt.
Thân ảnh Xích Đồng xuất hiện cách đó không xa chẳng biết từ lúc nào, ánh mắt y nhìn chằm chằm vào lưỡi đao ánh sáng màu trắng đang bay chầm chậm, vẻ mỉa mai trên mặt biến mất không thấy gì nữa. Lưỡi đao này vẽ ra một đường vòng cung trên không trung, rồi vòng tới hướng y.
Lúc đầu tốc độ còn rất chậm, thế nhưng tốc độ đang không ngừng gia tăng, đảo mắt liền hóa thành một đạo lưu quang.
Xích Đồng không tiếp tục để ý đến Ngải Huy nữa, y nâng bàn tay lên, đập xuống lưỡi đao ánh sáng trắng này.
Ầm ầm ầm!
Tiếng nổ to lớn vang lên giống như bầu trời có lôi đình nổ tung, huyết quang nồng đậm tựa như Vân Phong cao ngất sụp đổ, trong nháy mắt bao phủ lưỡi đao ánh sáng.
Huyết quang quay cuồng tựa như sóng lớn khuấy động.
Chợt một đạo ánh sáng trắng phá sóng lao đến, lần nữa kích xạ đến Xích Đồng.
Sắc mặt Xích Đồng biến hóa, hừ lạnh một tiếng, thân hình lần nữa biến mất ngay tại chỗ.
Thiên Diệp Bất Không Trảm chính là dùng tâm ý tương thông giữa các đội viên Thiên Diệp bộ phát ra tuyệt chiêu, hội tụ Thiên Nguyên lực quý giá trong cơ thể mọi người, từ đó đạt tới mục đích một kích chém giết. Số lượng Nguyên lực đạt tới trình độ nhất định, một ít đặc tính đặc thù của Thiên Nguyên lực liền triển lộ ra.
So với Nguyên lực phổ thông đơn thuộc tính, uy lực Thiên Nguyên đã có biến hoá về chất.
Thiên Diệp Bất Không Trảm một khi phóng ra, sẽ bám sát địch nhân không tha, theo đuổi không bỏ, cho đến khi nó tiêu hao hầu như không còn.
Phó Tư Tư mới rơi xuống đất, trái tim hơi buông lỏng một hơi, Thiên Diệp Bất Không Trảm đúng là hữu dụng!
Không chần chờ chút nào, đội viên Thiên Diệp bộ tựa như đóa hoa nổ tung ra, phóng về các hướng khác nhau, đồng thời lao ra hướng bên ngoài sơn cốc.
Đây mới là ý đồ thực sự của Phó Tư Tư.
Cái gọi là một kích cuối cùng này, chỉ là tạo ra cơ hội cho bọn họ chạy trốn thôi.
Từ khi Ngải Huy ngang trời xuất hiện, cô chưa từng nghĩ đến việc sẽ chiến thắng Ngải Huy.
Tốc độ của bọn họ rất nhanh, nhanh đến mức Mục Thủ Hội không kịp phản ứng.
Cảnh sắc bốn phía nhanh chóng lao vụt qua, đảo mắt cái cô đã lao ra khỏi sơn cốc, tầm nhìn liền biến đổi. Huyết màn xuất hiện ở trước mắt, Phó Tư Tư có thể nhìn thấy, biên giới huyết màn tựa như máu loãng mờ mịt, đậm nhạt không đồng nhất.
Tinh thần cô chấn động. Cô đã nhìn thấy một tia hy vọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.